Bạn có cho rằng một ngàn mẫu đất là nhiều?
Bạn có cho rằng trái đất là to lớn?
Bạn đã rèn luyện việc rất lâu cho việc đọc?
Bạn đã cảm thấy tự hào khi hiểu ý nghĩa của những bài thơ?
Hãy ngưng ngày và đêm này lại cùng với tôi
và bạn sẽ sở hữu cội nguồn của mọi bài thơ.
Bạn sẽ sở hữu những điều tốt đẹp của trái đất và mặt trời (có hằng triệu mặt trời còn chưa biết đến)
Bạn sẽ không còn phải nắm bắt những sự việc đã qua tay người khác hai lần hay ba lần,
không còn nhìn chúng qua đôi mắt của những người đã chết,
cũng không còn được nuôi dưỡng bởi những ma quỷ trong sách.
Bạn cũng sẽ không nhìn qua đôi mắt của tôi,
cũng không dùng đến những thứ từ tôi
Bạn sẽ nghe thấy từ mọi ngả, và chính bạn sẽ thanh lọc chúng.
***
Tôi đã nghe những người buôn chuyện nói gì,
nói chuyện về sự bắt đầu và sự kết thúc.
Nhưng tôi [thì] không nói về cái bắt đầu và cái kết thúc.
Chưa bao giờ nhiều sự khởi đầu nào hơn sự khởi đầu đang có ở hiện tại
Cũng không bao giờ có thêm bất kỳ sự trẻ trung hay già nua nào hơn bây giờ
Và sẽ không bao giờ có sự hoàn hảo nào hơn sự hoàn hảo bây giờ
Cũng không bao giờ có thêm bất kỳ thứ thiên đường hay địa ngục nào hơn bây giờ.
***
Mọi thứ đều tiến về phía trước và đi ra ngoài, không thứ gì sụp đổ,
và việc chết đi khác với những gì mọi người vẫn tưởng, và là may mắn hơn.
***
Bạn đã từng nghe rằng có một ngày thành công là chuyện tốt?
Tôi nói rằng thất bại cũng là chuyện tốt.
Những cuộc chiến thất bại có cùng một tinh thần với khi chiến thắng.
***
Tôi tồn tại như tôi là, thế là đủ.
Nếu không ai trên thế gian này có nhận thức, tôi ngồi một cách thỏa mãn,
Và nếu tất cả và mỗi người trên thế gian này có nhận thức, tôi ngồi một cách thỏa mãn.
Một thế giới có nhận thức và tới nay thì nó là thế giới rộng lớn nhất với tôi,
và đó chính là bản thân tôi.
Và bất kể tôi có tới ngày hôm nay của chính tôi,
hay trong vạn năm hay triệu năm tới,
tôi có thể vui vẻ đón nhận nó trong hiện tại,
hay tôi có thể chờ đợi với cùng một sự vui vẻ như vậy.
***
Bạn đã vuợt ra ngoài đám người còn lại? Bạn là Tổng Thống sao?
Đó chỉ là một chuyện vặt vãnh, còn có nhiều thứ khác hơn là chỉ đi tới đó, hỡi mọi người,
và vẫn phải vượt qua nữa.
***
Tôi hoàn toàn biết rõ sự tự phụ của mình,
Biết rõ những dòng thơ ăn tạp của mình và không thể viết ít hơn chút nào,
Và sẽ túm lấy bạn dù bạn là ai để dội rửa sạch cùng với tôi.
***
Đồng hồ chỉ biểu thị khoảnh khắc –
nhưng sự vĩnh hằng thì biểu thị điều gì?
***
Tất cả mọi lực lượng đều được sử dụng một cách vững vàng
để hoàn thiện tôi và làm tôi vui sướng.
Bây giờ trên vị trí này tôi đứng với linh hồn tráng kiện của mình.
***
Mỗi người đàn ông hay phụ nữ trong số các bạn, ta dẫn lên tới một gò đất,
Tay trái của ta vòng tay qua eo bạn,
Tay phải của ta chỉ tới những quang cảnh của những lục địa và con đường công cộng.
Không phải ta hay bất cứ ai có thể đi con đường đó hộ bạn
Bạn phải tự mình hành trình.
Nó không hề xa, nó ở trong tầm với,
Có thể bạn đã vẫn luôn ở đó từ khi bạn được sinh ra
và đã không hề biết.
Có thể nó ở khắp mọi nơi cả trên cạn và dưới biển.
Trút bỏ trang phục của con xuống, con trai thân yêu của ta, và ta cũng làm thế với trang phục của mình
và chúng ta hãy khẩn trương tiến về phía trước,
Chúng ta sẽ bắt gặp tới những thành phố kỳ diệu và những quốc gia tự do trên đường ta đi.
Nếu con mệt, hãy để ta mang cả hai gánh nặng,
và hãy để tay của con ngơi nghỉ trên hông của ta,
Và thời gian sau, con cũng sẽ phục đáp lại ta một cách tương tự.
Bởi vì sau khi chúng ta bắt đầu chúng ta sẽ không bao giờ nằm nghỉ nữa.
Ngày này trước bình minh ta đi lên một ngọn đồi
và nhìn lên cõi thiên đường đông đúc người,
Và ta nói với tinh thần của mình
Khi chúng ta trở thành những người nắm giữ những khối cầu đó,
khối cầu chứa mọi tri thức và sự sung sướng của vạn vật,
liệu chúng ta có được lấp đầy và thỏa mãn không?
Và tinh thần của ta nói
Không, chúng ta phải tới mức đó và nâng lên và tiếp tục đi lên trên nữa.
Con cũng đang đặt những câu hỏi cho ta và ta đang lắng nghe con,
ta trả lời rằng ta không thể trả lời, con phải tự mình tìm ra.
Hãy ngồi một lúc con trai yêu quý,
Đây là bánh quy để ăn và đây là sữa để uống
Nhưng ngay khi con say ngủ và thay mới bản thân trong bộ đồ ngọt ngào,
Ta hôn con nụ hôn từ biệt và mở ra cánh cổng cho con thoát ra kể từ đây về sau.
Đã đủ lâu rồi con nằm mộng những giấc mơ đáng khinh,
Bây giờ ta rửa sạch gỉ mắt của con,
Con phải tự thích nghi trước sự rực rỡ của ánh sáng
và của mọi khoảnh khắc trong cuộc đời của con.
Đã đủ lâu rồi con cứ nhút nhát ôm tấm ván lội nước gần bờ biển,
Bây giờ ta sẽ khiến con trở thành người bơi dũng cảm,
Để nhảy vào giữa biển, rồi trồi lên,
Gật đầu với ta, hét lên, vừa vuốt tóc vừa cười.
Ta là giáo viên của những vận động viên,
Người nhờ ta mà có được lồng ngực nở rộng hơn cả bản thân ta
sẽ chứng minh được độ rộng của chính lồng ngực ta.
Người mà học ta và tôn vinh phong cách dạy dỗ của ta nhất sẽ hủy diệt chính người thầy dạy.
***
Tôi dạy dỗ những người đi lạc khỏi ta, nhưng ai có thể đi lạc khỏi tôi?
Tôi đi theo bạn bất kể bạn là ai từ khoảnh khắc hiện tại,
Những lời của tôi sẽ làm tai bạn ngứa ngáy cho tới khi bạn hiểu được chúng.
***
Và tôi nói với nhân loại, đừng tò mò về Thượng Đế,
Bởi vì tôi là người tò mò về mỗi người, tôi không tò mò về Thượng Đế.
(Không có sự sắp xếp ngôn từ nào có thể diễn tả được
sự an nhiên của tôi về Thượng Đế và cái chết nhiều tới mức nào)
Tôi nghe thấy và nhìn thấy Thượng Đế trong mọi vật,
nhưng không hiểu Thượng Đế chút nào,
và tôi cũng không hiểu ở đây có ai có thể tuyệt diệu hơn bản thân tôi.
Tại sao tôi phải mong cầu được nhìn thấy Thượng Đế hơn là nhìn thấy ngày hôm nay?
Tôi nhìn thấy một điều gì đó của Thượng Đế mọi giờ trên hai mươi bốn giờ,
và trong mọi khoảnh khắc nữa.
Trên những gương mặt của đàn ông và phụ nữ tôi thấy Thượng Đế
và trong chính gương mặt của tôi trong gương,
Tôi tìm thấy những bức thư của Thượng Đế rơi trên đường,
Và mọi bức thư đều được ký tên Thượng Đế,
Rồi tôi để chúng lại nơi ban đầu
bởi vì tôi biết điều đó bất kể tôi có đi đâu,
Những người khác sẽ mãi mãi luôn tới đúng thời điểm.
***
Có thứ đó ở bên trong tôi – tôi không biết nó là gì –
nhưng tôi biết nó ở bên trong tôi.
Vặn vẹo và đẫm mồ hôi –
rồi cơ thể tôi trở nên bình thản và mát mẻ, tôi ngủ – ngủ thật lâu.
Tôi không biết nó – nó không có tên – nó là từ không được nói thành lời,
Nó không ở trong từ điển, ngôn ngữ, biểu tượng.
Nó đu trên một thứ gì đó nhiều hơn cả tôi đu trên trái đất này
Với nó, sự tạo hóa là một người bạn có vòng tay ôm ấp đánh thức tôi dậy.
Có thể tôi có thể nói nhiều hơn.
Những đường phác thảo! Tôi khẩn cầu những anh em và chị em của mình.
Hỡi những anh em và chị em của tôi các bạn có thấy không?
Nó không phải là sự hỗn loạn và cái chết – nó là hình dạng, sự hợp nhất, kế hoạch –
nó là đời sống vĩnh hằng – nó là sự Hạnh Phúc.
Tôi có tự mâu thuẫn với chính mình?
Vậy thì tôi rất là mâu thuẫn với chính mình luôn.
(Tôi rộng lớn, tôi chứa đựng vô số)
***
Con chim ưng đốm sà xuống và cáo buộc tôi
Anh ta than phiền về những lời dông dài và sự lang thang của tôi.
Tôi chưa được thuần hóa một chút nào, không thể phiên dịch được tôi.
Tôi đánh một tiếng ngáp một cách vô học thức ở trên mái nhà của thế giới.
***
Tôi ban bản thân mình cho bùn đất để mọc lên loại cỏ tôi yêu,
Nếu bạn lại muốn gặp tôi lần nữa hãy kiếm tôi ở đế giày của bạn.
Rất khó để bạn biết tôi là ai hay ý tôi là gì
Tuy thế tôi vẫn sẽ là sức khỏe tốt dành cho bạn,
và lọc và cơ cấu dòng máu của bạn.
Thất bại trong việc nắm bắt tôi lúc đầu, nhưng hãy cứ giữ động lực,
Không thấy tôi ở một nơi thì tìm nơi khác
Tôi đang dừng lại ở đâu đó chờ đợi bạn.