31. Maharaj nói về bản thân ông

Một buổi tối nọ, khi đó chỉ có một vài khách thường xuyên đến thăm ở đó, Maharaj ngồi ở chỗ quen thuộc của mình, tĩnh lặng như một bức tượng. Căn phòng nhỏ đó thật yên bình lạ thường, và chúng tôi ngồi ở đó, với đôi mắt nhắm nghiền, tự nhiên trong trạng thái kết nối với Maharaj. Thời gian dường như đứng yên lại. Sau đó, đột nhiên chúng tôi nghe thấy Maharaj nói nhẹ nhàng: Tôi tự hỏi không biết những vị khách viếng thăm có hình ảnh gì về tôi. Tôi tự hỏi liệu họ có nhận ra, thực sự hiểu, trạng thái của tôi, về cơ bản không khác gì trạng thái của chính họ.

Cái mà tôi đang là, đã là và sẽ là, chỉ luôn là cái tôi đã là trước khi tôi được ‘sinh ra’. Tôi không phải là một cơ thể, làm thế nào tôi có thể được sinh ra? Bản thân tôi là Cái Nhận Thức, làm sao tôi có thể nhận thức được cái nhận thức? Tôi không phải là ‘ sự vật’ và không biết ‘sự vật khác’, không có cái gì khác để nhận thức.

Khi là vật tự thể, tôi không nhận thức được cái nhận thức. Khi là một hiện tượng, tôi đang ‘vận hành’, đó là một khía cạnh tiềm năng của tôi khi là vật tự thể hoạt động ở mức độ phi cá nhân, một cách tự phát, không điều kiện. Do đó, tôi là người thấy, nghe, nhận biết, biết, thực hiện tất cả những thứ mà được nhìn thấy, được nghe, được nhận thức, được biết đến và được thực hiện – ‘Tôi’ đang nhận thức sự đối tượng hóa ở đây – bây giờ.

Về mặt vật tự thể (tuyệt đối) không thể biết được, về mặt hiện tượng (tương đối) ta trở thành đối tượng của sự hiểu biết. Cái Ta- tự thể là những gì còn lại sau khi mọi hiện tượng bị phủ định hoàn toàn. Ta chính là cái ở đây-bây giờ này, sự vắng mặt hoàn toàn cái hiện tượng. Sau đó thì làm thế nào để vật tự thể có thể được biết đến, trải nghiệm, được nhận biết? Khi ta tự biểu lộ chính mình thành một sinh linh, mở rộng trong không gian, kéo dài trong thời gian, theo một cách quan niệm. Bất kỳ trải nghiệm nào cũng chỉ có thể được trải nghiệm trong tính nhị nguyên hai mặt, như chủ thể-đối tượng, phân biệt và đánh giá thông qua các đối nghịch có liên quan với nhau như niềm vui và nỗi buồn.

Khi tâm trí hoàn toàn im lặng, trống rỗng, thì việc hình thành khái niệm không-thời gian bị đình trệ, thì tôi là tất cả các bạn – thống nhất, toàn vẹn, thánh thiện, khiêm nhường, tình yêu. Đó là sự thật – tất cả những điều khác đều là nhảm nhí! Đơn giản vậy thôi, nhưng tôi tự hỏi có bao nhiêu người hiểu những gì tôi đang nói. Ngừng hình thành quan niệm và ‘bạn’ là ‘tôi’ – không có cái ngã và không có người nào khác!

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.