Con đường vĩ đại không có cánh cổng nào
Hàng nghìn con đường đi vào nó
Khi bạn đã đi qua vô môn quan
Bạn bước đi trong vũ trụ một mình
-Mumon-
Ngắm nhìn ngọn lửa làm tôi nhớ lại những ký ức khi tôi chỉ là một con người bình thường. Tôi nhớ thương người bạn nhậu của tôi, người mà tôi thường lôi ra để đàm luận những triết học cao siêu và mạch lạc trong những năm tuổi đôi mươi của mình. Tuân theo quy tắc của Thoreau rằng những tư tưởng lớn đòi hỏi phải có những không gian lớn, chúng tôi thường tranh luận ngoài trời, vào cãi qua cãi lại qua ngọn lửa trại, qua những đường phố đông đúc, qua những cái ao tĩnh lặng – chưa bao giờ ngồi, chưa bao giờ đứng im, vào cũng chưa bao giờ tạo ra điều gì đó tương đối có lý. Anh ấy đang cố sáng tác ra một phiên bản Cơ Đốc giáo mà phù hợp với nhân cách rất thú vị và đáng chú ý của anh ấy và tôi thì đang cố vật lộn thấu hiểu Thoreau và Whitman. Khi chúng tôi xong việc với những tư tưởng lớn, chúng tôi sẽ quay tròn tròn cho tới khi nào chúng tôi ngã xuống và bám chặt lấy mặt đất cho tới khi nó ngừng chuyển động. Tại sao à? Không biết nữa. Chúng tôi lại cảm thấy chuyện đó hợp lý vào thời điểm đó.
“Jed?”
“Ừ, Mary.”
“Trong Thiền tông Phật giáo người ta nói để đắc được giác ngộ thì ta vượt qua được vô môn quan, điều đó có nghĩa là gì?”
“Cánh cổng tượng trưng cho rào chắn giữa tâm trí chưa thức tỉnh và sự giác ngộ. Từ điểm nhìn của muốn trở nên giác ngộ, cánh cổng này có vẻ nhưng to khổng lồ và bất khả vượt qua. Đó là thứ mà các bạn thấy như là sự khác biệt giữa các bạn và tôi. Tôi có xu hướng nghĩ rằng nó là một seri các cánh cửa, mỗi cánh cửa cần được mở ra và đi xuyên qua để có thể tiến triển tiếp, sau cùng thì cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra và bạn nhìn lại hành trình vĩ đại của mình chỉ để nhận ra rằng bạn chưa hề di chuyển một centimet nào và cũng chưa hề tồn tại một cánh cổng nào. Không có cửa, không có khóa, chẳng khác nào kẻ một đường thẳng trên cát.”
“Ồ. Tôi hiểu rồi. Vậy câu nói đó có gì hữu dụng nào?”
Câu hỏi hay. Tôi nghĩ một lát. Tôi hồi tưởng lại suy nghĩ của tôi về cái vô môn quan khi còn ở trạng thái trước khi giác ngộ. “Tôi không tin rằng nó có hữu dụng. Nó chỉ là một thứ mà cô sẽ để ý đến nó một khi cô đã vượt qua nó.”
“Ồ. Tôi hiểu rồi. Và khi người ta nói về ngón tay chỉ mặt trăng thì sao?”
“Okay, khi người ta nói về ngón tay chỉ mặt trăng, họ muốn nói rằng cô nên nhìn vào chỗ mà ngón tay chỉ tới, chứ không phải bản thân ngón tay. Đừng nhầm lẫn ngón tay với mặt trăng.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy câu nói đó có gì hữu dụng nào?”
“Well, ví dụ cô đang muốn phóng đại sự quan trọng của tôi, vậy tôi sẽ sử dụng ngón tay chỉ trăng để đem cô trở lại đúng đường, đặt sự chú tâm của cô về thứ nên chú tâm, về mặt trăng, chứ không phải là ngón tay. Hợp lý chưa?”
“Vâng, cảm ơn anh.”
“Gần đây đang đọc về Thiền tông hả, Mary?”
“Vâng, bởi vì anh nói rất nhiều về nó.”
“Well, hãy tận dụng cơ hội để mài sắc thanh gươm của trí phân biệt. Phần lớn những thứ cô sẽ đọc về Thiền tông chỉ là một ngón tay đang chỉ tới một ngón tay đang chỉ trăng, thay vì chỉ trực tiếp tới trăng. Hãy ghi nhớ điều đó và cho tôi biết nếu như cô có câu hỏi thêm.”
Những câu hỏi khác tới và tôi xử lý chúng; kundalini, chế độ ăn, chất thức thần, bộ phim này, cuốn sách nọ, guru này, bài thơ nọ, lối tắt này, cơn sốt nọ. Tôi đang ở trong một trạng thái rất thả lỏng, nhưng dần dần thì chủ đề về hạnh phúc nảy ra và đã truyền cảm hứng nhiệt huyết cho tôi lần nữa.
“Tôi biết rằng giác ngộ là một trạng thái cực lạc và hạnh phúc…” một người mới đến tên là Jeffrey bắt đầu nói.
“Thứ lỗi cho tôi?” tôi ngắt lời.
“Ý tôi là,” anh ta đáp lại, “tôi biết rằng nó là về, anh biết đấy, trải nghiệm của…”
“Hạnh phúc?” tôi hỏi. “Cực lạc?”
“Vâng, vậy nên tôi đang tự hỏi…”
“Dừng lại.”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười.
“Có bao nhiêu người trong các bạn nghĩ như vậy? Vui lòng giơ tay lên. Có bao nhiêu người đánh đồng giác ngộ với hạnh phúc hay cực lạc hay bất cứ thứ gì đại loại thế?”
Một vài cánh tay giơ lên. Mary, người vừa hỏi về Thiền tông, không giơ tay. Một người mà tôi biết rằng cô ấy đã đi qua Bước Đầu Tiên cũng không giơ tay, nhưng có gần một nửa số người đang làm thế.
“Kệ mẹ hạnh phúc,” tôi nói với họ. “Hạnh phúc là dành cho trẻ con. Hạnh phúc là dành cho những người tham quan du lịch, cho những kẻ ngây thơ. Các bạn thực sự nghĩ rằng giác ngộ tâm linh là thứ gì đó như một sự cực khoái bất tận sao?” Câu này đã gây ra một số tiếng cười nín lại. “Một cơn phê vĩnh hằng? Thiên đường trên mặt đất? Không còn vấn đề. Không còn lo âu. Chỉ ngồi quanh quẩn và hạnh phúc mọi lúc? Chẳng phải nghe nó có hơi giống như, tôi cũng không biết nữa, giống một kẻ nhếch nhác bất cần đời? Như thể việc chúng ta đang thực sự làm ở đây chỉ là cố gắng nắm bắt một bầu không khí hoạt động sôi nổi hào hứng?”
Tôi ngừng lại để cho họ tự mình suy ngẫm.
“Giác ngộ không phải là một trải nghiệm tuyệt đỉnh. Nó không phải là một trạng thái bị thay đổi của ý thức. Nó không phải là một câu chuyện cổ tích hạnh phúc mãi mãi về sau. Giác ngộ tâm linh có nghĩa là thức tỉnh – nghe vừa dễ mà vừa khó như thế. Hạnh phúc chỉ là cái thần thoại về thiên đường được đóng gói lại dành cho đám đông nhỏ hùa theo phong trào – thiên đường trên mặt đất, thiên đường ngay tại đây và ngay bây giờ. Thực sự nói về nó là việc quá ngu ngốc.
“Nhưng vấn đề lớn hơn ở đây là làm thế nào mà ý tưởng lố bịch đó lại đi vào đầu của các bạn ngay từ lúc đầu. Đó nên là một câu hỏi nghiêm túc. Nếu một quan niệm kỳ quái như vậy đã được bám rễ quá chắc chắn trong tư tưởng của bạn, vậy ở đó còn có những gì khác nữa? Nếu như những niềm tin của bạn không phải là của bạn, vậy thì chúng là của ai? Bạn là ai? Các bạn nên tái giám định lại toàn bộ những giả thuyết của mình, và chỉ có một phần nhỏ trong số chúng là có thể nhìn thấy rõ ràng. Những niềm tin chưa từng bị thắc mắc có thể định nghĩa bạn và quyết định số phận cuộc đời bạn. Có thể toàn bộ lý do từ đầu khiến bạn lại bước lên con đường tâm linh này là bởi cái niềm tin chưa từng bị thắc mắc rằng con đường này sẽ dẫn tới sự sung sướng. Có thể bạn sẽ không muốn đi đến cái nơi mà nó thực sự dẫn đến. Có thể bạn chỉ bước lên con đường vì nghe chuyện cổ tích. Tôi đoán rằng điều này đúng với hơn chín mươi lăm phần trăm những người tìm kiếm tâm linh phương Tây.”
Tôi nhìn một vòng và thấy mọi người đều đang tròn mắt nhìn tôi. Tôi có quên kéo khóa quần sao?
“Hãy suy nghĩ độc lập. Đó là quy tắc vàng. Suy nghĩ độc lập. Hãy biến nó thành mantra của các bạn. Hãy xăm nó vào mặt trong của mi mắt các bạn.”
Tôi thực hiện động tác cúi chào sân khấu. “Cảm ơn các quý ông quý bà. Các bạn là những khán giả tuyệt vời. Lái xe an toàn nhé. Chúc ngủ ngon.”
Họ đưa ra tràng vỗ tay vào thời điểm chính xác và bắt đầu trò chuyện xung quanh, tất cả vẫn nói xì xào đầy năng lượng. Tôi ngồi phịch xuống ghế và ngắm nhìn than hồng đang tàn dần. Cơn mưa phùn nhẹ vẫn đang rơi và liên tục tạo ra những tiếng lèo xèo của hơi nước gặp nhiệt độ. Tôi có thể mơ hồ nhận thức một sự hiện diện đâu đó sau lưng mình và cho rằng đó là Sarah.
“Nếu cô quá mệt không thể nói chuyện tôi nay thì ngày mai chúng ta có thể cùng nhau,” tôi nói.
“Tôi không mệt,” cô ấy đáp lại trong khi tiến lại gần tôi và ngồi lên cỏ ướt bên cạnh ghế của tôi. Cô ấy co chân và vòng tay quanh đầu gối. Chúng tôi ngắm nhìn ngọn lửa trong yên lặng vài phút trước khi cô ấy cất tiếng. “Tôi sợ rằng tôi có thể đang ở sai chỗ,” cô ấy bắt đầu nói. “Tôi không nghĩ rằng tôi thực sự thích hợp để học những gì anh dạy.”
“Điều đó chắc chắn khả thi,” tôi nói, tự nhủ liệu nó có thực sự có thể là thật không. Nhưng không, tôi không nghĩ rằng nó có thể là thật một chút nào. Toàn bộ vụ này đôi lúc có thể xảy tới như một sự dồn nén tập trung kinh khủng, nhưng thực tế là sự theo đuổi chân lý trong chính nó cũng là một sự lựa chọn phong cách sống, và nó có thể hoàn thành theo rất nhiều cách bên cạnh việc thực sự đắc được mục tiêu tối hậu. Đây là một hành trình của những bước đi, và mỗi bước đi là, theo một nghĩa đen đúng nhất, là một hành trình riêng của chính nó.
“Theo một cách, những gì chúng ta đang làm ở đây là tiếp cận tới sự phát triển tâm linh bằng trí tuệ. Cô có nghĩ rằng cô sẽ thoải mái hơn với một cách tiếp cận thiên về trái tim hơn?”
Tất nhiên, điều mà tôi thực sự đang hỏi cô ấy là sau tất cả thì liệu cô ấy có còn thích chuyện cổ tích hơn không.
“Có thể,” cô ấy nói một cách yếu ớt.
“Có thể,” tôi lặp lại. “Nhưng, cô biết đấy, đó không phải là một sự lựa chọn gây hủy diệt thế giới. Nó không cần phải là thứ mà cô cần phải thực sự bận tâm. Tôi đoán rằng có một vài thứ mà cô cần phải học ở đây khi mà cô ở cùng chúng tôi. Có thể không phải là tất cả mọi thứ, có thể chỉ là một hai thứ nhỏ nhặt. Vũ trụ khá vui tính khi luôn sắp đặt cho ta ở vào đúng nơi mà ta cần ở để có thể nhặt lên mảnh ghép tiếp theo cho câu đố. Tôi đã đề cập cho cô một điều nho nhỏ rằng sẽ không hề có người thắng cuộc hay thua cuộc, đúng không?”
“Vâng, tôi có nhớ,” cô ấy nói.
“Và hiện tại ở đây cô đang có một chút hoảng loạn, nghĩ rằng cô đang ở nơi mà mình không nên ở. Và tôi đồng ý với cô rằng, có thể cô nên sớm rời đi, và không có gì sai với điều đó. Nhưng tôi không hề cho rằng quãng thời gian cô ở đây là lãng phí hoặc cô vẫn không có gì để nhặt lên ở đây. Hiểu ý của tôi chứ?”
Cô ấy gật đầu để nói rằng cô ấy hiểu, nhưng với tư cách là một người đã dành ba phần tư cuộc đời của mình để gật đầu trước những thứ mình không hiểu chút nào, tôi có khuynh hướng quan sát những cái gật đầu với lời thừa nhận bị bóp nghẹt dưới một góc nhìn đầy nghi ngờ.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi, Sarah?” tôi hỏi.
“Hai mươi,” cô ấy đáp.
“Well, hãy nhìn một cách trung thực về chuyện này. Đầu tiên, cô sẽ không bứt phá qua cái vô môn quan trong thời gian sớm. Có phải đó là điều đang đè nặng lên cô? Cô có cảm giác rằng mình cần phải làm tốt hoặc xuất sắc trong các thứ tâm linh?”
“Tôi không biết nữa. Có thể là vậy.”
“Cô có nghĩ rằng cô cảm thấy không thoải mái ở đây vì cô không thấy mình có tiến triển đủ nhanh?”
Tôi ngồi ở trên cao và cũng phần nào ở phía sau cô ấy vì thế tất cả những gì tôi có thể làm được là tạo ra cái gật đầu, nhưng tôi có thể nói rằng cô ấy đã hơi mẫn cảm về chuyện này. Tôi hỏi cô ấy đã ở cùng với chúng tôi được bao lâu và cô ấy nói một tuần. Tôi cười.
“Well, sẽ có thời điểm trong cuộc hành trình của cô khi mà rất phù hợp để đặt rất nhiều áp lực lên bản thân cô – kể cả loại áp lực mà phá vỡ tâm trí của cô và khiến cô rơi vào một tổ chức hội nhóm.” Cô ấy quay lại và ngước nhìn tôi với nỗi sợ trong mắt. “Bây giờ tôi không lo lắng về điều đó ,” tôi trấn an cô ấy. “Cô có biết tôi làm gì khi tôi ở tuổi hai mươi không, Sarah?”
“Rất có thể lúc đó anh đã giác ngộ và giáo huấn mọi người giống như tôi,” cô ấy trả lời.
Bây giờ tôi thực sự bật cười. “Sarah, khi tôi hai mươi tuổi, tôi là một gã hoàn toàn tẻ nhạt. Một cô gái thông minh, xinh đẹp, trình độ tâm linh cao như cô sẽ không bao giờ nhìn tôi hai lần. Có một chút chiều sâu, không có cảm giác phương hướng, không có hiểu biết gì về các vấn đề tâm linh. Chỉ lần mò con đường đi qua cuộc sống của mình. Cái con người mà tôi từng là lúc hai mươi tuổi sẽ không bao giờ có thể tìm được đường tới ngôi nhà này, tới những thứ chúng ta đang làm – và không bao giờ có thể hiểu nó theo ngay cả theo nghĩa rộng nhất. Cô phát triển và tỉnh thức hơn xa tôi lúc đó tới hàng năm ánh sáng. Hiện tại, điều đó không có nghĩa là cô sẽ hoàn toàn thức tỉnh vào lúc ba mươi tuổi, nhưng ai mà biết được chứ? Không có ai biết bất cứ điều gì.”
Rõ ràng là Sarah chỉ tin tôi có một nửa. “Nó là sự thật,” tôi khẳng định. “Tôi không hề quan tâm cho tới khi tôi tới tuổi ba mươi. Trước lúc đó thì… cô không muốn biết đâu.”
Giờ thì cô ấy đang mỉm cười, một chút nhẹ nhõm và một chút sốc khi nghe rằng một người mà cô ấy đặt trên ngôi quá cao lại không thực sự là sản phẩm của sự thụ thai vô nhiễm nguyên tội.
“Cô có cả một cuộc phiêu lưu tâm linh rất nhiều năm trước mặt cô, có thể là rất nhiều kiếp sống. Hãy cố gắng bước từng bước một. Ngay cả việc nhìn về hai bước tiếp theo phía trước cũng có thể rất đáng sợ, hiểu ý tôi chứ? Hít thở sâu hơn, uống nhiều nước hơn, thiền thường xuyên hơn. Thả lỏng thôi. Không phải cô đang đấu tranh để trèo từ địa ngục lên thiên đàng, chỉ là cô đang có một trải nghiệm ở-trong-cơ-thể. Nó không độc ác, nó chỉ là cuộc sống thôi, và khi nó kết thúc, cô chết đi – dễ như ăn kẹo.”
Sarah trước đó đã từng nghe điều này từ tôi, nhưng tôi không bất ngờ khi thấy cô ấy vẫn cho rằng mình đang ở một nơi xấu và cần tới một nơi tốt. Rất dễ để nói rằng không hề có cuộc đua, và không hề có người thắng kẻ thua, nhưng để thực sự hiểu điều đó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Đây là một trong những việc kiểu tảng băng trôi khi mà nó trông có vẻ khá nhỏ bé và nhẹ nhàng từ đỉnh chóp của nó nhưng có một khối cản cứng to khổng lồ ẩn bên dưới bề mặt. Tôi không nghĩ rằng tôi nói qua loa về chủ đề này là sẽ thực sự làm khối băng trôi của một ai đó tan chảy, nhưng như tôi đã nói ngay từ đầu, vai trò của tôi chỉ là ngồi đây và nói về những thứ tôi biết, không phải là quan tâm đầu tư vào kết quả. Có thể tôi đang gieo trồng những mầm hạt, có thể tôi đang cài vào những chương trình con cho sự vận hành sau này, hoặc có thể tôi đang chỉ lảm nhảm tại một nơi hoang vu. Ai biết được? Không có ai biết bất cứ điều gì.
“Cô hiểu những điều tôi nói chứ?”
“Vâng, đại loại vậy,” cô ấy nói. “Tôi nghĩ là tôi cảm thấy, giống như…tôi không biết nữa…giống như có điều gì đó sai sai với tôi, giống như tôi phải giữ tiếp tục, tôi không biết nữa…”
“Đấu tranh.”
“Vâng, giống như không có gì là đủ tốt, giống như tôi cần phải trở thành cái…giống như tôi phải hoàn toàn thanh tẩy bản thân mình, thanh lọc bản thân, trước khi làm được điều đó thì tôi…giống như là tôi không…”
“Xứng đáng?”
Cô ấy thở dài. “Tôi đoán thế.”
“Giống như cô là một người ngoài? Không giống những người khác? Không hợp lệ?”
Cô ấy phản ứng rõ ràng với câu đó. Không hợp lệ.
“Vậy cô cảm thấy rằng mình không phải là một người hợp lệ. Giống như cô không phải là thực? Không giống những người khác? Hẳn là cô cảm thấy mình lạc lõng rất khủng khiếp gần như mọi lúc, giống như cô không thuộc về bất cứ nơi đâu. Có phải nó là như vậy không? Cô luôn cảm thấy như là cô luôn luôn ở phía bên ngoài nhìn vào trong?”
Cô ấy gật đầu và nức nở nhẹ.
“Và bây giờ cô cảm thấy cô cũng không thuộc về nơi đây bởi vì mọi người đều vào chỗ còn cô thì ở ngoài chỗ nên cô muốn rời đi?”
Một thứ gì đó được giải phóng bên trong cô ấy. “Toàn bộ cuộc đời của tôi đều thế này,” cô ấy nói qua nước mắt và sụt sịt. “Tôi luôn là một người ngoài cuộc bất cứ nơi nào tôi đến. Tôi không bao giờ ăn khớp.” Giờ thì tiếng khóc nặng hơn. “Mọi người đều hòa hợp…Tôi chưa bao giờ… Tôi không giống như những người bình thường…Tôi không biết phải làm gì…” Tôi để cô ấy tiếp tục trong một hay hai phút và để cô ấy được khóc ra hết một cách ngon lành. Trước lúc đó thì nói gì cũng vô ích. Tôi không thường làm chuyện an ủi cảm xúc một người như diễn biến của chuyện này, nhưng cái quái gì vậy? Tôi có một điểm mềm lòng trước vấn đề của cô ấy.
“Tuyệt,” tôi nói sau khi cô ấy đã bình tĩnh lại một chút. “Rất tuyệt.”
“Hả?”, cô ấy hỏi. “Cái gì tuyệt? Tại sao?”
“Thực ra, có hai lý do.”
“Gì cơ?” cô ấy hỏi.
“Tất cả mọi người đều chứa đầy phân, Sarah à,” Tôi nói và để nó lắng đọng ở đó trong một khoảnh khắc trước khi tiếp tục. “Tôi không có ý nói nó theo một cách tiêu cực, mặc dù nó nghe có vẻ như vậy.” Cô ấy cười khúc khích. “Tôi chỉ đang nó rằng, vấn đề là ở đó, nó là thứ được gắn liền sẵn. Không có trường hợp ngoại lệ, tất cả mọi người đều chứa đầy phân. Khi nói phân, ý của tôi là cái sai (falseness) – những niềm tin sai, những sự nhận thức sai, và cái cá nhân sai được tạo nên từ chúng. Nó giống như khi cô đang ngủ và nằm mơ, giấc mơ của cô chứa đầy những thứ mà cái tôi của cô trong lúc thức dậy sẽ cho là sai, đúng không? Không thực? Khi cô thức dậy cô sẽ thấy chúng như là những thứ hư cấu vô lý và tự hỏi rằng sao mình lại có thể tin rằng chúng là thực khi chúng diễn ra, đúng không?”
“Tôi đoán là thế.”
“Well, giác ngộ thực sự cũng không là gì khác hơn thế – thức tỉnh khỏi một giấc mơ. Cô, tôi, ở đây, bây giờ, tất cả đều có vẻ rất chân thực và vững chắc, đúng không? Rất thực đến mức câu hỏi có vẻ vô lý, đúng không?”
Cô ấy đồng ý.
“Nhưng chẳng phải một giấc mơ cũng như thế sao? Chẳng phải nó cũng rất thuyết phục khi mà cô đang ở trong giấc mơ sao?”
“Đúng,” cô ấy nói.
“Đó là sự ảo tưởng. Hoàn toàn như nhau. Đây là một giấc mơ. Câu hỏi là, ai đang làm ra sự mơ mộng này và làm thế nào để chúng ta thức tỉnh? Làm thế nào để chúng ta trở thành cái thực? Toàn bộ chủ đề giác ngộ tinh lọc xuống còn những điều đó. Nó là hướng về thức tỉnh và nhìn ra cái gì là thực sự đúng, và để làm được điều đó chúng ta phải trở nên dần dần ít say ngủ đi. Chúng ta phải chiến đấu và cào cấu và xé tung ra con đường của mình tới sự tỉnh thức. Theo cùng một nghĩa, nếu cô muốn trở nên đúng (true) hơn, vậy cách để làm là trở nên ngày càng ít sai (false) hơn, chứa ít phân hơn. Và nếu cô muốn chứa ít phân hơn, vậy cách để làm điều đó là đi vào bên trong bản thân với đốm sáng của trí phân biệt, tìm ra đống phân, soi sáng nó. Sự soi sáng sẽ phá hủy nó. Những sự giả dối sẽ biến mất khi cô thực sự nhìn vào chúng, bởi vì chúng chưa bao giờ có thực chất, chúng chỉ được tưởng tượng ra. Đó là điều mà cô hiện tại đang làm – dũng cảm soi một ánh sáng vào bên trong, đào sâu hơn – và điều đó rất tuyệt. Nó không hề dễ dàng và cũng không vui vẻ gì, nhưng nó là quá trình. Đó là cách mà những điều tốt đẹp xảy đến. Đó là cách mà những tảng băng trôi tan chảy lại vào đại dương.”
Một người gần đống lửa đang chơi đùa với những que củi cháy và gợi cho tôi nhớ lại một cảnh trong phim The Mahabharata bản dựng phỏng lại của Peter Brook và Jean-Claude Carrière. Trong khi nhảy múa với những que củi cháy, Krishna nói chuyện với Arjuna, kẻ đã không thể tán dương sự tuyệt đối của cuộc chiến mà họ đã bắt tay vào. Để cứu Arjuna, Krishna đã hy sinh một người đồng minh hùng mạnh và thân thương, Arjuna không thể hiểu được tầm vóc của điều đó. “Phải,” Krishna nói, “Ghatotkatcha đã cứu anh. Để bảo tồn sinh mạng của anh, ta đã gửi anh ta tới cái chết của mình. Đêm nay, ta đang hít thở trong niềm hân hoan. Ta được sinh ra để hủy diệt những kẻ hủy diệt, và ta đã trở thành bạn hữu của anh vì tình yêu dành cho thế gian.”
“Vậy còn lý do kia là gì?” Sarah hỏi.
“Hử?”
“Anh nói rất tuyệt bởi hai lý do.”
“Ồ, tôi biết chính xác những điều cô vừa nói là gì bởi vì tôi cũng từng y như thế, và tôi sẽ nói với cô rằng tôi ước gì đã có một ai đó nói với tôi điều này khi tôi cảm thấy hoang mang và lạc lõng. Tôi ước gì đã có một ai đó nói với tôi rằng chẳng có chuyện gì sai với tôi cả và tôi không cần cố gắng để sửa cho nó đúng, rằng tôi nên dừng việc cố đóng một cái cọc vuông vào một lỗ tròn. Tôi ước gì có một ai đó nói với tôi rằng tôi không giống với mọi người khác không phải bởi vì tôi khiếm khuyết, mà bởi tôi được thiết kế để dành cho những thứ khác. Làm người khác biệt có thể giống như một lời nguyền rủa, nhưng phần quan trọng đó là nó cũng là một phước lành. Tôi ước gì có một ai đó nói với tôi rằng hãy ngừng việc cố gắng sửa lại phần nguyền rủa và hãy bắt đầu nhận ra phần phước lành. Cô có nhận ra ý nghĩa của những câu đó ?”
Tôi đoán là có bởi vì cô ấy đã dành ra vài phút với đôi tay quàng qua cổ tôi và giải phóng những giọt nước mắt như đã bị kìm nén từ lâu. Khi cô ấy đã khóc ra gần hết những giọt đó thì chúng tôi mới có thể trò chuyện trở lại, có thể thấy rõ lời nói của cô ấy đã bớt bị thắt lại và tiếng cười của cô ấy có vẻ chân thực hơn, và như thể một sợi dây đai thắt quanh ngực cô ấy cuối cùng cũng được gỡ bỏ và cô ấy có thể thở một cách tự do lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Tuyệt.