28. Những thứ thô thiển của con người.

Vũ trụ là sự nhất thể của vạn vật. Nếu một người nhận ra chân tướng của họ dưới sự nhất thể này, thì những bộ phận trên cơ thể của anh ta cũng chẳng khác nào một mớ bụi bặm, và sinh và tử, và bắt đầu và kết thúc, chỉ quấy nhiễu sự thanh tịnh của anh ta giống như sự luân chuyển của ngày và đêm.

-Trang Tử-

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi dậy lúc bảy giờ. Tôi vội vã tắm và mặc đồ, tôi tiện lấy một quả táo trên đường đi qua bếp và lao ra ngoài mà không có ai nhìn thấy. Tôi đã thu xếp đồ nghề của mình tối ngày hôm qua trước khi đi ngủ vì thế ngay khi lên xe là tôi sẵn sàng để đi luôn. Sau cuộc trò chuyện bên lửa trại đêm qua tôi đã kiểm tra dự báo thời tiết trên mạng và biết được rằng thời tiết hôm nay sẽ là được gọi hoàn hảo – một hiện tượng hiếm có trong tháng tư ở Iowa – vì thế tôi đã lên những kế hoạch để tận dụng nó. Túi đồ nghề trang bị nhảy dù đã được chuẩn bị sẵn sàng cho tới mùa, vì thế tất cả những gì tôi cần phải làm chỉ là quăng vài bộ quần áo và khăn tắm vào ba lô, kiểm tra lại lần hai để chắc chắn rằng mình có mang theo sổ ghi chú hành trình và một vài thứ lặt vặt khác, vứt hết lên cốp xe và đảm bảo rằng xe mình không bị chắn lối ra bởi xe khác để có thể khởi hành nhanh chóng trong sáng nay. Và hiện tại thì tôi ở đây – sau ba mươi phút lái xe tới khu nhảy dù tại gia quen thuộc của tôi trong một buổi sáng hứa hẹn sẽ là lý tưởng cho việc nhảy dù từ máy bay.

Tôi có thể là Johny Enlightened, nhưng tôi không phải Joe Cool. Tôi luôn cảm thấy bụng dạ cồn cào mỗi lần lái xe tới bãi bay, và cảm giác đó sẽ đeo bám tôi cho tới khi tôi thoát ra khỏi máy bay trong cú nhảy dù đầu tiên trong ngày, và ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Nó giống như một nỗi kinh sợ cấp độ thấp. Nếu có bất cứ điều gì tệ hơn một chút so với mọi lần, thì đó là việc tôi đã không nhảy dù từ hồi tháng mười hai, lần tôi đã nhảy dù vài ngày ở sân bãi ở Florida, cho tới hôm nay. Sau cú nhảy đầu tiên thì tôi luôn luôn ổn cho tới lúc hết ngày. Rất đẹp khi nghĩ rằng việc giác ngộ sẽ cho phép bạn vượt qua những cảm xúc như sợ hãi một cách tùy tâm, nhưng như cách họ nói với những người mới bắt đầu nhảy dù, nếu như bạn không e sợ trước việc nhảy ra ngoài một cái máy bay thì hẳn là bạn có vấn đề.

Mặc dù tôi không thích sự sợ hãi này, nó đã biểu lộ ra với tôi chủ yếu là bụng cồn cào, tôi cũng không thực sự ghét nó quá nhiều bởi vì nó không có một nhân tố xác định nào. Ví dụ, tôi không e sợ việc bị thương hoặc chết, cho nên sự lo lắng chỉ nằm ở mức quan ngại cấp thấp, là thứ nằm ở trong ruột nhiều hơn là nằm trong trái tim hay tâm trí. Như tôi đã nói, một khi tôi thực hiện xong cú nhảy đầu tiên, toàn bộ sự lo lắng của tôi sẽ bị lãng quên cho tới lần tiếp theo tôi lái xe đi nhảy dù.

Tôi đã nhảy dù xấp xỉ một trăm cú trong vòng năm năm, vì thế tôi không giống như một người đam mê nhảy dù hạng nặng. Tôi không tham gia vào những trò liên quan, ví dụ như một nhóm những người nhảy dù liên kết thành hình trong không trung. Tôi cũng không làm trò “canopy relative work”, thực hiện gồm nhiều người mở dù ra sát bên nhau rồi liên kết thành hình. Tôi không làm trò sà xuống nhanh hoặc bất cứ cách tiếp đất hoa mỹ nào, những trò đòi hỏi phải có một bộ đồ hiệu suất cao. Tôi cũng không thực hiện kiểu bay tự do hoặc đeo ván ở chân hoặc mặc bộ đồ người chim”birdman suit”, mặc dù tôi cũng muốn thử birdman suit, thứ sẽ biến tôi thành một đôi cánh hình người và cho phép tôi chuyển hóa năng lượng chiều dọc thành lực đẩy bay chiều ngang. Tôi không đăng ký mua tạp chí hay mặc những bộ trang phục hay tham gia hội thảo nhảy dù, chúng còn được gọi là những buổi trác táng. Về cơ bản, tôi chỉ thích nhảy ra khỏi một cái máy bay từ độ cao bốn kilomet và rơi thẳng xuống đất có một lúc tốc độ tới gần hai trăm kilomet một giờ. Nó giống như tự sát nhưng được thay đổi suy nghĩ vào những giây cuối cùng. Đó chỉ là một trong những thứ thô thiển của con người.

Tôi cũng thích việc rời ra khỏi ngôi nhà và bước ra khỏi cái rãnh của việc làm một người thầy dạy tâm linh trong một thời gian. Đi bộ hay đạp xe, ngay cả khi chỉ có một mình bản thân tôi, cũng không thể khiến tôi thoát ra khỏi nó bởi vì tâm trí của tôi vẫn bám trên nó, liên tục gặm nhấm với cái thử thách của việc tìm ra cách để nói hay hơn tốt hơn, rõ ràng hơn. Nhưng tôi có thể dành cả ngày ở bãi nhảy dù mà không nghĩ đến những vấn đề đó một chút nào.

Không có ai ở bãi nhảy dù nhận thức tôi như là một thứ gì đó khác thường, giống như tôi chỉ là một phần đóng góp của vùng nông thôn Mỹ tới danh sách đánh giá trao thưởng của hội illuminati. Họ chỉ coi tôi như một gã bốn mươi tuổi thích nhảy ra khỏi máy bay từ đó tới giờ, chưa từng có ai phải nhướng mày nhìn tôi. Tôi không hoàn toàn phù hợp, nhưng đó là một nơi khá okay với việc không hoàn toàn phù hợp. Tôi giao lưu khi nghỉ giữa những cú nhảy và nói chuyện với những vận động viên nhảy dù khác và tiếp cận tới mức sâu nhất mà tôi từng tiếp cận trong việc là một phần của một thứ gì đó.

Tôi tận hưởng chuyến lái xe. Tôi mở cửa sổ và bật nhạc lên và cố gắng làm tâm trí quên đi cái bụng cồn cào. Ngày đang lên một cách tươi đẹp. Thật ít có những ngày trong vắt, ấm áp và ít gió trong tháng tư ở đây. Nhiệt độ là dưới hai mươi độ C và tốc độ gió dưới 16 kilômet trên giờ. Đây là chuyến nhảy dù đầu tiên của tôi trong mùa. Một tháng trước tôi đã đến bãi nhảy để mang bộ túi dù về sau khi dù dự phòng đã được đóng gói lại bởi một người xếp dù có bằng cấp, điều cần phải được làm mỗi bốn tháng, nhưng lúc đó mới là tháng ba và chẳng có ai nghĩ rằng sẽ đi nhảy dù trong tháng tiếp theo.

Khi tôi tới bãi nhảy dù, ở đó đang có một khóa học hướng dẫn những tân thủ, những người có chương trình bị gián đoạn bởi mùa đông năm ngoái. Tôi chọn ghế ngồi phía sau, luôn luôn vui vẻ khi có cơ hội được nghe những người nhảy dù thời vụ nói chuyện về thể thao và những trải nghiệm của họ. Khi lớp học nghỉ giải lao, tôi đi lên và nói lời chào với vị chuyên gia nhảy dù, người đã huấn luyện tôi. Chúng tôi nói về thời tiết và nhóm học viên mới và cú nhảy mà chúng tôi đã thực hiện ở dưới mạn phía nam vào mùa đông năm ngoái.

Sau mười giờ thì máy bay được đổ đầy nhiên liệu và sẵn sàng cho chuyến đầu tiên. Đó là một em máy bay Cessna Caravan có thể chứa được hơn chục người nhảy dù. Trạm phân bổ, cơ quan bố trí sự vận tải của máy bay, đã không xếp cho tôi lên chuyến đầu. Tôi quan sát những người nhảy dù đồng trinh được những huấn luyện viên nói tóm lược quá trình chuẩn bị cho cú nhảy song song. Họ đã được huấn luyện về cách thức quá trình hoạt động và vai trò của họ trong đó. Trong cú nhảy song song, hai người sẽ nhảy chung một cái dù. Dây nịt lưng của hành khách nhảy sẽ được gắn chắc chắn an toàn vào dây nịt trước của chuyên gia theo kèm. Cái dù nhảy đôi sẽ to hơn rất nhiều so với dù đơn và có một dù phụ để giảm tốc độ rơi tự do xuống bằng tốc độ của một người nhảy dù đơn, khoảng hai trăm kilômét trên giờ, chứ không phải là tốc độ kinh khủng kết hợp của hai thân người cộng dồn là hơn ba trăm hai mươi kilômét trên giờ. Những người tới để tham gia nhảy dù song song thường sẽ làm tác nghẽn công việc ở bãi nhảy dù, nhưng những người nhảy dù bình thường phải biết ơn vì dòng tiền mà họ mang tới, bởi vì những bãi nhảy dù là công việc kinh doanh bên lề và những người thường xuyên sử dụng dịch vụ sẽ muốn nó sống sót.

Rất nhiều những người nhảy dù song song tới cùng bạn bè và gia đình, vì thế hội nhóm có thể trở nên đông đúc; trẻ con chạy lung tung, ghế gập, hộp giữ đồ lạnh, thiết bị ghi hình ở khắp mọi nơi, mọi người đứng đó với cái cổ rụt lại ra sau, một tay che chắn mắt một tay chỉ lên trời. Nó có thể trở nên khó khăn để gấp lại dù của mình trong nhà chứa máy bay khi mà trẻ con và chó chạy khắp nơi. Nhảy dù song song toàn bộ được xếp lịch vào buổi sáng, vì thế từ lúc đầu giờ chiều tới giữa buổi mọi thứ dần yên ắng lại và chỉ còn những người nhảy dù bình thường và học viên ở lại.

Tôi quan sát những người nhảy dù song song lắng nghe chỉ dẫn rồi lên đồ. Họ mặc bộ đồ nhảy dù, kính bảo hộ và đôi khi có cả máy đo độ cao, mặc dù người hướng dẫn của họ sẽ liên tục theo dõi độ cao và bảo đảm rằng dù chính sẽ được mở ra tại độ cao chính xác.

Trạm phân bổ gọi tên tôi cho chuyến thứ hai và tôi bắt đầu chuẩn bị chỉ vài phút sau khi chuyến đầu cất cánh. Tôi muốn là một trong những người đầu tiên bước lên máy bay để tôi có thể được lên đến độ cao bốn nghìn hai trăm mét hoặc hơn trước khi phải nhảy ra. Sẽ không cần phải bơm nhiên liệu thêm giữa chuyến bay đầu và chuyến thứ hai vì thế tôi cần phải sẵn sàng luôn. Hôm nay là một ngày ấm áp nên tôi chỉ nhảy dù với quần short, áo cộc tay, dép quai hậu. Tôi luồn vào trong túi dù, cẩn thận cài và điều chỉnh nịt chân, thứ sẽ hỗ trợ cân nặng của tôi, và nịt ngực, thứ sẽ giữ cho tôi không bị lộn nhào ra phía trước. Tôi đeo máy đo độ cao vào mu bàn tay trái, đeo kính bảo hộ xung quanh cổ, và tiếp cận một người nhảy dù khác cũng đã sẵn sàng để chúng tôi có thể soi mói túi dù của nhau.

Khi máy bay quay trở lại và phi công đã đặt cầu thang di động vào chỗ, tôi chờ đợi một vị chuyên gia nhảy dù nói cho tôi biết khi nào được lên. Tôi muốn được là người đầu tiên đi lên và nhảy ra sau cùng, nhưng nếu như có một học viên nhảy dù cao cấp trong chuyến này thì anh ta với một hoặc hai người hướng dẫn của mình sẽ là những người nhảy cuối cùng. Và thực tế thì đúng là có một học viên cao cấp trong chuyến này và anh ta mới chỉ ở cấp độ hai hoặc ba cho nên anh ta sẽ nhảy với hai chuyên gia (CG) nhảy dù giữ chặt anh ta từ lúc anh ta rời máy bay cho tới thời điểm anh ta mở dù đâu đó tại độ cao khoảng một nghìn năm trăm mét. Tôi đợi cùng với anh học viên đó và một trong hai CG của anh ta bước lên và đi thẳng một mạch vào trong, vậy là họ sẽ ngồi ở chỗ quay lưng lại sau cơ trưởng và cơ phó. Tôi đi vào tiếp theo và tự chọn chỗ cách xa cửa máy bay nhất chỉ sau anh học viên kia, chỗ ngồi ở giữa hai chân của anh ta, lưng tôi quay về phía anh ta, chân của anh ta sẽ để ở hai phía bên người tôi, và tương tự chân của tôi cũng để như thế với một ai đó ngồi trước tôi trong phút chốc nữa. Tôi dành một lát để chắc chắn rằng máy đo độ cao của tôi đang được đặt ở số không. Và chỉ trong hai phút, máy bay giống như một hộp cá mòi, chúng tôi dồn về một đầu lối đi để chuẩn bị cho việc cất cánh.

Khi chúng tôi đã ở hết đầu xuôi gió của lối đi, chúng tôi nhìn xung quanh, phi công khóa phanh và khởi động động cơ. Toàn bộ máy bay rung lên với sức mạnh dâng trào. Cuối cùng phi công nhả phanh và chúng tôi lướt tới phía trước. Sau khoảng vài trăm mét chúng tôi bắt đầu bay lên không trung và sân bay đang chìm dần phía dưới. Một người chuyền tay hộp kẹo bạc hà, tôi lấy một viên và chuyển tiếp cho người khác.

Một vài người trang bị đầy đủ đồ nghề với bộ đồ nhảy dù, mũ bảo hiểm với mặt nạ và thiết bị đo độ cao báo bằng giọng nói cài cắm gần tai cảnh báo cho họ khi họ đã đạt tới độ cao được cài trước. Có một nhóm bốn năm người gần cửa sẽ nhảy cùng nhau và thực hiện quay phim về màn trình diễn phối hợp kết nối tạo hình phức tạp. Có một người ghi hình khác trên máy bay và tôi đoán là dành cho học viên cao cấp phía sau tôi. Những người quay phim đội mũ bảo hiểm với camera gắn bên cạnh và một camera SRL 35mm trên đỉnh mũ mà họ điều khiển với một thiết bị cầm tay. Họ là những người nhảy dù rất có nghề.

Anh học viên ngồi trước được ấp giữa hai chân của tôi là một gã to lớn đang không thoải mái với những kiểu thùng chứa chật chột như này. Anh ta rất bồn chồn. Một trong những điều quan trọng nhất khi đeo túi dù là phải bảo vệ chỗ tay nắm – cái chốt giật của bạn, cái chốt giật tay bung dù hay còn gọi là rip cord – nhưng sẽ còn có nhiều thứ khác cần phải cẩn thận nữa, những thứ mà tôi sẽ sớm nhận ra.

Toàn bộ chuyến bay lên đầy gió cuốn bởi vì cửa hông của máy bay được gỡ bỏ ra trong ngày hôm nay. Thông thường thì cánh cửa sẽ được đóng trong những chuyến bay lên tương đối ôn hòa, nhưng cửa của riêng cái máy bay này không quá thích hợp để mở ra giữa chừng trong chuyến bay cho nên nó đã được vứt lại ở mặt đất gần những thùng chứa nhiên liệu. Ở độ cao gần ba nghìn mét, đội nhảy theo nhóm và người quay phim đã vào vị trí, một số đứng ở bên trong và một số bám vào tay vịn và đứng ở bàn đạp nhảy phía ngoài. Đếm tới ba rồi họ phi ra ngoài và máy bay lướt thẳng lên trên do đột ngột trút bỏ hơn nửa tấn trọng tải.

Người tiếp theo xuất phát là một anh lướt ván trên không trung, người đã mất một khoảng thời gian vất vả để đi vào trong cái máy bay sàn trơn chứa đầy gió với một cái ván trượt gắn liền vào đôi chân. Anh ta ngã nhào một cách vụng về chỗ cửa ra và một người nhảy dù cạnh bên đã phải ấn đầu anh ta ra ngoài để đảm bảo anh ta có thể rời máy bay an toàn. Anh ta giơ ngón tay cái để ra ám hiệu với chúng tôi rằng mọi thứ đều ổn.

Tôi ý thức được rằng đằng sau tôi, vị học viên và vị chuyên gia theo kèm đang ôn tập lại những ám hiệu cử chỉ bằng tay và nhắc lại chu trình nhảy xuống một lần cuối cùng, trong khi đó máy bay nghiêng mình và tiến lên một độ cao hơn. Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ và tôi chỉ đơn thuần vui sướng; nhìn ra ngoài cửa sổ, kiểm tra lại máy đo cao độ, tắm nắng trong lúc chờ đợi cú nhảy từ bầu trời xuống thế giới cách xa bốn kilomet bên dưới.

Và rồi tình hình bỗng mất kiểm soát.

Lúc đầu tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra ngoại trừ việc tôi bất chợt bị tấn công từ phía sau. Hóa ra vị học viên kia thực sự là đi nhảy dù lần đầu tiên và bắt đầu bùng nổ cơn hoảng loạn – khua khoắng và cào xé và phát ra những âm thanh chói tai làm tôi liên tưởng tới những phụ nữ Ả Rập đang thống khổ. Vị CG ngồi cạnh anh học viên đang xoa dịu và kiềm chế anh ta và những hành động đó đã đẩy tôi lên phía trước và có chút nghiêng về phía của tôi. Tôi nhận thấy còn có năm hay sáu người nhảy dù khác đang quan sát toàn bộ cuộc cận chiến này, bao gồm cả CG thứ hai của anh học viên và người quay phim của anh ta, và tôi nhận thấy thời gian trôi chậm đi rõ rệt vì thế miếng giấy bóng dán kính bay phần phật trong gió xoáy đã giữ sự chú ý của tôi thoát khỏi những thứ diễn ra có vẻ cảm tưởng như đã là vài phút. Và mọi thứ bắt đầu trở nên rất thú vị.

Khi tôi đang cố gượng ngồi dậy trên cái sàn trơn phẳng thì tôi nghe thấy vị CG thứ hai nói lên với tôi: “Container bị mở!” Cái túi bên ngoài kết nối với dây nịt và chứa dù chính và dù phụ được gọi là container. Sự thật là nếu thứ đó bị mở ra trong một máy bay đang trong không trung với một cửa mở là một tin nghiêm trọng và phải mất một lát tôi mới nhận ra rằng anh ta đang nói về container của tôi. Và cũng mất bằng ấy thời gian cho vị CG thứ hai nhận ra điều đó. Anh ta quỳ xuống trước tôi và gấp gáp bò ra sau lưng tôi. Tôi không biết dù của tôi đang ở trạng thái ra sao nhưng tôi đã đọc đủ tin tức về tai nạn mở dù trong máy bay có cửa mở sẽ là như nào.

Tâm trí tôi chạy nhanh qua những câu chuyện mà tôi đã đọc và cho phép tôi, trong tức thì, hình dung ra mối nguy tiềm tàng thật sự của tình huống này. Nếu túi chứa của tôi bị mở ra, vậy thì bộ máng hoa tiêu (pilot chute) được nén chặt trong lò xo sẽ bật tung ra ngoài đúng như cách mà nó được thiết kế để làm thế và ngoạm vào cơn gió bay quay cuồng hỗn loạn trong thân máy bay. Sẽ có một khoảng trễ tầm một giây khi máng hoa tiêu của tôi bay phần phật trong máy bay trước khi nó tìm được đường ra khỏi cửa, và đó là lúc mà mọi thứ thực sự bắt đầu bay, theo nghĩa đen, và bắt đầu từ tôi.

Một khi máng hoa tiêu mà bay ra khỏi cửa thì cái chết của tôi là chắc chắn và câu hỏi duy nhất là liệu những hành khách khác có sống không hay máy bay có thể hạ cánh an toàn không. Khi máng hoa tiêu bị hút ra khỏi máy bay thì dù chính cũng đi theo sau nó ngay lập tức, theo đúng như cách nó được thiết kế vận hành. Rõ ràng, một khi dù chính đã bị mở và bay ra ngoài cửa thì không còn hy vọng nào cho tôi, tôi sẽ bị hút ra khỏi máy bay một cách ác liệt. Bất cứ ai ở giữa tôi và cánh cửa cũng bay theo khi chuyện đó xảy ra, bởi vì tôi sẽ bay thẳng một mạch xuyên xuống phần đuôi của máy bay chứ không phải bay vòng quanh. Một gã bự như tôi sẽ kéo theo mọi thứ cùng nhau trong một tiết diện lớn về phía đuôi máy bay.

Nói ngắn gọn, rất nghiêm trọng.

Tâm trí tôi chạy nhanh qua toàn bộ kịch bản trong khoảng một mili giây, ngay cả vị CG thứ hai cũng đang tranh giành việc kiểm soát lại túi nhảy dù của tôi. Hiện tại tôi đã trở về phía của mình, hoàn toàn bị động, quan sát những mọi việc với sự bình tĩnh như là mình tách biệt. Niềm vui dâng trào qua mọi thớ thịt của bản thể tôi. Tôi xấu hổ vì sự vui sướng này trong những tình cảnh này, nhưng tôi không thể kiềm chế nó. Tôi nằm trong bàn tay của số mệnh và chỉ cách có nửa giây khỏi một cái chết thực sự ngoạn mục. Tôi thấy ánh mắt của những người nhảy dù khác khi họ đang cố tránh xa khỏi cánh cửa và con đường mà họ biết là tôi sẽ sớm bay ra theo đó. Họ quan sát chúng tôi và tôi thấy sự khó hiểu của họ khi thấy sự phấn khởi của tôi. Rất có thể họ nghĩ tôi bị điên. Họ có thể thậm chí nghĩ rằng toàn bộ tai nạn này là do lỗi của tôi. Tôi không quan tâm. Tôi tràn ngập sức sống trong sự kịch tính của khoảnh khắc này và tôi ngạc nhiên khi những tất cả con người đang xem đó lại không bật cười toe toét do bởi đứng gần với tôi.

Sau vài khắc thì tôi nghe thấy những CG lên tiếng nói. CG hướng dẫn của tôi thì đang ôm tôi từ phía sau, tay vòng qua ngực tôi, sử dụng cơ thể của anh ta để giữ cho container đóng chứ không cố gắng làm lại những thứ chưa được làm. Vị CG khác thì có vẻ như đang giữ bình tĩnh những học viên khác. Tôi biết rằng nếu như mà có cánh cửa, thì chúng tôi chỉ đơn giản đóng lại và hạ cánh khẩn cấp, nhưng vì không có cánh cửa nên tình huống đã khác. Vị CG đứng đầu ra lệnh cho những vận động viên nhảy hết, bao gồm cả người quay phim của anh học viên kia. Anh học viên, hai CG theo kèm, phi công, và bản thân tôi sẽ hạ cánh cùng máy bay. Tình huống được giải trình với phi công và những người được phép nhảy đợi tới một điểm thích hợp để rời máy bay, ruồng bỏ cái máy bay nguy hiểm cho những người an toàn hơn sau lưng họ. Cơ trưởng, khi biết có một túi dù không an toàn trên máy bay, bắt đầu hạ xuống theo dốc đứng, không muốn chứa mối nguy thảm họa trên máy bay lâu hơn cần thiết.

Trước đó tôi chưa bao giờ hạ cánh trên một cái máy bay nhỏ và tôi tận hưởng chuyến bay xuống theo dốc đứng và những cú liệng nghiêng cực gắt. Cất cánh bay lên không bao giờ vui được như này. Khi xuống độ cao khoảng sáu trăm mét, một ý nghĩ nảy sinh với tôi và tôi nói với CG đang ôm tôi từ phía sau.”Thế còn AAD thì sao?”

Tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của họ nhưng tôi nghe thấy cả hai CG hét lên đồng thời “Kéo lên!”. Anh phi công, không hiểu lý do cho lệnh đó, nhưng vẫn phản ứng đột ngột, khiến tôi ngã dài ra khỏi vòng tay của CG đang giữ tôi. Tôi tưởng rằng container của tôi sẽ mở tung ra và chuẩn bị cho sự bày tỏ lòng biết ơn trong một giây sau cùng, nhưng nó đã không xảy ra và tôi ngay lập tức ấn lưng của mình vào tường máy bay, mặc dù để giữ cho nó an toàn là bất khả thi trên một cái sàn trơn trượt như này, và không có thứ gì để bám vào. Vị CG kia quỳ xuống bên tôi và luồn một tay vào giữa thân tôi và vỏ máy bay, và hét lên rằng anh ta đã giữ được nó, bất kể “nó” là gì.

AAD viết tắt cho “automatic activation device”. Không phải ai cũng có một chiếc, nhưng tôi đeo túi của một cựu học viên nên tôi có nó. Tôi biết anh học viên kia có, và hóa ra, một vị CG cũng có nữa. AAD được cài sẵn một máy đo độ cao và nó sẽ tự động kích hoạt bung dù tại độ cao ba trăm mét nếu như lúc đó dù vẫn chưa được mở. Thông thường thì việc bật AAD trên một cái máy bay đang hạ cánh là an toàn, bởi vì AAD chỉ kích hoạt khi vượt qua một tỉ lệ rơi thẳng đứng nhất định, và máy bay bình thường không bao giờ hạ cánh đạt tới tỉ lệ như vậy, nhưng chúng tôi đang lao xuống rất nhanh hơn so với thông thường, nên nguy cơ một hoặc nhiều AAD triển khai là rất thực.

Tôi biết có những trường hợp AAD đã cứu mạng. Nếu như một người bị mất đi ý thức hay vì bất cứ lý do gì mà không thể tự mở dù, thì AAD sẽ bật tung nó ra giúp bạn. Họ có thể có một pha tiếp đất tồi tệ, nhưng vẫn đỡ hơn là mất mạng.

Tôi cũng biết những vụ AAD thất bại hoặc thảm kịch, bao gồm kích hoạt trên máy bay. Không nhiều lắm. Vị CG thủ lĩnh – không phải vị đang giữ tay vào container của tôi – đang hướng dẫn phi công và bảo đảm cho anh học viên kia bình tĩnh. Rồi anh ta khụy gối xuống tắt AAD của anh học viên, thứ có thể truy cập vào từ phía đỉnh của túi dù. Anh ta bò tới chỗ tôi, tắt cái của tôi đi, rồi xoay lưng lại trước mặt tôi để cho tôi có thể tắt cái của anh ta đi mà không cần rời lưng khỏi bức tường.

Một khi tất cả AAD đã được tắt, chúng tôi có thể hạ cánh mà không còn sự cố nào khác hơn. Khi máy bay đã hoàn toàn dừng lại, vị CG giữ tay trên lưng tôi xoay người tôi về phía trước và thắt chặt an toàn cho túi dù của tôi trước khi để cho tôi ra khỏi máy bay. Sẽ thật tệ hại nếu như đã trải qua từng ấy chuyện mà lúc xuống lại bị bung túi dù trên đường băng và bị cuốn vào cánh quạt đang quay. Tôi không biết liệu điều đó có thể thực sự xảy ra không, nhưng tôi đã ở trong tâm trạng quá tốt nên không bận tâm tìm hiểu. Chưa có ai ở dưới mặt đất biết là đã xảy ra sự cố bởi vì những người nhảy dù bây giờ mới chỉ bắt đầu tiếp đất và họ đã có chút đi lệch mục tiêu vì họ đã không được đợi tới thời điểm hoàn hảo để nhảy. Tất nhiên, mọi người dưới đất cũng nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai khi mà máy bay hạ cánh mà vẫn còn bốn vận động viên nhảy dù bên trong.

Tôi ra khỏi máy bay và đi ra tới bãi cỏ tránh xa khỏi những người đang tiến đến. Tôi không muốn nói chuyện. Tôi không muốn phá hỏng khoảnh khắc tuyệt vời này. Tôi có thể dính tới môn thể thao nhảy dù này cả đời và không bao giờ có lại một trải nghiệm căng thẳng, siêu nguy hiểm như thế nữa. Tôi vẫn còn đang đắm mình trong sự tuyệt diệu của nó và không muốn lãng phí thời gian này để nó nhảm về nó. Tôi bỏ túi dù xuống và bước ra khỏi nó, duỗi đôi tay ra và để đón nhận những làn sóng của sự biết ơn chảy qua tôi. Một thế giới chết tiệt tuyệt vời. Một cuộc sống chết tiệt tuyệt vời.

Tôi cất túi dù của mình đi, dù thế nào thì tôi cũng sẽ lại phải xếp lại nó thôi, và tôi bắt đầu đi dạo. Tôi lẩn vào khu rừng cây gần đó, tìm thấy một con đường mòn và thong thả đi theo nó, phát lại trải nghiệm vừa rồi và hưởng thụ niềm vui sướng. Nửa giờ sau tôi quay lại nhà chứa máy bay và nhận ra mọi người đều nghĩ rằng tôi rời đi để ở một mình vì quá run sợ bởi trải nghiệm đó. Toàn bộ vụ này đều đã ổn và nó đang trên đường thành tựu một câu chuyện huyền thoại địa phương, và những người bạn nhảy dù của tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi khá bình thản với nó và vui vẻ thảo luận về nó. Kết cục thành ra tôi đã phải kể chuyện cả chục lần trong buổi chiều hôm đó. Một lợi ích phụ to lớn trong vụ này là chủ nhân của bãi nhảy dù rất xin lỗi và đã xếp lịch cho tôi được phép nhảy nhiều lần nữa đến hết ngày. Vào lúc hoàng hôn buông xuống và máy bay hạ cánh xuống đường băng, tôi đã bay lên được sáu lần và đi xuống năm lần bằng dù – số lần nhảy nhiều nhất mà tôi từng thực hiện trong một ngày. Và họ đã không thu phí tôi một xu nào, không nhận ra rằng tôi cũng sẽ rất vui vẻ sẵn lòng trả thêm tiền cho một ngày như này.

Theo kinh nghiệm của tôi thì mọi bãi nhảy dù đều có hố đốt lửa. Và đã hai ngày liên tiếp tôi được ngắm nhìn ngọn lửa một cách vui sướng, lần này thì với một nhóm người hoàn toàn khác và trong một vai diễn hoàn toàn khác. Tôi uống bia nhẹ, hút xì gà rẻ tiền, lắng nghe những câu chuyện thần tiên bay bổng của sự phiêu lưu, dũng cảm và bi kịch. Đây là nhóm người thuộc một giống đặc biệt và tôi thật vinh dự được ngồi giữa họ.

***

Okay, chuyện vui đó rồi. Bây giờ hãy trở lại với chủ đề giác ngộ.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.