Một vị khách mới đến gặp Maharaj là một người Mỹ, không quá hai mươi lăm tuổi, đầu cạo trọc – một thanh niên cao lớn, cao hơn 1.8 mét và khung người to rộng tương xứng, một khuôn mặt dài và gầy với các đường nét góc cạnh và mặc áo choàng màu hoàng thổ của một giáo phái ở Ấn Độ.
Anh ấy nói rằng mình là một nhà sư lang thang và đã đi khắp nơi trên hầu hết các vùng phía bắc Ấn Độ trong một hai năm qua. Anh đã được đào tạo giới luật căn bản trước đó khoảng ba năm. Khi Maharaj hỏi liệu anh ấy đã tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm chưa, anh ấy đã cười và nói rằng anh đã bắt đầu nghi ngờ rằng liệu có bao giờ mình có thể tìm thấy nó chỉ bằng cách lang bạt khắp nơi không, và hơn thế nữa, thực sự bây giờ anh tự hỏi liệu mình có đã đang ngày càng rời xa nó không.
Sau đó, anh ấy nói rằng anh ấy đã xem một bản sao của I Am That gần đây, và sau khi đọc nó, một cảm giác nhạy bén bất thường ‘đã đến’; đặc biệt là khi anh ấy nhìn thấy bức hình đại diện của Maharaj. Khi nhìn vào mắt Maharaj, anh ấy nói thêm, anh ấy không thể rời mắt khỏi bức chân dung trong một thời gian dài. Anh cảm thấy phải đến thăm ông, bày tỏ lòng kính trọng và ngồi dưới chân ông.
Maharaj: Điều mà bạn thực sự muốn là gì? Bạn đã rõ ràng về nó? Bạn đang tìm kiếm Thượng Đế? Chính xác thì bạn đang tìm điều gì?
Khách: Bằng cách nào đó, tôi luôn biết và cảm thấy sâu sắc rằng cuộc sống trên đời này vốn không có gì có thể làm tôi thỏa mãn cả vì tất cả chỉ là tạm thời. Chính xác thì tôi muốn gì? Vâng, tôi muốn đạt được thực tại. Đó là thứ mà tôi muốn.
M: (rung người cười lặng lẽ ) Bạn không thể nhận ra nó nực cười như nào sao – “Tôi muốn đạt được thực tại. “Tôi”, cái người muốn đạt đến thực tại, ở đây là ai? Có phải là cơ thể phức tạp này, cái bộ máy tâm thần muốn đạt được thực tại? Và anh ta có chắc chắn rằng ‘thực tại’ có đồng thuận để chấp nhận anh ta? Ngoài ra, làm thế nào để cái ‘tôi’ ‘đạt được’ thực tại? Nhảy cao hay nhảy xa? Hoặc là, có lẽ bằng tên lửa? Hay là nhờ một bước nhảy vọt về mặt tinh thần để đạt được thực tại này? Và cuối cùng, chính xác thì cái ‘thực tại’ mà bạn muốn đạt tới có nghĩa là cái gì?
K: (Cười) Bây giờ ngài nói theo kiểu này, đúng là nó có vẻ nực cười, hoặc, có lẽ tôi nên nói là bi đát.
M: Là ai đang nghe những lời này, dù là nực cười hay bi đát?
K: Tôi. Tôi, người đang ngồi đây; Tôi đang nghe những lời này và cũng đang nói với ngài.
M: Các giác quan tương ứng, với sự hỗ trợ của Prana, sinh lực, là thứ thực sự đang làm việc. Nhưng có một cái gì đó – hãy gọi nó là cảm giác hiện hữu của bạn – nếu không có nó thì không có giác quan nào của bạn có thể nhận biết bất cứ điều gì, đúng không? Điều gì mang lại giác cảm cho một sinh linh?
K: Vâng. Nếu tôi không có ý thức, các giác quan của tôi sẽ không hoạt động.
M: Vậy hãy hiểu rằng chính sự hiện diện có ý thức này là bạn, miễn là cơ thể ở đó. Một khi cơ thể bạn biến mất, cùng với sinh khí, ý thức cũng sẽ rời đi. Duy chỉ cái mà tồn tại trước khi có sự xuất hiện của cơ thể kiêm ý thức này, Cái Tuyệt Đối, cái luôn luôn hiện hữu là thân phận thực sự của bạn. Đó là cái chúng ta thực sự là. Đó là thực tại. Nó ở đây và bây giờ. Đâu còn câu hỏi về bất cứ ai đạt được nó?
Bạn là gì trước khi được ‘sinh ra’? Trong trạng thái đó có bất kỳ nhu cầu, ham muốn, mong muốn nào – ngay cả khao khát thực tại hay tự do, hay giải thoát? Trên thực tế, đó là trạng thái nguyên thủy, trạng thái thực sự hoặc chân tánh của bạn — một trạng thái của sự toàn vẹn, sự thần thánh, sự hiện diện tuyệt đối và không còn cái tương đối. Một sự phản chiếu của trạng thái đó là cái ý thức, hay ta-tồn-tại hoặc tánh hiện hữu, nhưng sự phản chiếu của mặt trời không phải là mặt trời. Sự Hiện Diện Có Ý Thức này là bạn, chứ không phải cái cơ thể, thứ vốn chỉ là nơi cư trú cho ý thức trong sự biểu lộ của nó. Khi cơ thể ‘chết đi’, ý thức được giải phóng khỏi cơ thể và bạn thậm chí không còn là sự hiện diện có ý thức, bởi vì sau đó không còn có bất kỳ sự hiện diện tương đối nào nữa. Sau đó bạn ở trong Tánh Nhận Thức Tuyệt Đối nguyên thủy. Sự vắng mặt của cái tương đối có nghĩa là Sự Hiện Diện Tuyệt Đối, không có cái ý thức về sự hiện hữu.
Khát vọng giải thoát, nảy sinh trong trái tim của người tìm kiếm trong giai đoạn đầu, dần dần biến mất khi anh ta nhận ra rằng bản thân anh ta chính là thứ mà anh ta đang tìm kiếm. Ham muốn bền bỉ cầu giải thoát bao hàm hai ‘khối’. Một, nó giả định sự hiện diện và liên tục của một thực thể muốn “giải thoát”, trong khi đối với một đối tượng hiện tượng không thể có câu hỏi về giải thoát bởi vì một đối tượng không có bất kỳ sự tồn tại độc lập nào cả. Hai, mong muốn này dựa trên mong muốn nắm bắt thực tại ở cấp độ tâm trí; nó có nghĩa là cố gắng nắm bắt những điều chưa biết và không thể biết được trong các thông số đã biết! Nó không thể được thực hiện.
K: Vậy thì cần thực hành Sadhana (Pháp môn tu tập) gì?
M: Ở đây lặp lại một lần nữa, hành Sadhana có nghĩa là giả định sự tồn tại của một bóng ma. Ai thực hành Sadhana và vì mục đích gì? Nhận ra cái giả là giả chưa đủ sao? Cái thực thể mà bạn nghĩ mình là, là giả. Bạn là thực tại.
Một khi điều này được hiểu, hay đúng hơn, được hiểu một cách trực quan, rằng một thực thể hoàn toàn là một ý tưởng quan niệm, những gì còn lại chỉ đơn thuần là sự tái hợp nhất – Yoga – trong cái phổ quát. Không có gì còn lại để làm vì không có ai làm, và quan trọng hơn, cũng không có ai kiêng không làm! Những gì còn lại là cái ‘được sống’ thuần túy vô ý chí bởi vì trong tương đối chúng ta chỉ là những con rối trong một thế giới mơ bị thao túng trong giấc mơ nguyên thủy. Nó là để cho cá nhân người mơ thức tỉnh khỏi giấc mơ cá nhân. Và sự nhận thức này tự nó chính là sự thức tỉnh!
Người Mỹ trẻ tuổi đã lắng nghe Maharaj với sự chú tâm mãnh liệt, cúi đầu trước ông ấy và nói: “Thưa ngài, lời nói của ngài đã cuốn trôi tất cả những mảnh vụn trong tinh thần của tôi. Bây giờ tôi biết thực tại là gì. Tôi biết, tôi nhận thức, tôi là thực tại. ”.