28. Điều gì có thể đến hãy cứ đến

Alice đã đến một ngã ba đường.
“Tôi đi đường nào?” cô ấy hỏi.
“Bạn muốn đi đâu?” mèo Cheshire đáp.
“Tôi không biết,” Alice trả lời.
“Vậy thì,” con mèo nói, “đường nào chẳng được.”
-Lewis Carroll, Alice ở xứ sở thần tiên

BƯỚC TỚI VÀ LUI trên cát nơi mà tôi đã bước tới bước lui trong nhiều lần ghé thăm khác trong nhiều đêm khác. Sự khác biệt lần này là đây sẽ là lần cuối cùng của tôi. Lisa đang ngồi với bác sĩ Kim ở hàng ghế đầu và bảy mươi hoặc tám mươi người khác đang ngồi trên cát và trên khán đài. Tất cả họ đều có vẻ hứng thú muốn nghe những gì tôi phải nói. Tôi cũng vậy. Nhiệm vụ ba mặt của tôi, theo cách tôi nhìn nhận, là tán dương Brett trong khi nói những điều mà những người tụ tập tại đây cần nghe nhất theo cách phục vụ tốt nhất cho cuốn sách. Tôi có một mảnh giấy với một số trích dẫn trong túi sau của mình, nhưng tôi chưa nghĩ nhiều về những gì tôi sẽ nói sau đó.
Mọi người được yêu cầu mỗi người mang theo hai mươi đô la tối nay để đi mua một món quà kỷ niệm sẽ được tặng cho con gái của Brett là Melissa khi tối muộn. Một số người trong số họ đã trả nhiều tiền hơn và bác sĩ Kim sau đó đã đóng góp một cách hào phóng. Bản thân món quà sẽ là một bất ngờ đối với cả nhóm, nhưng không phải đối với Melissa, người đã biết về nó từ vài tháng, kể từ khi bắt đầu lên kế hoạch cho tối nay. Món quà đã từng nằm trong két sắt của khách sạn để chờ đợi tôi đến lấy, như tôi đã hy vọng, và giờ đang nằm trong túi của tôi.
“Chúng ta sẽ ngồi ở đây và lắng nghe tôi trong vài phút,” tôi nói với họ khi họ đã yên vị, “sau đó tôi sẽ giao các bạn cho diễn giả khách mời được chỉ định của tôi, Lisa. Sau đó, tất cả chúng ta sẽ đi xuống hồ nơi chúng ta sẽ đốt lửa và nói lời vĩnh biệt thích hợp với___hãy nói là với người bạn Brett của chúng ta. Tôi không biết làm thế nào tất cả chúng ta có thể chen chúc được hết ở dưới đó, nhưng những việc này đều có cách giải quyết. Khi xuống đó, chúng ta sẽ kết nối với con gái của Brett và có thể là cả cháu gái của cô ấy, và chúng ta sẽ có một bất ngờ nho nhỏ có thể khiến các bạn thích thú, một món quà dành cho họ từ số tiền các bạn đã đóng góp. Có ai có bất kỳ câu hỏi nào vào thời điểm này không?”
Một số đã hỏi và cuối cùng chúng tôi giết nửa giờ với cuộc trò chuyện bình thường nhằm giúp mọi người ổn định và thoải mái. Đó là một buổi tối đầu mùa thu đẹp trời. Đèn ở mức thấp và có một cơn mưa sương mù rơi xuống tạo ra tiếng lộp độp nhẹ nhàng trên mái nhà bằng nhôm và tạo cảm giác ấm cúng cho trường cưỡi ngựa. Các hoạt động của tối nay sẽ thực sự diễn ra, tắt và bật, trong hơn bốn giờ. Sau một thời gian thảo luận khá thoải mái, tôi bắt đầu tìm hiểu lý do tất cả chúng ta ở đây.
“Tôi được biết lần cuối cùng tất cả các bạn đến đây và gặp Brett là khoảng một năm trước. Ai đã ở đây vì điều đó?”
Khoảng hai mươi cánh tay giơ lên.
“Chuyện gì xảy ra? Cô ấy đã nói gì? Nicole?”
Nicole là một phụ nữ chuyên nghiệp trạc tuổi Lisa, người đã làm việc với Lisa và bác sĩ Kim để tổ chức cuộc gặp gỡ tối nay.
“Chà, anh có biết cô ấy như thế nào không, khá ồn ào, luôn chửi rủa và thẳng thừng với chúng tôi?”
“Vâng,” tôi trả lời và mọi người bật cười trước ký ức về Brett bá cháy.
“Chà, lần đó cô ấy đã không như vậy. Đó là lần duy nhất tôi thấy cô ấy là chính mình. Cô ấy ăn nói rất nhẹ nhàng, không quá nhấn mạnh. Cô ấy rất lịch sự và hơi buồn. Cô ấy chỉ ngồi xuống với chúng tôi và giải thích rằng các cuộc họp mặt đã không diễn ra như những gì cô ấy nghĩ, rằng cô ấy cảm thấy như mình đang đóng vai trò là người thúc đẩy sự từ chối của chúng tôi hơn là như một tác nhân tạo ra sự thay đổi tích cực. Cô ấy nói có thể đó là điều chúng tôi thực sự muốn, nhưng cô ấy đã không muốn phục vụ mục đích đó. Điều đó thật đáng buồn. Một số người trong chúng tôi đã khóc.”
Tôi gật đầu và đi đi lại lại trước khán đài và gật đầu thêm vài cái nữa. Làm thế nào để chúng ta không tìm thấy một thứ không bao giờ có thể bị mất? Làm thế nào để chúng ta không nhìn thấy điều duy nhất có thể được nhìn thấy? Tại sao những người nói rằng họ muốn nhìn lại không chịu mở mắt? Đây chắc hẳn là những câu hỏi đã dày vò Brett. Đây là điều cô không thể hiểu khi nhìn lại những gương mặt đầy háo hức, tỉnh táo, thông minh nơi tôi đang đứng bây giờ. Làm thế nào để những người này, những người nói rằng họ muốn thoát khỏi ảo tưởng, lại chỉ xoay sở để tự đào sâu thêm? Và làm thế nào mà tôi, một người biết họ muốn đi đâu và làm thế nào để đến đó, lại bị biến thành một thứ thuốc ngủ khác?
Brett không thể trả lời những câu hỏi này, vì vậy cô ấy tắt nó đi. Điều đó rất dễ hiểu đối với tôi. Điều không thể hiểu được là tại sao cô ấy lại mở nó ra ngay từ đầu. Bác sĩ Kim là câu trả lời, tôi nghi là vậy. Bây giờ những người bạn, học sinh và những người ngưỡng mộ Brett muốn biết điều gì đó về cô ấy, điều mà cô ấy đã không chia sẻ. Họ muốn biết tại sao cô ấy lại chấm dứt thứ mà họ đã có với nhau. Họ muốn biết tại sao trước khi chết, cô ấy lại quay lưng lại với họ.
Tôi bắt đầu nói. Tôi bắt đầu trình bày bài giảng cuối cùng của mình: bài điếu văn cho Brett.

*


“Tại sao các bạn ở đây?” Tôi hỏi cả nhóm bằng một giọng hùng biện, giống như một thuyết giảng. “Các bạn muốn gì?”
Tôi chìa hai tay ra như thể đón nhận một câu trả lời, nhưng chẳng có gì cả.
“Tôi đã nói ngay từ đầu cuốn sách đầu tiên, The Damnedest, rằng bạn phải biết mình muốn gì. Bạn phải có một mong muốn rõ ràng, một mục đích mạnh mẽ và cụ thể. Nếu bạn không biết mình đang đi đâu, thì không có cơ sở để đánh giá hướng này tốt hơn hay tệ hơn hướng khác. Tôi không muốn loại trừ bất kỳ ai, vì vậy hãy để tôi hỏi; bất kỳ ai trong số các bạn có thể đứng ngay bây giờ và nói ngắn gọn về những gì bạn muốn? Tại sao bạn đến đây để gặp Brett?”
Không ai đứng lên. Tôi cứ đi đi lại lại và để sự im lặng treo lơ lửng ở đó để mọi người đều có thể hiểu được ý nghĩa của nó. Không ai biết họ muốn gì.
“Vậy anh sẽ trả lời câu hỏi đó như thế nào?” một trong những người đó, Ronald, hỏi.
Tôi dừng bước. Tôi nhìn thẳng vào nhóm và trả lời.
“Không phải là tôi sẽ trả lời như nào,” tôi trả lời, “Mà là tôi đã trả lời như nào. Tôi đã nói rằng tôi muốn ngừng làm một sự giả dối. Tôi muốn ngừng việc không biết mình là ai, cái gì và ở đâu. Tôi muốn ngừng hoang mang và không rõ ràng. Tôi muốn ngừng giả vờ rằng những sự giả dối là đúng và rằng tôi hiểu mọi thứ trong khi tôi không hiểu. Tôi muốn dừng chơi trò giả vờ và tìm ra cái gì là thật. Tôi sẽ đánh đổi đi bất cứ điều gì để làm điều đó. Tôi sẽ chặt tay, móc mắt hoặc chặt đầu. Không có gì là quá nhiều và không có giá nào là quá cao bởi vì một cuộc sống ngu dốt và tự lừa dối không có giá trị đối với tôi. Không có gì mà tôi sẽ không làm hoặc không đánh đổi đi vì tôi thà chết còn hơn tiếp tục trong tình trạng tàn tạ, tối tăm này. Tôi không đặt ra điều kiện hay điều lệ nào, tôi từ bỏ mọi quan điểm và sở thích, tôi chỉ muốn biết điều gì là đúng, bất kể nó là gì, điều gì có thể đến hãy cứ đến.”
Họ nhìn tôi chằm chằm trong im lặng.
“Sống tự do hoặc là chết.” Tôi nói. “Đó là phương châm của việc thoát ra. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Tôi lặp lại một câu hỏi đơn giản mà không ai trong số họ có câu trả lời.
“Bạn muốn gì? Tại sao bạn lại ở đây?”
Họ tiếp tục nhìn chằm chằm. Ronald đứng dậy.
“Tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều là những người thông minh,” anh khẳng định, cảm thấy cần phải biện hộ. “Tôi đoán rằng anh có vẻ không nghĩ như vậy.”
Tôi tự hỏi liệu anh ấy có tỏ ra kiêu ngạo như vậy với Brett không. Không vấn đề. Tôi thích sự thượng đẳng.
“Không đúng,” tôi nói. “Tôi biết tất cả chúng ta đều là những người thông minh, nhưng trí thông minh là một thứ kỳ lạ trong trạng thái mơ; không thể sống với nó, cũng không thể sống thiếu nó. Nó giống như một cái gắp đá băng trong một cửa hàng bóng bay. Chúng ta phải đậy nó với một nút không mọi thứ sẽ bắt đầu nổ tung. Đó là điểm thực sự của tất cả tâm linh, tôn giáo và triết học, chúng là những nút an toàn mà chúng ta có thể chôn vùi những điểm sắc bén của tâm trí mình. Sự ngu si đần độn tự gây ra này là cách chúng ta liên tục ếm bùa mê ngủ của chính chúng ta. Không ai khác làm điều đó lên chúng ta. Không có ma thuật nào đằng sau sự ảo tưởng của chúng ta ngoại trừ ma thuật mà chúng ta tạo ra bằng năng lượng cảm xúc của chính mình. Nếu chúng ta ngừng thêu dệt bùa mê của mình, chúng ta sẽ bắt đầu thức tỉnh, và đó là điều chúng ta ít mong nó xảy ra nhất, mặc dù đó có thể là ý định đã nêu ra của chúng ta. Dù chúng ta có thể nói gì, chúng ta không thực sự muốn mọi thứ bắt đầu vỡ tung.”
Tôi ngừng lại. Tôi bước đi. Tôi suy ngẫm.
“Nếu tôi nói về ngộ độc thực phẩm hoặc bệnh cúm dạ dày, mọi người có hiểu ý tôi không? Từ kinh nghiệm cá nhân?”
Điều này được đáp ứng với một điệp khúc rên rỉ mà tôi hiểu là có.
“Cái gì?” Tôi thất vọng giả vờ hỏi, “không ai thích đau bụng dữ dội sao? Chuột rút, buồn nôn, nôn mửa? Không? Tiêu chảy, sốt, ớn lạnh? Không ai sao? Trời ạ, một đám người mạnh mẽ đấy. Cuộn tròn trên sàn phòng vệ sinh cả đêm? Cơ thể bị tàn phá và phập phồng? Không một ai? Đợi một chút, tôi chưa nói với các bạn phần tốt. Thế còn một trận cúm dạ dày dữ dội kéo dài một năm rưỡi, có thể là hai năm thì sao? Có người nào từng dính không?”
Không ai.
“Thôi nào, nghiêm túc đấy, nó sẽ làm gì?” Tôi ủng hộ họ. “Điều gì khiến hai năm đau bụng dữ dội trở nên đáng giá đối với bạn? Điều gì khiến thời gian đó đáng chịu đựng? Điều gì khiến bạn muốn nó?” Tôi đưa mắt nhìn qua cả nhóm. “Một triệu đô la? Thêm hai mươi năm tuổi thọ? Sự trở về của một người thân yêu đã chết?” Họ ngồi trong im lặng bất động. “Hoặc đợi đã, tôi đoán được rồi. Không gì cả thì sao? Có ai không? Hai năm thanh trừng đến kiệt sức mà hoàn toàn chẳng được gì cả? Xếp thành hàng bên trái. Ai là người đầu tiên muốn?”
Họ không chắc rằng mình nên tỏ ra hứng thú theo kiểu nào. Tôi đang hài hước hay thô thiển vô cớ? Tôi đang xúc phạm ký ức của Brett hay tôi đang đưa ra quan điểm hợp lệ? Tôi nghĩ họ đang nghi ngờ tôi vì họ đã quen với những bài phát biểu ngông cuồng, lạc điệu của Brett. Brett có thể đã là một phụ nữ trần tục.
“Hãy tiếp tục nghe với tôi, làm ơn,” tôi nói. “Sự tương tự này rất chặt chẽ. Bệnh cúm dạ dày dữ dội rất giống với quá trình thức tỉnh tâm linh, và đó là một trong những phép ẩn dụ tuyệt vời mà bạn càng chơi với nó càng thấy nó chuẩn hơn. Tôi hiểu tất cả các bạn đang nhìn tôi như thế nào, như ngay cả khi đó là một phép ẩn dụ hay thì không có nghĩa là các bạn muốn nghe về nó, đặc biệt là khi tất cả chúng ta ở đây để tưởng nhớ Brett. Tin tôi đi, đây là về Brett và là về tất cả các bạn. Đó là về lý do tại sao cô ấy có những thứ này, các cuộc họp mặt này và lý do tại sao cô ấy quyết định ngừng tổ chức chúng.”
Họ ổn định với một tâm trạng chú ý hơn.
“Đặc điểm chính của cả hai quá trình này, sự thức tỉnh tâm linh và bệnh cúm dạ dày thể chất, là sự trục xuất mọi thứ bên trong ra ngoài một cách bạo lực và bừa bãi: một bên là vật chất vật lý, một bên là tinh thần và cảm xúc. Khi nói bừa bãi, ý tôi là không kén chọn; nếu cái gì có thể đi, thì nó đi. Biến động, suy sụp, mọi thứ đều căng thẳng. Thanh trừng khẩn cấp. Thổi bay tất cả xe tăng.”
Tôi biết rằng với họ thì toàn bộ đây chỉ là nói mồm. Họ chưa trải qua quá trình mà tôi đang mô tả và tôi nghi rằng chẳng có bất kỳ ai trong số họ sẽ trải qua trong cuộc đời này, nhưng đây là lần cuối cùng tôi phát biểu trước một nhóm và đó là một phép ẩn dụ tuyệt vời và tôi sẽ không để nó lãng phí -xin-lỗi-nhé.
“Cả hai quá trình diễn ra theo từng đợt,” tôi tiếp tục, “các chu kỳ đau đớn và nhẹ nhõm. Bạn kết thúc một đợt nôn dữ dội và trong một lúc bạn cảm thấy ổn, bạn nghĩ có lẽ nó đã kết thúc, nhưng sau đó nó lại bắt đầu. Đầu tiên bạn cảm thấy có điều gì đó không đúng, tiếng ầm ầm tinh tế đầu tiên cho bạn biết tất cả đều không ổn, và bạn biết mình đang ở đâu và bạn không thể làm gì khác ngoài vượt qua nó. Nó diễn biến từ tệ cho tới tệ hơn cho tới mức không thể chịu đựng được và rồi bùng nổ theo mọi hướng, khiến bạn yếu ớt và run rẩy, không thể chịu đựng được nữa. Sau đó là khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi và tia hy vọng rằng cuối cùng nó cũng kết thúc, sau đó bạn lại cảm thấy nhói đau và toàn bộ chu kỳ lại bắt đầu. Cứ lặp đi lặp lại, hết làn sóng này đến làn sóng khác, vượt xa cái thời điểm mà bạn chắc chắn rằng không còn gì khác để thoát ra. Nhưng vẫn có.”
Tôi đi đi lại lại và nghiên cứu khuôn mặt của họ.
“Những vị thầy tâm linh khác của các bạn không giải thích về phần này sao? Một hoặc hai năm của sự trục xuất đau đớn?”
Không phản hồi. Tôi dành vài phút tiếp theo đi đi lại lại và phát âm tên của vài chục vị thầy tâm linh, đạo sư và tác giả nổi tiếng, còn sống và đã chết, với một khoảng dừng sau mỗi tên trong trường hợp để xem có ai đó muốn giơ tay và chứng minh cho bất kỳ ai trong số họ, và vì vậy họ có thể ghi nhận thực tế là đã không ai làm như vậy. Tôi kết thúc danh sách với một cái tên duy nhất.
“Brett?”
Tất cả giơ tay lên.
Tôi thực sự muốn làm rõ ràng điều đó. Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục.
“Còn có một điều quan trọng nữa để đánh giá cao về phép ẩn dụ này.” Tôi nói, “có phải khi bạn bị đau dạ dày hoặc ngộ độc thực phẩm, có vẻ như hệ thống của bạn đang hoạt động hoàn toàn rối loạn, nhưng không phải vậy. Có một trí thông minh đang hoạt động. Đó là một quá trình. Cơ thể đang tự vượt qua thử thách khủng khiếp này vì một lý do. Những điều tương tự cũng có thể nói về quá trình thức tỉnh. Nó trông giống như sự hỗn loạn hoàn toàn về tinh thần và cảm xúc, nhưng đó là một quá trình và có một trí thông minh đang hoạt động. Quá trình này hoạt động theo một cách nhất định và có những lý do cho nó.”
Và bây giờ cho phần hay.
“Và phép ẩn dụ vẫn chưa hoàn chỉnh,” tôi nói. “Tôi đã nói rất nhiều lần rằng không ai thực sự muốn thứ này, thứ mà nó thực sự là. Phần thưởng sau hai năm bạo bệnh không chỉ là không có gì cả, mà nó là không còn gì cả, là sự hư vô. Đó là ý nghĩa của việc nói rằng nó không chỉ là thứ mà chúng ta không muốn, mà nó còn là điều chúng ta không thể muốn. Không hề có cái gọi là .”
Không ai có vẻ vui vẻ dù chỉ một chút.

*


“Làm thế nào mà một người làm cho nó xảy ra nếu như họ muốn?” Nicole hỏi. “Làm thế nào một người, uh, gây ra quá trình này?”
“Câu hỏi tuyệt vời,” tôi trả lời, “rất gần với trọng tâm của vấn đề. Bạn có thể làm cho nó xảy ra không? Bạn có thể làm gì? Bạn không thể chỉ dùng một chất gây nôn kiểu như thuốc ipecac tâm linh để khiến cả đời nôn mửa. Bạn không thể nhét những ngón tay đang kết hình thủ ấn của bạn xuống cổ họng của bạn. Bạn có thể thử ngồi tọa thiền trong vài năm, cố gắng nôn ra cục chì nóng chảy như họ nói đến (Nd: như trong một câu chuyện thiền tông); hãy cho tôi biết điều đó có tác dụng với bạn như thế nào. Để làm cho điều gì đó xảy ra, bạn phải bị đầu độc, bạn phải đưa một tác nhân lạ nào đó vào hệ thống của mình, thứ sẽ phát triển và lan rộng như thể nó có một cuộc sống của riêng nó. Có thể tác nhân ngoại lai này đã ở bên trong mỗi chúng ta, có thể là tiếng nói của nó đã thúc giục chúng ta đến những buổi họp nhóm như thế này, một số mầm mống của sự bất mãn, và nó chỉ cần được nuôi dưỡng và khuyến khích. Có thể là tác nhân ngoại lai này lại chính là thứ duy nhất bên trong chúng ta không phải là ngoại lai.”
Tôi quan sát suy nghĩ của mình để xem điều này sẽ diễn ra tiếp như nào.
“Bạn có thể làm cho nó xảy ra không?” Tôi hỏi. “Bạn có thể ngăn nó xảy ra không? Tôi không biết. Ý kiến ​​​​của tôi là nó không nằm trong tầm kiểm soát trực tiếp của bạn. Bạn phải cầu nguyện cho nó và sử dụng Spiritual Autolysis để tập trung vào mong muốn và ý định của bạn để tìm ra giọng nói nhỏ này là gì phải nói và liêu bạn có muốn nghe nó. Nhưng điều mà chúng ta cứ phải quay trở lại để nói là: nếu bạn không muốn nó, thì bạn không muốn nó. Điều đó đưa chúng ta đến câu hỏi chính ở trung tâm của toàn bộ chủ đề này: Tại sao? Tại sao lại khiến bản thân muốn thứ mà bạn không muốn? Tại sao lại cố bắt đầu cơn bạo bệnh kéo dài hai năm mà chẳng được gì? Đó là một điều khó khăn vì không có lý do chính đáng nào để làm điều đó. Bạn phải trở nên mất trí, bạn phải đi ra khỏi tâm trí của bạn. Những gì nó cần thiết phải có để thoát ra khỏi ngôi nhà vui nhộn của Maya là quá cực đoan và phản bản năng, phi mong muốn đến mức nó không thể xảy ra trong tư duy mà chúng ta cho là tỉnh táo.”
Tôi dừng lại để uống nước. Nhóm trông hơi mệt mỏi.
“Tôi biết đó là một phép ẩn dụ khó nuốt.” Tôi tiếp tục, “nhưng đó là một phần giá trị của nó. Thức tỉnh là một quá trình khó nuốt. Đó là chương trình cai nghiện cuối cùng, như thuật ngữ Spiritual Autolysis ám chỉ; sự tự phân hủy tinh thần. Và một lời nhắc nhỏ, khi bạn loại bỏ tất cả các phép ẩn dụ và phép loại suy , tất cả những gì chúng ta đang thực sự nói đến là việc ngừng tin vào những gì không có thật, về việc không nhìn thấy những thứ không thực sự ở đó, về việc trở lại trạng thái trong sạch, không bị ô nhiễm, không bị hủy hoại của mình. Thực ra chỉ đơn giản như vậy.”
Tôi lại đưa hai tay ra lần nữa,
“Vì vậy, tôi lặp lại câu hỏi của tôi. Tại sao bạn ở đây? Bạn muốn gì?”

*


Chúng tôi nghỉ giải lao uống nước chóng vánh. Khi chúng tôi bắt chuyện lần nữa, tôi nói với giọng điệu mang tính hội thoại hơn.
“Brett đã hiểu sai về những gì đang diễn ra ở đây, về vai trò của cô ấy và vai trò của các bạn. Câu hỏi thực sự khó hiểu là tại sao cô ấy lại tổ chức các cuộc họp mặt này. Đây là điều Brett đã sai. Cô ấy nghĩ rằng tất cả các bạn đến đây hàng tháng vì bạn muốn bị cúm dạ dày. Cô ấy nghĩ các bạn muốn bị nhiễm bệnh và trải qua cơn bệnh dữ dội mà tôi vừa mô tả.”
Điều này khuấy lên một số phản ứng. Tôi bước đi trong khi họ yên tĩnh dần.
“Cô ấy nghĩ rằng các bạn hiểu điều này,” tôi nói “và rằng các bạn muốn trải qua căn bệnh nghiêm trọng và kéo dài này, giống như cô ấy.”
Một anh chàng kiểu nhạc sĩ trẻ tên là Justin đứng lên đặt câu hỏi mà tất cả họ đều muốn hỏi. “Cô ấy tưởng chúng tôi đến đây vì muốn bệnh suốt hai năm như anh đang nói à?”
“Tuyệt đối luôn.”
“Nhưng anh đã nói tất cả chẳng vì một cái gì cả.”
“Giống như hư vô hơn; tất cả chỉ là hư vô. Hoàn toàn cạn kiệt, rỗng tuếch, chất chứa trong ống tiêu hóa tinh thần-cảm xúc của bạn hoàn toàn bị hút sạch, khiến bạn bị rút lõi ra như vỏ trái cây. Dù sao thì, vâng, với một người như Brett hoặc tôi thì đó là một điều dễ dàng để tin vào.”
Justin không tin.
“Anh và Brett nghĩ rằng mọi người thực sự muốn trải qua tất cả những điều đó? Giống như, không vì đổi lại một điều gì cả?”
“Câu hỏi hay, và câu trả lời chắc chắn là vâng. Tôi biết điều đó thật khó tin, nhưng đó là điều tự nhiên để những người như tôi và Brett tin tưởng. Theo quan điểm của chúng tôi, thì đó là điều không cần bàn cãi. Nếu phải nói cái gì đó thì thật khó cho chúng tôi để tin được rằng lại không có người nào quỳ gối cầu xin điều đó. Tôi biết điều đó nghe có vẻ khó hiểu đối với bạn, nhưng nó là thế. Có một điều là, chúng tôi coi cái trải nghiệm mà tôi đang mô tả này là quá trình được sinh ra từ sự huyễn mộng vào trong thực tại. Theo cách suy nghĩ của chúng tôi, đơn giản là không có lựa chọn nào khác. Mặt khác, tất cả các bạn đều ở đây. Các bạn đến đây để yêu cầu một thứ gì đó, ngay cả khi các bạn không biết nó là gì. Vì vậy, vâng, chúng tôi tin lời bạn.
Cuối cùng, thứ ba, tôi sẽ nói rằng Brett và tôi không hoàn toàn sai lầm trong các giả định của mình. Tôi đã biết khá nhiều người và đã nhận được một núi thư nhỏ từ những người khác, những người đã nhận được thông điệp này với tinh thần mà những người như Brett và tôi truyền tải. Chỉ một tỷ lệ rất nhỏ, nhưng mong muốn và ý định của họ mạnh mẽ và rõ ràng.”
“Trong cuốn sách đầu tiên của anh,” Nicole nói, “anh nói rằng mỗi năm có một hoặc hai người thức tỉnh với sự giúp đỡ của anh-
“Con số đó bây giờ đã tăng lên một cách đáng ngạc nhiên khi cuốn sách ra đời, nhưng tôi thấy ngày càng có nhiều người muốn ngừng việc xếp hàng xem những trò tiêu khiển tâm linh, và tiếp cận những câu hỏi chính về sự tồn tại của họ với một mức độ trưởng thành và lẽ thường.”

*


Tôi nghỉ một chút để uống chút nước và để cho chút câu từ cuối cùng lắng xuống. Một loạt các cuộc trò chuyện riêng tư bắt đầu, nhưng mọi người đều im lặng khi tôi trở lại trung tâm.
“Tại sao những biện pháp cực đoan như vậy lại cần thiết? Tại sao chúng ta phải trải qua một thử thách đau đớn như vậy chỉ để trở thành thứ mà chúng ta thật sự là, con người mà chúng ta thực sự là?”
Tôi không mong đợi có một câu trả lời. Tôi vặn nó lên một bậc.
“Dòng chảy và sự cản trở,” tôi nói, “là những nguyên tắc vận hành cơ bản của cuộc sống trong trạng thái mơ. Tuy nhiên, đối với hầu hết mọi người, tất cả chỉ là sự cản trở và không có dòng chảy. Họ nói rằng chúng ta là những sinh vật tâm linh đang có trải nghiệm của con người, nhưng thực sự, chúng ta là những sinh vật tâm linh bị táo bón chết người có trải nghiệm dưới cả mức con người. Các đại dịch béo phì, tiểu đường, bệnh tim và ung thư đang tàn phá thế giới phương Tây chỉ là những biểu hiện bên ngoài của một tình trạng bên trong đã tiến triển xa. Trong khi chỉ một số người trong chúng ta béo phì và ốm yếu về thể chất, thì hầu như tất cả chúng ta đều béo phì và ốm yếu về tinh thần. Bệnh béo phì về tinh thần là một bệnh dịch đã hủy hoại loài người, khiến hành tinh đáng yêu này không là gì hơn một cơ sở chăm sóc cuối cùng, trong đó chúng ta ngồi đờ đẫn và há hốc mồm, tước đi những giờ phút sống mà chúng ta không yêu cầu và không biết phải làm gì với chúng; một thế giới của những bệnh nhân hấp hối chủ yếu dùng morphine có hương vị và đang sắp hết thời gian.”
Điều đó để lại một vài khoảnh khắc im lặng sau khi nó thức dậy.
“Nhưng có lẽ đó là tất cả những gì người ta muốn làm,” một anh bạn lớn tuổi hơn tên Henry gợi ý, vội vàng bôi chút son lên người con lợn này, “để làm những củ khoai tây trên ghế sofa (Nd: chỉ những người nghiện xem tivi, ăn vặt và lười vận động) một cách tâm linh. Đi làm, nuôi gia đình, thư giãn trước TV hoặc bất cứ điều gì. Đó không phải là địa ngục, đó chỉ là cuộc sống.”
“Tôi đồng ý,” tôi đồng ý. “Không ai đạp cửa và lôi người ta ra khỏi giường cả. Tất cả các anh tự đến đây để gặp Brett. Cô ấy không tìm anh và dụ anh vào, phải không? Anh đến gặp cô ấy để xin điều này, phải không?”
Henry gật đầu đồng ý, những người khác cũng vậy.
“Brett có bao giờ nói về sự giác ngộ vĩ đại như thế nào không? Nó sẽ giải quyết mọi vấn đề của bạn như thế nào, lấp đầy bạn bằng tình yêu, bình an và hạnh phúc, nâng cao tâm hồn bạn, cho phép bạn vượt qua cõi người và thậm chí cả cái chết, ban cho bạn sức mạnh đặc biệt, hay bất cứ thứ gì hấp dẫn kiểu đó?”
Không ai trả lời. Đây là một điểm quan trọng khác cần làm rõ.
“Cô ấy có bao giờ cố gắng thuyết phục bạn về bất cứ điều gì không? Cô ấy có cố gắng thuyết phục bạn về bất cứ điều gì ngoại trừ việc tự suy nghĩ, tự mình nhìn và xem xét không? Cô ấy có giống như một người bán hàng vui vẻ hay một chính trị gia thích hôn trẻ con, hứa hẹn bao nhiêu cuộc sống sẽ tốt hơn nếu bạn tin vào nhãn hiệu tâm linh đặc biệt của cô ấy? Có phải cô ấy đang thực hiện một kế hoạch hạnh phúc nào đó không? Cô ấy có tán thành bất kỳ giáo lý nào không? Cô ấy có chiếu xạ cho bạn bằng năng lượng shakti của mình không?”
Có một chút tiếng cười vì tất cả những gì tôi đang nói rõ ràng là không phải Brett. Tôi chờ đợi và để các câu hỏi lơ lửng trong giây lát. Tôi không muốn bất cứ ai nghĩ rằng chúng ta ở đây tối nay để nói lời từ biệt với một quản giáo viên nhà tù thân yêu nào đó, chỉ là một người khác trong quân đoàn của Maya gồm những kẻ ăn bám và khúm núm, một hoạt náo viên cho một thông điệp về sự tử tế, thụ động và hài lòng; một Hypnagogue. Hypnagogue được định nghĩa là một tác nhân gây ngủ. Maya đã tung ra một đội quân thôi miên vào thế giới để gây ra và duy trì trạng thái ngủ. Tất cả đều tốt và tốt. Tôi không có vấn đề với điều đó. Tôi chỉ không muốn mọi người ở đây tối nay nghĩ Brett là như vậy.
“Hầu hết các bạn đều biết rằng tôi cực kỳ coi thường thị trường tâm linh. Tôi nghĩ tôi đã gọi nó là một sự nhạo báng mang tính khiêu dâm đối với mong muốn biết sự thật của con người. Tất cả các bạn có hiểu tôi nói điều đó là nói tới ai và có ý gì không?”
Những cái gật đầu và càu nhàu của sự đồng ý chung.
“Có ai trong số các bạn nghĩ rằng điều đó áp dụng cho Brett không? Cô ấy có phải là người đang thúc đẩy một chương trình nghị sự không? Cố gắng làm giàu? Xây dựng một tổ chức? Xuất bản một bản tin hoặc một blog? Đi lưu diễn? Cô ấy có muốn nổi tiếng không? Cô ấy có cần hình ảnh bản thân của cô ấy như một người vượt trội về mặt tâm linh được phản chiếu trở lại với cô ấy? Cô ấy có bao giờ mỉm cười không? Chúa ơi, thậm chí cô ấy có tử tế không?”
Họ cảnh giác và chú tâm. Họ biết có điều gì đó quan trọng đang được nói ra, điều gì đó gần với bờ rìa đáng sợ của mọi thứ.
“Cô ấy có bao giờ xin tiền không? Cố gắng bán cho bạn bất cứ thứ gì? Mời bạn đi du thuyền hoặc đến một nơi ẩn dật ven biển? Cô ấy có bao giờ ăn diện hay nhận một danh hiệu hoặc một cái tên tâm linh không? Cô ấy có bao giờ tuyên bố một giáo lý hoặc dòng truyền thừa không? Cô ấy có bao giờ thốt ra một thuật ngữ tiếng Phạn hay tiếng Nhật nào không? Tại các cuộc họp mặt, cô ấy có tắt đèn không? Chơi nhạc? Thắp nến? Bắt đầu bằng một lời cầu nguyện hoặc thiền định? Bất cứ điều gì tương tự?”
Đáp lại chỉ là vài tiếng cười nhẹ nhàng. Đây là một điểm quan trọng cần thực hiện, giống như việc liệt kê tất cả các giáo viên và tác giả. Chúng tôi đã lên kế hoạch cho một show diễn rất hay cho tối nay, nhưng chẳng có ý nghĩa gì nếu những người này rời khỏi đó và gộp Brett vào thế giới của sự mại dâm tâm linh.
“Brett là một vụ thực sự nghiêm túc” tôi nói, “và đó là một điều hiếm hoi đến nỗi chúng ta rất dễ không nhận ra điều đó khi nhìn thấy nó. Tính khí bốc lửa mà bạn đã thấy không phải là cô ấy. Cái người ít nói, chu đáo đó mà các bạn đã thấy trong cuộc họp cuối cùng gần giống con người thực của cô hơn, khi đã tránh xa tất cả những thứ tâm linh này. Đây là một thông điệp rất khó truyền tải và cô ấy đã trở thành người mà cô ấy phải trở thành để truyền đạt thông điệp đó. Cô ấy đã dừng các cuộc gặp mặt này khi nhận ra sự thật của những gì tôi đã nói với cô ấy mỗi khi chúng tôi nói chuyện; rằng có một sự mất kết nối hoàn toàn trong mối quan hệ thầy/trò này. Mất kết nối hoàn toàn. Chúng tôi không có thứ các bạn muốn và các bạn không muốn thứ chúng tôi có. Brett không muốn tin vào điều đó, nhưng cuối cùng cô không thể không thấy đó là sự thật, và đó là lúc cô dừng các cuộc gặp mặt. Tôi có những lý do khác để làm công việc giảng dạy này, nhưng cô ấy thì không.”

*


“Vì vậy, bây giờ, với sự giúp đỡ của Đạt Lai Lạt Ma, tôi sẽ trả lời câu hỏi mà tôi đã đang hỏi: Câu hỏi là, tại sao bạn lại ở đây? Bạn muốn gì?”
Tôi lấy một mảnh giấy từ túi sau của mình và mở nó ra và đọc một trong những câu trích dẫn mà tôi đã viết nguệch ngoạc.
“Trong sự phân tích cuối cùng,” Đạt Lai Lạt Ma nói, “hy vọng của mọi người chỉ đơn giản là bình an nội tâm.”
Tôi gấp tờ giấy lại và cất nó đi
“Có ai không đồng ý không?”
Không ai cả.
“Tôi cũng vậy,” tôi nói. “Anh muốn gì? Bình an nội tâm. Đơn giản vậy thôi. Vì vậy, các bạn đến đây để tìm kiếm sự yên bình này từ Brett, nhưng cô ấy đã nghĩ các bạn ở đây vì điều hoàn toàn ngược lại. Cô ấy là một kẻ phá rối, một kẻ kích động, một kẻ theo chủ nghĩa vô chính phủ siêu hình. Cô ấy tất cả chỉ là đập phá và đốt cháy mọi thứ. Cô ấy là một người theo chủ nghĩa biểu tượng, một nhà cách mạng. Cô ấy nghĩ rằng bạn muốn chiến tranh và toàn bộ thời gian bạn muốn hòa bình. Tôi đồng ý với Đạt Lai Lạt Ma: sự bình an nội tâm-Sự Hòa Hợp Tâm Linh-là điều hầu như tất cả những người tìm kiếm ở mọi nơi và mọi lúc đang thực sự tìm kiếm. Tất cả đều có ý nghĩa hoàn hảo khi bạn nhìn nó theo cách đó. Tại sao mọi người đều tìm kiếm mà không phải một ai tìm thấy? Bởi vì họ không tìm kiếm sự thật hay sự phát triển hay thay đổi, họ đang tìm kiếm tìm kiếm sự bình an nội tâm. Phần còn lại chỉ là vấn đề hóa trang.”
“Bình an nội tâm thì có gì là xấu?” Justin hỏi.
“Không có gì sai với nó.” Tôi trả lời, “chỉ là nó không tên có trong sổ với một người như Brett.”
“Hoặc như anh,” anh nói.
“Hoặc như tôi, phải. Cá nhân tôi nghĩ về ý tưởng về bình an nội tâm này và tôi rùng mình kinh hãi. Đối với tôi, đó chỉ là một cách nói hoa mỹ rằng mọi người chỉ muốn tiếp tục nhai lại cỏ từ dạ dày của họ và lê bước đi, cúi đầu xuống, được bao quanh bởi những người bạn cùng đàn; vô ý thức, không tham gia, không sống. Đối với những người như tôi hay Brett, sự bình an nội tâm là kẻ thù. Đó là điều tồi tệ nhất trên thế giới. Đó là con bò, đó là tù nhân, đó là thứ bào thai không có lông vẫn còn cắm trong ma trận. Ý tôi là, sự an tâm đó.” Tôi lấy ngón tay làm khẩu súng và bắn tung óc mình ra. “Để làm gì?”
Điều đó dường như khiến họ hơi kích động.
“Đừng bị xúc phạm bởi bất kỳ điều gì trong số này, đó chắc chắn không phải lỗi của bạn. Đây là động lực của những người tìm kiếm nói chung. Thực tế, các bạn có thể đến gặp bất kỳ giáo viên tâm linh hoặc thành viên giáo sĩ nào và họ sẽ giúp bạn tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn. Brett là người không hiểu. Không phải cô ấy không biết bạn đang muốn yên bình, mà là cô ấy sẽ thấy mong muốn đó thật khó hiểu. Cho dù các bạn có nói thẳng ra thì cô ấy cũng không hiểu. Cô ấy sẽ đánh đồng sự an tâm với việc say ngủ, vì vậy điều đó giống như là bạn đến gặp cô ấy và yêu cầu cô ấy đưa bạn vào giấc ngủ. Đó là sự mất kết nối. Cũng giống như khi chúng tôi nghĩ rằng các bạn đến đây để đốt cháy cuộc sống của bạn, điều đó vô lý đối với các bạn, thì khi các bạn đến đây để xin ngủ, điều đó cũng thật vô lý với chúng tôi.”

*


Tôi ra hiệu nghỉ giải lao và mọi người đứng dậy vươn vai. Sau mười lăm phút, tất cả chúng tôi trở lại vị trí của mình và nói chuyện qua lại một cách ngẫu nhiên trong vài phút. Sau một lúc, tôi giới thiệu một Lisa đang miễn cưỡng. Cô ấy đi ra, giữ quyển sổ kế hoạch ngày của cô ấy. Cô ấy rõ ràng là không thoải mái và xấu hổ. Cô ấy không thực sự hiểu rằng cô ấy, một tân binh tâm linh, đã thành công ở nơi mà vô số cựu chiến binh tâm linh đã thất bại. Cô đồng ý phát biểu. Tôi không cố thuyết phục cô ấy. Cô ấy hiểu những gì tôi đang cố gắng cho cô ấy thấy, rằng cô ấy vẫn còn một việc lớn phải làm, và cô ấy quyết định muốn làm điều đó và rằng việc đứng trước những người này và kể câu chuyện của mình có thể giúp cô ấy làm được điều đó.
Cô ấy mở cuốn sổ kế hoạch ban ngày của mình để xem bức ảnh đó và đưa nó cho ai đó ở hàng ghế đầu để chuyền tay cho mọi người xung quanh. Cô ấy có một câu chuyện khó kể. Cô ấy bắt đầu từ từ, theo kiểu cắt ngắn của một lời thú nhận tình cảm đau đớn, nhưng sau đó, nhìn xuống, giọng nói nhẹ nhàng và run rẩy, cô ấy tìm thấy một nhịp điệu diễn đạt chân thành, yên tĩnh và câu chuyện bắt đầu trôi chảy. Tôi bước ra để sự hiện diện của tôi sẽ không làm cho mọi thứ khó khăn hơn cho cô ấy. Hai mươi phút sau, từ cánh đồng bên cạnh, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay lớn và liên tục, và tôi biết cô ấy đã làm rất tốt.
Brett và tôi chưa bao giờ nhận được bất kỳ tràng pháo tay chết tiệt nào.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.