29. Không có thứ gì gọi là ‘Giác Ngộ’

Maharaj thường nói rằng trong số những người tìm đến ông ấy có rất ít những người mới tìm hiểu về tâm linh. Nói chung họ là những người đã đi sâu xa tìm tòi kiến thức, đọc nhiều sách, đã gặp nhiều Guru và có một số ý tưởng nhất định về tâm linh, nhưng hiếm khi có một tầm nhìn rõ ràng rằng về thứ mà họ đang tìm kiếm. Nhiều người trong số họ không ngần ngại thừa nhận rằng tất cả những nỗ lực của họ đã là vô ích và họ cảm thấy chán nản và thất vọng. Và có một số người thậm chí còn tự hỏi liệu thứ họ đang theo đuổi có phải chỉ là một thứ huyễn hoặc. Tuy nhiên, bất chấp tất cả sự thất vọng và chán nản của họ, họ dường như biết rằng cuộc sống có một ý nghĩa tối thượng. Maharaj cảm thấy quan tâm sâu sắc đến những vị khách như vậy và có hứng thú cá nhân với họ. Nhưng ông ấy hoàn toàn phớt lờ những người đến với ông chỉ đơn thuần là do tò mò vu vơ, hoặc để có cái nói về ông trong một bữa tiệc cuối tuần với một thái độ thượng đẳng hoặc có lẽ với thái độ trịch thượng.

Sau đó, có một lớp người – những người trí thức nửa vời – đến với Maharaj để kiểm tra ‘kiến thức’ tích lũy của chính họ. Và khi trả lời câu hỏi thông thường của Maharaj về nền tảng tâm linh của họ, những người như vậy thường đề cập đến một danh sách dài của những cuốn sách họ đã nghiên cứu và những nhà hiền triết, thánh nhân mà họ đã gặp với một cảm giác tự hào. Maharaj nhận được thông tin như vậy kèm theo một tiếng cười khúc khích đầy ẩn ý và ông có thể nói điều gì đó làm thổi phồng cái tôi của họ hơn nữa. Ví dụ, ông ấy có thể nói: Vậy thì, hôm nay chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện rất hay mà ngày thường hiếm có. Hoặc, ông có thể nói: Vâng, tôi phải nói rằng tất cả chúng tôi hôm nay đều rất vinh dự bởi sự hiện diện của bạn và chúng tôi có thể học được điều gì đó mới. Hoặc, ông có thể nói: Tôi chỉ học đến lớp bốn ở một trường tiểu học, và bạn đây, bằng tiến sĩ triết học, nắm toàn bộ kinh Upanishad trong lòng bàn tay; thật thỏa mãn làm sao!

Khi các cuộc thảo luận tiến hành, sẽ có nhiều phản ứng không giống nhau từ những vị khách đó. Một số người trong số họ sẽ có xuất phát điểm là họ tự coi mình ít nhiều ngang hàng với bản thân Maharaj. Sau đó, trong vòng vài phút, sự khác biệt sẽ rõ ràng đến mức họ phải áp dụng thái độ khiêm tốn và lắng nghe nhiều hơn là nói. Họ sẽ sớm nhận ra sự rỗng tuếch của cái nền móng và lý thuyết quan niệm của họ.

Một buổi sáng, một phụ nữ châu Âu đến gặp Maharaj. Cô khen ngợi cuốn sách I Am That và nói rằng đó là một may mắn lớn khi cô ấy có thể bày tỏ sự kính trọng của mình với Maharaj ngoài đời thực. Cô đã đi xa xôi và rộng khắp, gặp nhiều vị thầy tâm linh, nhưng chưa bao giờ cảm thấy rằng mình đã tìm thấy những gì mình đang tìm và bây giờ cô ấy chắc chắn rằng cuộc tìm kiếm của cô ấy cuối cùng đã kết thúc dưới chân của Maharaj. Rõ ràng cô ấy đã có một vài ‘trải nghiệm’ mà các Guru khác có lẽ đã chứng nhận rằng đó là bằng chứng về ‘sự tiến bộ’ tâm linh của cô ấy. Cô ấy bắt đầu kể lại những trải nghiệm này với Maharaj với chi tiết rõ ràng.

Maharaj lắng nghe những gì cô ấy đang nói trong vài phút và sau đó ngắt lời cô ấy bằng cách hỏi: Hãy cho tôi biết, ai đã có những trải nghiệm đó? Ai cảm thấy hài lòng với những trải nghiệm đó? Những trải nghiệm đó sẽ không phát sinh chút nào nếu không có một thứ, thứ đó là cái gì? Chính xác thì bạn định hình ở đâu trong những trải nghiệm đó? Qua thời gian rèn luyện tâm linh khá dài này, bạn đã có thể khám phá ra rằng danh tính của bạn là gì?

Maharaj nói, vui lòng đừng nhất thời cảm thấy rằng tôi định xúc phạm bạn, nhưng bạn thực sự phải có được câu trả lời rõ ràng cho những câu hỏi này trước khi bạn có thể quyết định xem mình có đang tiến triển đúng hướng. Ở thời điểm hiện tại, bạn giống như một đứa trẻ năm tuổi được trang điểm xinh xắn với quần áo và đồ trang trí đáng yêu. Cũng chính đứa trẻ đó ba năm trước đó đã phớt lờ quần áo đẹp và phụ kiện, hoặc có thể chấp nhận chúng như một thứ phiền toái bị ép buộc bởi bố mẹ. Nhưng giờ đây, sau khi đã bị điều kiện hóa theo thời gian, đứa trẻ khao khát đi ra ngoài và hả hê trước sự ghen tị của những người bạn nhỏ không sở hữu những món đồ quý giá xinh đẹp như vậy. Những gì đã xảy ra trong sự lớn lên của một đứa trẻ nhỏ đó cũng chính là cái chướng ngại vật ngăn cản bạn nhìn thấy chân tánh của mình. Trẻ sơ sinh, khác với một đứa trẻ lớn hơn, nó vẫn giữ được thân phận chủ thể và danh tính nguyên bản của mình. Trước khi sự điều kiện hóa diễn ra, nó coi chính nó chỉ là cái tên của nó, nó coi nó chỉ đơn thuần là một ‘đối tượng’, không phải là một cái ‘tôi’, người nhận thức/ chủ thể. Suy nghĩ sâu sắc về những gì tôi đã nói. ‘Thực thể’ cá nhân và sự giác ngộ không thể đi đôi cùng nhau.

Maharaj nói đùa rằng, nếu sau những gì tôi đã nói với bạn, bạn vẫn quyết định tiếp tục đến thăm tôi, tôi phải cảnh báo bạn, bạn sẽ không những không thu được gì thêm mà còn mất đi bất cứ thứ gì bạn có ‘có được’ bằng rất nhiều nỗ lực trong nhiều năm qua. Hơn thế nữa, bạn thậm chí sẽ đánh mất chính bản thân của mình! Tôi đã cảnh báo rồi đấy! Nếu bạn tiếp tục đến thăm tôi, bạn đi đến kết luận rằng không hề có ‘tôi’ hoặc ‘bạn’ để tìm kiếm sự giác ngộ, thực sự rằng không có cái gọi là ‘sự giác ngộ’. Sự nhận thức sự thực này tự nó chính là giác ngộ!

Người phụ nữ ngồi suy nghĩ thất thần. Cấu trúc thượng tầng của hệ thống niềm tin mà cô ấy đã xây dựng nên trong nhiều năm đã bị lung lay tới nền tảng của nó. Cô ấy chắp tay quy thuận Maharaj và xin phép ông đến thăm ông hàng ngày miễn là cô còn ở Bombay.

Bạn được chào đón, Maharaj nói.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.