Một buổi sáng, khi một vị khách bắt đầu câu hỏi của mình như thường lệ là: “Tôi muốn biết…,” Maharaj bắt đầu cười và không cần đợi dịch sang tiếng Marathi, ông đã cắt ngang với một câu hỏi ngược lại bằng tiếng Anh: “Tôi – là ai?” Sau đó, vô cùng thích thú với trò đùa này, ông ấy đã quay lại nói bằng tiếng mẹ đẻ Marathi của mình: Nó thực sự rất đơn giản, điều mà tôi đang cố gắng truyền đạt cho bạn. Bạn cũng sẽ thấy nó như vậy, giá như bạn có thể để cái ‘tôi’ sang một bên, khi bạn lắng nghe! Nếu bạn chỉ nhớ điều đó chỉ khi mà có một thực thể được cho là độc lập tự trị, đang cố gắng hiểu những gì tôi đang nói, sự thấu hiểu thực sự nằm ngoài câu hỏi. Sự hiểu biết về siêu hình đòi hỏi phải có sự truy vấn, cởi mở, tâm trí ‘trống rỗng’ để sự thấu hiểu như vậy có thể xâm nhập. Nếu nói có bất kỳ thực thể ‘độc lập’ nào, điều đó chỉ ra là một tâm trí đã bị điều kiện hóa, chứa đầy các khái niệm, chúng chống lại sự xâm nhập của mọi thứ tôi muốn truyền đạt. Tôi tự hỏi, liệu mọi thứ tôi nói đã rõ ràng chưa!?
Mặc dù tôi sử dụng ngôn từ, và bạn nghe thấy chúng, việc truyền đạt chỉ có thể thực hiện được nếu chủ thể và đối tượng hợp nhất khi nghe thấy nó. Bắt đầu từ đầu và kiểm tra xem liệu có tồn tại một ‘ai’ không, có bất kỳ ‘người’ nói hoặc ‘người’ nghe không, hay chỉ có cái ‘sự vận hành’ – nói chuyện, lắng nghe,thấu hiểu, trải nghiệm.
Khi bạn nghĩ về một cái gì đó ‘đang tồn tại’, bạn chỉ nghĩ về một cái gì đó khách quan, với một hình thức. Bạn chỉ quan tâm đến các hiện tượng khách quan, trong khi tôi thấy tất cả các đối tượng, bao gồm cả các bạn, không hơn không kém ngoài một hình tướng trong ý thức, và do đó không tồn tại.
Và, tính chủ quan như vậy, không có bất kỳ phẩm chất khách quan nào, rõ ràng là không thể tồn tại. Vì vậy, sau đó, cái gì tồn tại? Không thể có thứ gọi là tồn tại hay không tồn tại!
Chúng ta hãy quay lại với vị khách muốn hỏi một số câu hỏi cách đây ít lâu. Anh ta đã đến đây, có lẽ đã gặp một số bất tiện và chi phí không đáng kể, để tìm kiếm một loại tri thức sẽ cho phép anh ta biến mình thành ‘một cá nhân tốt hơn’ – một nhà hiền triết, một Jnani. Bây giờ bạn đã hiểu tại sao tôi không thể nhịn được cười chưa- làm ơn hiểu không phải tôi cười anh ta, mà là cười trước những mánh khóe của nữ thần Maya, qua những huyễn hoặc của cô ấy.
Hãy suy nghĩ một chút: Ai đang suy nghĩ theo phương diện của sự chuyển hóa, chuyển từ trạng thái này sang khác; về mặt hoàn thiện bản thân? Chắc chắn, nó không là gì khác hơn là hình tướng trong ý thức, một nhân vật trong phim, một cá nhân trong giấc mơ – một thực thể giả trong mơ coi chính nó là đối tượng của hoạt động của Karma. Làm thế nào mà một nhân vật trong mơ như vậy lại có thể ‘hoàn thiện’ được bản thân nó thành bất cứ thứ gì khác hơn một cái bản ngã mộng ảo? Làm thế nào mà một cái bóng có thể tự hoàn thiện nó thành thực chất? Làm thế nào có thể có bất kỳ sự ‘thức tỉnh’ nào khỏi giấc mơ, ngoại trừ người nằm mơ tái nhập lại danh tính thực sự mình, là nguồn của giấc mơ, sự biểu lộ?
Và ‘thức tỉnh’ bao gồm việc thấu hiểu rằng không có người nhận thức cá nhân về thế giới hiện tượng, nhưng bản chất và mục đích cốt yếu của mọi hiện tượng chỉ là sự nhận thức về các hiện tượng, nghĩa là, cái đang vận hành trong cái – ở đây-bây giờ-này; thấu hiểu rằng mọi chúng sinh – Ta – là cái nguồn tiềm năng của mọi trải nghiệm, trải nghiệm vũ trụ biểu lộ một cách khách quan thông qua một bộ máy tâm thần. Bước đầu tiên để hiểu tất cả những điều này là từ bỏ khái niệm về cái ‘tôi’, thứ có ý chí hoạt động như một thực thể riêng biệt và chấp nhận vai trò thụ động của sự nhận thức và sự vận hành như một tiến trình.
Hãy để tôi làm vui lòng bạn bằng cách cho bạn một vài ‘mẹo’. Bất chấp những gì tôi nói, tôi biết bạn sẽ tiếp tục khóa học ‘tự hoàn thiện’ bản thân của mình và tiếp tục tìm kiếm ‘mẹo’. Vì vậy, hãy mở ghi chú của bạn và viết chúng ra:
(a) Tạo thói quen suy nghĩ và nói ở thì bị động.
Thay vì ‘Tôi thấy điều gì đó’ hoặc ‘Tôi nghe thấy điều gì đó’, tại sao bạn không nghĩ theo cách bị động: ‘điều gì đó đã được nhìn thấy ‘hoặc’ điều gì đó được nghe thấy. ‘? Nhận thức sau đó sẽ không dựa trên cơ sở của một hành động thực hiện bởi một thực thể hiện tượng, mà trên cơ sở một sự kiện hoặc biến cố xảy ra. Theo thời gian, thực thể giả lập ‘tôi’ sẽ lùi vào trong hậu trường.
(b) Trước khi đi ngủ, dành khoảng mười phút để ngồi thư giãn cả cơ thể và hãy khẳng định lập trường của bạn rằng ‘bạn’ không phải là cấu tạo cơ thể-tâm trí mà là cái ý thức đang hoạt động, rồi ý tưởng này sẽ hình thành con người bạn trong suốt thời gian bạn ngủ.