“Bạn có nhớ khi tôi nói tôi sẽ giải thích thế nào về cuộc sống không, anh bạn? Chà, điều quan trọng về cuộc sống là, nó thật kỳ lạ. Mọi người luôn nói về sự thật. Mọi người luôn biết sự thật là gì, giống như đó là giấy vệ sinh hay gì đó vậy, và họ có một nguồn cung cấp trong tủ quần áo. Nhưng những gì bạn sẽ học được, khi bạn già đi, là không hề có sự thật. Tất cả chỉ là nhảm cứt, thứ lỗi cho sự thô tục của tôi ở đây. Các tầng lớp của nó. Một lớp cứt này nằm trên lớp khác. Và điều mà bạn làm trong cuộc sống khi bạn già đi là, bạn chọn lớp cứt mà bạn thích và đó là thứ nhảm cứt của bạn, có thể nói như vậy.”
-Bernie LaPlante, Hero
TÔI TRỞ LẠI TRƯỜNG CƯỠI NGỰA nửa giờ sau đó và thấy mọi người đã tản ra thành từng nhóm nhỏ, đứng và ngồi, uống và nhai những món ăn vặt từ một bàn ăn đầy ắp đồ đã xuất hiện một cách bí ẩn, tham gia vào một loạt các cuộc trò chuyện. Tôi trao đổi nụ cười với Lisa, người đang trò chuyện thân mật với bác sĩ Kim bí ẩn. Tôi đi dạo từ nhóm này sang nhóm khác và lắng nghe và nghe cuộc chuyện trò về Brett, cuộc đối thoại về câu chuyện mà Lisa vừa chia sẻ, cuộc chuyện trò về những khác biệt quan trọng giữa các trường phái Thiền Lâm Tế và Tào Động, nói chuyện về những khuyết điểm của bạn trai, nói về một vị thầy tâm linh mới thú vị ở Maryland, người đã cho các học trò của mình đảo mắt lên trong lúc thiền để họ có thể nhìn thấy con mắt thứ ba của mình, và nói về địa phương, nhà hàng. Tôi đi tiếp.
Tôi trả lời các câu hỏi khi được hỏi, nhưng chủ yếu là lắng nghe. Tôi biết được Lawrence, người đang theo đuổi Thiền tông, đã trải qua hai mươi năm tọa thiền “chai đít” dưới sự hướng dẫn của nhiều Thiền sư khác nhau ở New York và miền Tây, và hiện đang viết một cuốn sách về những trải nghiệm của mình. Anh ấy cho tôi biết rằng quan điểm của tôi về Thiền tông quá đơn giản, rằng Thiền còn có vô số điều hơn là chỉ mỗi con đường theo đuổi giác ngộ chật hẹp và ngột ngạt. Tôi cảm ơn anh ấy mà không hề mỉa mai và quay trở lại với những người mà tôi đã nghe nói về các nhà hàng địa phương, nhưng giờ họ đang nói về một thứ khác.
Tôi phải thừa nhận rằng Thiền tông thực sự nghiền cho tôi phát điên. Nó đã là một chủ đề của sự nhầm lẫn và thất vọng đối với tôi mãi mãi. Khi tôi nghĩ về Thiền tông, tôi biết có một cái gì đó ở đó, nhưng khi tôi nhìn vào Thiền tông, tôi dường như không thể tìm thấy nó. Churchill nói rằng dân chủ là hình thức chính phủ tồi tệ nhất, trừ tất cả những hình thức khác. Tương tự, tôi muốn nói rằng Thiền tông là con đường tồi tệ nhất dẫn đến giác ngộ, trừ tất cả những con đường khác. Không phải chỉ vì Thiền tông đã bị Tây hóa, tha hóa, và thương mại hóa đến mức không thể nhận ra. Tôi đã nhìn lại lịch sử của Thiền tông qua nhiều thế kỷ và thấy rằng nó đã trôi dạt an toàn ra khỏi trung tâm nguy hiểm của nó từ lâu. Tôi đã xem nhiều Thiền sư được kính trọng, Đông cũng như Tây, và có một điều rất rõ ràng; Thiền sư không đồng nghĩa với bậc giác ngộ, chứng ngộ. Thành thật mà nói, tôi không biết một Thiền sư là cái quái gì nếu ông ta không tỉnh thức, hay Thiền tông là cái quái gì nếu không phải là sự tiêu diệt bản ngã, nhưng bất cứ ai sử dụng những tiêu chí đó để thanh lọc cuộc tìm kiếm Thiền tông của cá nhân, họ sẽ thấy ngay kết quả của họ giảm mạnh từ hàng triệu người ‘hot’ xuống còn một số ít người đáng ngờ, với rất ít tên tuổi lớn sống sót sau cuộc thanh lọc. Người tầm đạo chân thành có thể trải qua mười năm tiếp theo trong một thiền viện, ngồi dưới chân một Thiền sư đáng kính, thực hiện tọa thiền với kỷ luật hoàn hảo, chịu đựng đau đớn, gậy gộc, hàng giờ đau đớn và cực nhọc quên mình, thấm nhuần mọi lời nói, từng câu chuyện ngụ ngôn, từng giọt lời dạy, và cuối cùng không biết gì về Thiền hơn là người tài xế taxi đón anh ta khi cuối cùng anh ta quyết định bỏ cuộc. Và đây là điều buồn cười: ngay cả khi anh ta rời đi, biết rằng toàn bộ vụ này đã là hoàn toàn lãng phí thời gian, anh ta cũng biết rằng mình không sai. Anh ta biết mình đã chọn đúng và rằng thứ anh ta muốn đang ở đâu đó trong đó, chỉ là anh ta chưa bao giờ tìm thấy nó. Đây là tất cả những gì mà một loại Thiền tông khác có.
Thiền tông là một chiếc xe đua không có động cơ. Nó trông rất ngầu, nhưng không có động cơ nó không thể đưa chúng ta đi bất cứ đâu. Chúng ta có thể ngồi sau vô lăng và thực hiện tiếng động cơ và quay vô lăng và sang số và giả vờ như chúng ta đang phóng như tên lửa vượt qua mảnh đất tâm linh, nhưng khi chúng ta cảm thấy mệt mỏi với nó trong mười phút hay mười năm sau đó, chúng ta sẽ thoát khỏi cái siêu xe nhỏ gợi cảm này chính xác ở nơi mà chúng ta đã bước vào nó.
Vậy, sao cứ phải tiếp tục nói về nó?
Tôi đã không thực sự nghĩ nhiều về Thiền tông kể từ khi viết cuốn sách đầu tiên, nhưng trong suốt mùa hè và trong chuyến đi tới đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về trải nghiệm của Lisa, và tôi chợt nhận ra rằng ở cô ấy, tôi đang nhìn thấy Thiền tông thực sự; một thế lực mạnh mẽ và không thể lay chuyển đến mức nó có thể xâm nhập vào cuộc sống của ai đó một cách tự do và ném người đó như một con búp bê giẻ rách vào lò lửa của sự vỡ mộng.
Đó là một thứ điên khùng. Ý tôi là, cô ấy ở đó, một bà nội trợ hoàn hảo, một bà mẹ siêu nhân, một phụ nữ có sự nghiệp và là người đạt thành tích cao toàn diện, và đột nhiên, không biết từ đâu, Bam! một cuộc sống như kiểu trò chơi nối-các-chấm-tròn của cô ấy bị đánh bom hủy diệt cho trở về như quãng tuổi sơ sinh. Không phải đi vào giác ngộ, mà là đi vào và thông qua quá trình chết-tái sinh, thứ đánh dấu sự khởi đầu của cuộc hành trình. Của bất kỳ cuộc hành trình nào.
Điều tôi thấy ở Lisa là Thiền tông thực sự, không phải là Thiền tông đã chết từ lâu của huyền thoại và thị trường. Không phải là cái xác chết biết trình diễn của Thiền tông trong đám bụi bặm vẫn còn thu hút công chúng, hay là thây ma Thiền tông nhảy múa bán nước tăng lực và đồ trang trí bãi cỏ theo giá của Svengalis-mắt-hình-đô-la trên Đại lộ Madison, mà nó là địa ngục ở chính cốt lõi tinh yếu của Thiền tông. Không được đào tạo, không có người trung gian, không có mong muốn rõ ràng hay mục đích cụ thể, bằng cách nào đó, Lisa đã lao thẳng vào trung tâm của mọi thứ.
Tại sao lại là Lisa, tôi tự hỏi. Tại sao cô ấy lại khác? Hàng triệu người đã xem bức ảnh chụp người phụ nữ đang rơi đó, và nhiều người khác thích nó. Thế giới đầy bi kịch dường như vô nghĩa. Tất cả chúng ta đều bị treo lủng lẳng trên một sợi chỉ và thỉnh thoảng mọi người đều được nhắc nhở về điều đó. Tuy nhiên, không phải ai cũng làm điều Lisa đã làm. Hầu hết chúng ta quay lưng lại với một sự hé lộ đáng lo ngại như vậy, nhưng Lisa thì không. Cô quay mặt đối diện nó. Cô sẽ không quay đi hoặc không thể để mình quay đi. Đó là định mệnh hay ý chí tự do hay cái phi thời gian, phi không gian nào đó khác? Tôi không biết, nhưng điều mà tôi có biết là những gì cô ấy đã làm là điều mà hầu như tất cả những người khao khát tâm linh, về mọi mặt, đều nên làm nhưng đang không làm; buông bỏ ảo tưởng về sự kiểm soát. Nhưng vẻ bề ngoài có thể đánh lừa và những người khao khát tâm linh không phải lúc nào cũng biết họ khao khát điều gì, nếu có. Đó là điều Brett đã hình dung ra khi cô ngừng tổ chức các cuộc họp mặt này.
Theo thuật ngữ Thiền tông, điều mà Lisa đã làm được trong ba năm khó khăn là làm trống rỗng cái cốc của cô ấy: một kỳ tích ấn tượng và đặc biệt hiếm có, đặc biệt đối với một người đã ăn sâu vào cuộc sống như Lisa. Cô ấy chưa bao giờ yêu cầu nó, cô ấy chưa bao giờ muốn nó, nhưng nó đến và cô ấy giải quyết nó.
Sự vô thường đã trở thành công án riêng của Lisa, và hàng nghìn giây phút mà cô ấy đã dành để nhìn chằm chằm vào bức ảnh mờ ảo của người phụ nữ đang rơi xuống là cách thực hành tọa thiền của cô ấy. Đây là Thiền tông thực sự, đốt cháy từ bên trong con người thực sự. Ai thèm quan tâm đến tiếng vỗ tay của một bàn tay hay diện mục của bạn trước khi bạn được sinh ra là gì hay bất kỳ câu nào trong mấy câu hỏi xoắn não nho nhỏ đó? Có gì đáng sợ hơn cái chết lờ mờ của chính bạn? Có gì có thể tàn phá bản ngã hơn là suy ngẫm về sự vô nghĩa và vô giá trị? Của hư vô? Của vô ngã? Và đây là Lawrence, một người đàn ông thông minh, tận tâm với hai mươi năm nghiên cứu về Thiền tông, đang viết cuốn sách bắt buộc và đã báo danh trong hai mươi năm tới nữa, và anh ta đã đạt được sự tiến bộ thực sự nhiều như bất kỳ ai mà tôi có thể chọn ra từ một đám đông, hoặc là còn ít hơn nhiều, tùy thuộc vào cách bạn tính toán sự phản tiến bộ. Và đây là Lisa, không có hứng thú, không có động lực, đã đi sâu vào con đường vòng vèo, mòn mỏi của cô ấy và cô ấy đã đạt được một mức độ thành công mà một cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm như Lawrence thậm chí sẽ không nhận ra điều đó.
*
“Chúng ta có thể tận dụng cơ hội mà trải nghiệm của Lisa mang lại để xem xét kỹ hơn về Thiền tông,” tôi nói với cả nhóm sau khi gọi họ trở lại trật tự. “Bất chấp chính nó, Thiền tông là điều mà chúng ta đang nói đến khi chúng ta nói về việc lột bỏ lớp vải nhiều lớp của danh tính giả tạo. Nếu bạn lấy đi tất cả những cạm bẫy của Thiền tông, giáo lý và nghi lễ, các trường phái khác nhau, các tư thế và công án, mọi thứ bạn cho là Thiền tông – và ném tất cả vào lửa, thì cái gì còn sót lại? Đâu là cốt lõi thực sự của Thiền tông sau khi tất cả các bức màn và sự phù phiếm đã bị đốt cháy?”
Tôi tạm dừng vì tôi muốn họ suy nghĩ về nó.
“Ngọn lửa,” tôi trả lời. “Lửa là cái còn lại. Ngọn lửa là Thiền tông.”
Lawrence đang lắc đầu.
“Anh có thể tự do lên tiếng, Lawrence,” tôi nói.
Anh ta thở dài bực tức và đứng dậy. Anh ta nói chuyện không chỉ với tôi mà với cả nhóm. Anh ta nói về cái Thiền tông thực sự mà tôi dường như đang bỏ qua. Anh nói về các Tổ sư và cội nguồn xa xưa và Thiền học ngày nay, anh bày tỏ lòng kính trọng đối với những người thầy của chính mình và những người thầy của họ. Anh nói về di sản và triết học, sự đào tạo và lối sống, thực hành và cống hiến, đấu tranh cá nhân, truyền thống, cam kết, hy sinh. Anh là người thông minh, có tài hùng biện và là chuyên gia trong chủ đề của mình. Tôi để anh ta tiếp tục trong vài phút vì thay mặt Brett, tôi lạc quan rằng một số người ở đây tối nay đang nhìn vào Lawrence và thấy những gì tôi đang thấy; một cậu bé sợ bóng tối và dành cả đời chui rúc trong pháo đài của Thiền tông; phiên bản trưởng thành của việc chui rúc trong chăn, trốn tránh một số ông kẹ tưởng tượng nào đó.
Cha mẹ nói với con cái của họ rằng không hề có cái gọi là ông kẹ, chỉ là bởi vì bản thân chúng chưa bao giờ tung chăn ra và bật đèn. Những có một thứ gọi là ông kẹ. Hắn ở ngoài để túm lấy bạn, và hắn sẽ làm được. Ông kẹ là có thực. Hắn là cái thực nhất trong trạng thái mơ này, và Thiền tông chân chính, nếu có, là hướng về hắn, chứ không phải là quay đi.
Trong khi anh ta nói, Lawrence nhiều lần cố gắng thu hút tôi, lôi kéo tôi vào, nhưng tôi biết rõ hơn và ra hiệu cho anh ta cứ tiếp tục mà không có tôi. Nguyên tắc đầu tiên trong việc này này là đừng bao giờ để họ kéo bạn vào thế giới tưởng tượng của họ. Anh ta muốn kéo tôi xuống vũng lầy của những từ ngữ, khái niệm và cuộc tranh luận, vào thứ chất lỏng ấm áp của sự bế tắc vĩnh viễn. Cái đó là nguyên tố của anh ta, đó là nơi anh ta và nhiều người như anh ta cảm thấy thoải mái nhất, tạo ra tiếng động cơ của họ, bận rộn trong việc chẳng đi đến đâu.
Tôi quan sát cả nhóm trong khi Lawrence nói. Không phải lúc nào cũng dễ dàng để nhớ được rằng những người này không giống như mình; họ trông và nghe có vẻ tỉnh táo, nhưng không phải vậy. Họ đang ngủ và mơ, đang mộng du và đang nói mớ. Những lời nói của họ có ý nghĩa đối với họ, bên trong thế giới giấc mơ của họ, nhưng theo quan điểm của tôi, nó chủ yếu là lầm bầm. Họ hiếm khi bày tỏ một ý nghĩ sáng suốt hoặc đặt ra một câu hỏi mạch lạc. Trong vài phút nói chuyện liên tục về Thiền tông, Lawrence đã không nói bất cứ điều gì mà tôi nhận ra là có liên quan đến chủ đề tỉnh thức khỏi ảo ảnh.
Khi quan sát khuôn mặt không có mắt với quai hàm đưa lên xuống nhanh chóng, Winston có cảm giác kỳ lạ rằng đây không phải là người thật mà là một loại hình nộm nào đó. Đó không phải là bộ não của người đàn ông đang nói, đó là thanh quản của anh ta. Những thứ thoát ra từ anh ta bao gồm các từ ngữ, nhưng đó không phải là lời nói theo đúng nghĩa: đó là một tiếng động được thốt ra trong vô thức, giống như tiếng vịt kêu quác quác.
–George Orwell, 1984
Vậy làm thế nào chúng ta có thể giao tiếp qua khoảng cách lớn này? Phép ẩn dụ và những câu chuyện nổi tiếng như sách và phim cung cấp một nền tảng chung để các ý tưởng có thể được diễn đạt, nhưng nếu chúng ta rời xa lãnh thổ chung đó theo bất kỳ hướng nào, thì nó giống như một bộ dò sóng radio chuyển từ một kênh rõ ràng sang trạng thái tĩnh.
Nếu bạn đang đứng ở đây trước những người này và bạn níu chấp vào kết quả, giống như Brett, thì lẽ tự nhiên là bạn sẽ hơi khó chịu và cuối cùng bỏ cuộc. Khoảng cách ngăn cách các trạng thái này là rất thực tế và mọi nỗ lực giao tiếp xuyên qua nó vốn dĩ là viển vông. Chỉ cho đến khi một học sinh hoặc người khao khát hoặc người đọc bắt đầu thu hẹp khoảng cách ý thức từ phía họ thì bất kỳ giao tiếp thực sự nào mới có thể bắt đầu diễn ra. Cho đến khi ai đó hiểu được ý nghĩa thực sự của việc họ đang nhắm mắt và bắt đầu quá trình ngưng nhìn thấy thứ vốn không tồn tại, thì cả Brett hoặc tôi không thể nói được cái gì thực sự có thể tạo ra nhiều khác biệt.
Bức tường ngăn cách trạng thái đã thức tỉnh và chưa thức tỉnh không phải là khái niệm, lý thuyết hay ẩn dụ. Trí tuệ không thể xuyên thủng nó, lòng mộ đạo không thể làm tan chảy nó, lòng nhiệt thành không thể phá vỡ nó. Nó là một trường lực được cường hóa bởi năng lượng cảm xúc của sự sợ hãi, vì vậy mọi thứ chúng ta ném vào nó đều được chuyển hóa vào nó. Chỉ cái chết của bản ngã mới đánh bại được rào cản này, bởi vì rào cản chính là bản ngã. Cái ngã tách biệt phải lùi xa để cái ngã hòa nhập xuất hiện.
*
Toàn bộ buổi tối sẽ kéo dài hơn bốn giờ, tôi dành cho việc nói chuyện với nhóm chưa đến hai giờ. Phần lớn đó chỉ là những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng và ký ức yên tĩnh. Chúng tôi nói chuyện bình thường trong nửa giờ nữa. Cùng nhau, chúng tôi nói về Bhagavad Gita để xem liệu Krishna có thực sự là Maya hay không và Bài Ca của Chí Tôn có thực sự là một bài hát ru hay không. Chúng tôi nói về phim The Matrix và đặt nó như một khuôn mẫu trên thế giới của chúng ta để xem nó phù hợp như thế nào và mọi người tương tự với nó ở đâu, bao gồm cả những người ở đây tối nay trong trang trại ngựa này.
“Anh là Morpheus?” một người hỏi tôi. “Brett giống Morpheus hơn,” một người khác nói, “Jed giống như một chương trình hơn.” “Không, anh ấy là viên thuốc màu đỏ,” một câu trả lời khác và mọi người cười. Nhiều người trong số họ đã mang theo cuốn sách The Damnedest và Incorrect với họ tối nay, vì vậy rất nhiều câu hỏi của họ liên quan tới hai cuốn sách. Chúng tôi nói về 1984, cuốn sách mà họ khá quen thuộc; về Moby-Dick, cuốn mà nhiều người sở hữu nhưng ít người đã đọc; và về Whitman, Thoreau và U.G. Krishnamurti. Tất cả đều rất tốt đẹp và dễ chịu trong trường cưỡi ngựa, chỉ có một vài ngọn đèn được thắp sáng và bên ngoài là cơn mưa nhẹ rơi và một làn gió nhẹ thổi qua. Miễn là chúng ta tập trung vào chủ đề của sách, hoặc trong khuôn khổ của phép ẩn dụ và câu chuyện ngụ ngôn, chúng ta có thể tận hưởng một cuộc trao đổi thú vị và mang tính hướng dẫn.
Trong số bảy mươi người này, tôi biết rằng có thể có một người, nhưng có lẽ không có ai, sẽ thực sự làm bất cứ điều gì. Hầu hết họ chỉ là khách thăm quan, điều đó tốt với tôi, nhưng đó là một nhận thức khó khăn đối với Brett. Trong số những người tôi đã quan sát, bác sĩ Kim có vẻ là người chân thành nhất, và tôi biết anh ấy sẽ không thổi tung bộ ba thần thánh của mình – công việc, nhà cửa, gia đình – do tính kỹ thuật nhỏ mà ang ấy đang đóng vai một nhân vật hư cấu trong một thế giới hư cấu. Lawrence thì đã chìm sâu vào vai trò của một tín đồ Thiền tông tận tụy đến nỗi anh ta sẽ không bao giờ có được một tia sáng nào nữa. Có những người khác cũng có vẻ chân thành hoặc tận tâm như thế, nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy rằng tính cách có vẻ chân thành hoặc tận tâm, hoặc tâm linh của họ đã được trang bị thêm vào một cách vụng về, giống như một van giảm áp vốn không được chỉ định trong bản thiết kế gốc.
Tất nhiên, luôn có một thứ khiến bạn ngạc nhiên. Có thể có một Lisa hoặc một Brett nào đó trên khán đài này. Nếu có, có lẽ đó sẽ không phải là bất kỳ ứng cử viên khả dĩ nhất nào mà là một trong những người trầm tĩnh, ngồi ở phía sau, từ từ tích tụ hơi nóng, bắt đầu bùng cháy từ bên trong.
*
Tôi nghỉ ngơi và lang thang xuống hồ. Khi tôi đến đó, tôi thấy rằng mối bận tâm của tôi về việc hòa nhập với tất cả những người này đã được giải quyết. Hơn một mẫu đất ruộng ven hồ đã được dọn sạch và cắt cỏ. Một mái che màu trắng cỡ trung bình đã được dựng lên và có ít nhất một trăm chiếc ghế xếp được xếp thành hình bán nguyệt đối diện với hố lửa và hồ nước. Tôi đã hy vọng có thể kiếm được một chục khúc gỗ và một lít xăng để đốt lửa, nhưng điều đó cũng đã được lo liệu rồi. Một đống lửa trại lớn đang chờ được đốt lên. Khu vực xung quanh hố lửa, trước đây chật chội với hai mươi người, giờ đã được cắt tỉa và chải chuốt để xử lý được một trăm người.
Tôi đã biết tất cả phần cống hiến ở ven hồ này sẽ được tự giải quyết ổn thỏa, rằng chúng tôi có thể đốt lửa và ép mọi người vào bằng cách nào đó, nhưng tôi không biết nó sẽ được lo liệu đến mức như thế này.
Là bác sĩ Kim.
Tôi chắc chắn ngay rằng anh ấy đã sắp xếp tất cả những thứ này lại với nhau, và như Nicole đã xác nhận với tôi sau này. Bác sĩ Kim đã bố trí những người làm vườn và những người lao động phổ thông, nhận những chiếc ghế, lều bạt và một vài chiếc bàn từ ngôi đền của mình và chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trong ba ngày.
Tôi có điếu xì gà cuối cùng tôi nhận được từ Frank. Đây là một chút kế hoạch được sắp đặt trước. Tôi muốn tạo ra một khoảng dừng trong các sự kiện tối nay để tôi có thể xuống hồ một mình, châm một điếu xì gà, đi dạo một vòng yên tĩnh quanh hồ và chỉ nghĩ về mọi thứ. Tôi đã làm rất nhiều điều thú vị trong đời mình, hơn cả việc nhảy dù từ máy bay, viết vài cuốn sách và thoát khỏi ảo tưởng, nhưng tôi không biết có niềm vui nào lớn hơn là đi dạo ở một nơi đẹp đẽ vào một đêm đẹp trời. Tôi ước có Maya ở bên tôi.
“Tôi luôn luôn ở bên anh,” cô nói.
“Ý tôi là con chó,” tôi trả lời.
Mưa đã tạnh, những đám mây đang tan dần và một vầng trăng gần tròn đang ló dạng. Hoàn hảo. Tôi đốt điếu xì gà và bắt đầu bước đi. Cuộc dạo chơi nhỏ quanh hồ này được cho là yên tĩnh, phản chiếu và thấm đẫm ý nghĩa khi tôi bày tỏ lòng kính trọng thầm lặng đối với Frank và Brett và nhiều người khác, những người đã đóng vai trò quan trọng trong cuộc hành trình của riêng tôi. Tôi biết mọi thứ đang trở nên hạ dần xuống đối với tôi và nơi này, nơi được cho là giống như vòng đua chiến thắng của tôi, là nơi tôi nhìn lại một cuộc đời và có lẽ, hướng tới một cuộc đời khác.
Tôi nên biết rõ hơn là cố gắng thực hiện một pha diễn đa sầu đa cảm thái quá như vậy. Xì gà này có vị dở tệ. Nó cần rượu để đối trọng và tôi không có rượu. Con đường ven hồ mà Brett đã đi hàng ngàn lần nay đã mọc lên quá đà rất nhiều những bụi gai như dây thép gai. Tôi đi được khoảng 15 mét thì cho rằng toàn bộ việc này là một ý tưởng dở. Vứt điếu xì gà xuống hồ và tôi quay trở lại trường cưỡi ngựa.
Những chuyện đa cảm vớ vẩn.