Hãy chết khi bạn còn sống
và hãy trở nên chết tuyệt đối.
Sau đó làm bất cứ điều gì bạn muốn:
tất cả đều tốt.
-Bunan-
Tôi pha cà phê. Chúng tôi chuẩn bị một cái khay đựng cốc, kem và đường và một vài thứ đồ ngọt khác và mang trở lại ghế sofa ở phòng khách, nơi mang tới một vị trí có thể quan sát những đám mây hỗn loạn mà không bị cản trở thông qua một cửa sổ kính lớn đối diện hướng tây.
Với tôi, cuộc đối thoại này hấp dẫn hơn nhiều so với các cuộc đối thoại khác bởi vì chúng tôi càng tiến triển thêm thì tôi lại càng làm cho nó minh bạch rõ ràng hơn với chính bản thân tôi. Khi chủ đề là sự giác ngộ, tôi có thể nói với thẩm quyền hoàn hảo của một bậc thầy chân chính và thử thách thực sự duy nhất của tôi là làm thế nào để truyền tải những tư tưởng và ý tưởng theo cách cô đọng hơn. Nhưng khi chủ đề là bản chất của ảo ảnh, bản ngã, cái cấu trúc sai lầm, và bản chất của con người, tôi chỉ là một gã có chút ít trải nghiệm, có rất nhiều sự hứng thú, và có những chỗ ngồi tốt. Đúng, tôi đã trải qua một quá trình chuyển hóa và đúng, tôi có nhớ nhiều thứ diễn ra trong giai đoạn trước chuyển hóa và trong khi chuyển hóa của riêng tôi, nhưng trái lại, giác ngộ là chính xác giống như nhau với bất cứ ai, bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào, có bao nhiêu người bước chân đi thì cái hành trình dẫn đến nó thì lại độc nhất và đa dạng bấy nhiêu.
Tất nhiên, việc chiến đấu vượt qua bản ngã để đạt tới chân lý vẫn luôn là trái tim của vô số giáo lý tâm linh trong vô số quốc gia trong vô số thế kỷ. Chết bản ngã nghĩa là đi đến vô ngã – sự nhận thức bất nhị vĩnh hằng – là tất cả những gì hành trình này hướng tới. Đó là lý do đằng sau sự thành tâm, lời cầu nguyện, sự thiền định, những giáo lý, sự buông bỏ. Bất cứ ai hướng tới chân lý phải bước qua xác chết của bản ngã để tới được đó, không thì không thể tới gần được một chút nào. Cách duy nhất để bước qua bản ngã là đi xuyên qua nó, và cách duy nhất để đi xuyên qua nó là đi với một ý chí như tia laser và một trái tim sắt đá. Con sâu bướm không trở thành một con bướm, nó trải qua một quá trình chết đi và quá trình đó trở thành sự sinh ra một con bướm. Vẻ ngoài như một sự chuyển hóa chỉ là ảo ảnh. Một thứ không trở thành một thứ khác. Một thứ kết thúc và một thứ khác bắt đầu.
Và tại sao có quá ít người thành công trên hành trình vĩ đại nhất trong số các hành trình này? Vì một lý do rất đơn giản rằng, trong bối cảnh của giấc mơ này, thì việc thành công thức tỉnh là vô nghĩa, ngược lại, sự thất bại, hay ít nhất là sự đấu tranh nỗ lực, lại rất là hợp với ý vị của giấc mơ này. Việc theo đuổi giác ngộ kéo theo rất nhiều bài học cho những linh hồn chưa thức tỉnh, cũng tuơng tự như theo đuổi bất cứ mục tiêu nào khác trong mộng cảnh của thực tại bị trói buộc bởi bản ngã – cũng giống như việc cưỡi xe hay con thú nào khác trong công viên. Một sự hạnh phúc siêu cấp giả định từ việc thức tỉnh tâm linh là một củ cà rốt treo lủng lẳng trên một cây gậy, cũng không hơn không kém gì tình yêu hay giàu sang hay quyền lực. Nói cách khác, sự giác ngộ thực sự lại hiếm khi là mục tiêu của việc tìm kiếm giác ngộ. Và nó đâu cần phải là mục tiêu? Sự thành công trong việc trực ngộ ra bản chất thực sự của ta là được đảm bảo chắc chắn tuyệt đối, well, bởi vì nó là chính bản chất thực sự của ta. Sự kỳ diệu vĩ đại nhất không phải là bạn quay lại được với chân tướng của mình, mà là việc bạn đã quay đi khỏi nó. Quay trở về là cái động của Đạo. Đấu tranh để đạt được chân lý, theo đúng như phương cách của nó, cũng phi lý như việc đấu tranh để đạt được cái chết. Mục đích để làm gì? Cả chân lý và cái chết đều sẽ tìm đến bạn khi tới thời điểm. Chúng ta có nên lo lắng xem liệu ta có thất bại trong việc tìm được cái chết hay thần chết có thất bại trong việc tìm được ta không? Tất nhiên là không, ngay cả cái chết, hay tiền thuế, hay trọng lực, hay bình minh ngày mai cũng không chắc chắn bằng sự thật rằng tất cả mọi người sẽ hoàn toàn “giác ngộ”, bất kể “con đường” mà họ chọn là gì.
Vậy nên nếu tôi phải hứng thú với một thứ gì đó, có vẻ như đây là một lựa chọn tốt – quan sát cuộc di cư về quê nhà của những linh hồn. Và nếu như tôi phải có một công việc, có vẻ như đây là một công việc tốt – đứng tại một bờ đất liền xa xôi, giữ cho ngọn lửa hải đăng luôn cháy, giúp đỡ những người mới đến lên bờ, chào đón nồng hậu và chỉ ra một vài điểm để tham quan.
***
Julie ngồi phịch xuống ghế sofa bên cạnh tôi và chúng tôi ngồi yên tĩnh ngắm nhìn bầu trời đang mở ra và gấp lại. Có vẻ như đang có một cơn bão độc ác đang tới nhưng tôi biết rằng nó sẽ không biến chuyển thành như vậy. Cơn frông lạnh này tạo ra một số cảnh tượng ngoạn mục, và cũng tạo ra rất nhiều huyễn tượng. Thứ trông giống như một đám mây giông quái dị lại hóa ra không là gì hơn một trận mưa lắc rắc và tối tăm trước khi một sự kiện khác thành hình và hòa vào. Tôi đưa hai bàn chân của mình lên ghế, ngồi ngả ngốn, và thưởng thức màn trình diễn này.
Julie vẫn có vẻ hơi căng thẳng một chút, như thể có một dòng chảy đang gợn sóng bên dưới bề ngoài của cô ấy. Đó là một điều vi tế, nhưng rõ ràng là cô ấy đang không thoải mái. Cô ấy đang kìm nén cảm xúc và tôi tự hỏi tôi sẽ có vẫn ở cùng cô ấy khi nó bùng nổ ra không. Khi tôi tiếp tục nói, tôi cố giữ một giọng nhẹ nhàng hơn.
“Tất cả chúng ta đều đang trôi nổi trên một đại dương không có bờ, và cách chúng ta đương đầu với chuyện này là tụ tập thành các hội nhóm lớn và đồng tâm hiệp lực giả vờ rằng thực tế là một tình huống khác. Chúng ta củng cố sự ảo tưởng cho nhau. Thực sự thì xã hội là thế, một nhóm nhỏ nhân loại túm tụ lại với nhau để chống lại bóng ma của một đại dương đen tuyền. Mọi người đều đang đạp nước để giữ cho đầu của họ trồi lên trên mặt nước ngay cả khi họ chẳng có lý do gì để tin rằng cái cuộc sống họ đang cố gắng bảo tồn lại tốt hơn điều ngược lại mà họ đang trốn tránh. Sự sợ hãi cái không biết là thứ giữ cho mọi người liên tục đạp nước. Mọi sự sợ hãi là sợ hãi cái không biết. Nếu một ai đó trong nhóm phản bội sự giả dối của nhóm bằng cách nói ra sự thật về tình huống của họ, người đó sẽ bị gọi là kẻ dị giáo và xã hội sẽ để dành những sự trừng phạt tồi tệ nhất dành cho những kẻ dị giáo. Nếu một ai đó quyết định ngừng cố gắng và để cho chìm xuống hoặc bị trôi đi, họ sẽ nỗ lực bằng đủ mọi cách có thể để ngăn anh ta lại, không phải vì lợi ích của cá nhân anh ta, mà vì lợi ích của tập thể cả nhóm. Để bằng mọi giá phủ nhận sự thật về tình huống của họ.”
“Huýt sáo để tự trấn an khi đi qua nghĩa địa,” Julie ngâm. “Sắp xếp lại ghế ngồi ngoài trời trên sân tàu Titanic.”
Tôi bật cười. “Đúng, nhưng không chỉ có mỗi cái chết làm mọi người hoang mang. Bất cứ ai cũng có thể tạo ra một kịch bản để đối phó với cái chết. Nhưng cái gì ở bên trên kịch bản đó? Một kịch bản khác? Và lại một kịch bản khác? Dần dần cô sẽ hết những con rùa để dùng.”
“Hử? Rùa?”
“Một học trò đi tới hỏi người thầy, ‘Thưa sư phụ, thế giới này được đặt trên cái gì?’ Và vị thầy trả lời rằng, ‘Trên lưng của một con rùa khổng lồ.’ Người học trò không dễ dàng buông tha, hỏi tiếp ‘Thưa sư phụ thông thái, vậy con rùa đó được đặt trên cái gì?’ Vị thầy trả lời rằng, ‘Trên lưng một con rùa khác?’ Người học trò vẫn chưa sẵn sàng buông bỏ. Anh ta hỏi, ‘Và con rùa đó được đặt trên cái gì?’ rồi vị thầy tức giận đáp lại rằng, ‘Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Toàn bộ là rùa xếp trên rùa từ trên xuống dưới!”
Julie bật cười và gật đầu.
“Sự thật của tình huống là, dần dần sau cùng, chẳng còn gì. Vô cực. Vĩnh hằng. Sự trống rỗng. Vực thẳm. Dần dần, mọi kẻ đạp nước sẽ phải đối mặt với sự thật rằng, chỉ có anh ta, đại dương vô tận và không có gì ở giữa.”
“Và tất cả mọi thứ khác chỉ là một sự dối trá.”
“Về cơ bản, đúng vậy. Cơ thể chỉ là một chiếc xe cho thuê và trái đất chỉ là một nhà nghỉ. Đây không phải là nhà của ai cả, mặc dù một số người coi nó như một nơi trú ẩn vĩnh hằng – như thể là việc đứng lên và tiếp tục bước đi là chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra. Thật là phi lý làm sao, tuy nhiên, nó tuyệt đối là thứ thiết yếu sống còn cho sự trải nghiệm này. Hãy nhìn mọi thứ theo ánh sáng này, và cô sẽ thấy vô số cách mà xã hội đã khuyến khích cái ngã hướng ra ngoài và nhạo báng, không ủng hộ và chiến đấu chống lại quan niệm về việc quay vào bên trong. Alan Watts đã gọi việc biết mình là ai là một điều cấm kỵ. Để phá vỡ cái ngụy ngã của một người, người đó phải phá vỡ…”
“…mọi thứ.” Julie nói. “Gia đình, bạn bè…” Giọng cô ấy chùng xuống khi cô ấy cân nhắc hệ quả. “Tất cả mọi thứ. Tất cả mọi thứ ta là… tất cả mọi thứ ta biết…tất cả mọi thứ. Thực sự tất cả mọi thứ.”
Tôi quyết định rằng mình lui một chút thì tốt hơn.
“Vậy ý chính ở đây là tôi, với tư cách một người đã giác ngộ, có tri thức trực tiếp và thường hằng về cái ngã. Cô, với tư cách một người chưa giác ngộ, không có. Vì thế, cô đã xây dựng nên một thân phận để.. ừm, well, đồng hóa. Cô nghĩ về cô là cô. Bây giờ, có thể là ở trong những giờ phút tăm tối nhất của màn đêm, trong trung tâm của trung tâm của cô, cô biết rằng tất cả chỉ là mặt tiền bên ngoài và cô sẽ ta thán sự giả tạm của mình và cô khao khát sự thật hoặc cái có thực chất hoặc một nền tảng hoặc bất cứ thứ gì…”
“Ta thán?”
“Đó là một từ ngữ, không phải sao? Vậy ‘than vãn’ thì sao?”
“Ta thán cũng okay,” cô ấy dịu xuống.
“Well, nó là ở đó. Nó là sự khác biệt căn bản giữa một người giác ngộ và một người chưa giác ngộ – có hoặc không có tri thức trực tiếp về cái ngã. Cái ở vế sau là nền tảng nuôi dưỡng nên bản ngã.”
Cô ấy nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ. Khi cô ấy cất lời, giọng không quá căng, nhưng cũng không hề bình thường. “Vậy là tất cả mọi người chỉ là đang đạp nước…không thực sự làm bất cứ điều gì…không thực sự đi tới đâu…Bởi vì đó là một đại dương vô bờ bến, đúng không? Bất tận. Ở đó có nơi nào để đi? Anh đi mãi mãi và anh vẫn không đến đâu cả. Tất cả mọi người chỉ đang giả vờ…tất cả chỉ là…”
Tôi nhận thức được rằng hiện tại không phải cô ấy đang nói với tôi. Cô ấy đang tự mình nghiền ngẫm. Làm phép toán. Nhìn ra thứ mà vốn vẫn luôn ở ngay trước mặt cô ấy.
“Và, nó lấy đi, kiểu như, toàn bộ năng lượng chỉ để giữ cho ta nổi và ở cùng với nhóm. Tôi có thể thấy điều đó. Thực sự tất cả những gì bất cứ một ai đang làm chỉ là giả vờ. Tất cả mọi thứ tôi đã làm…toàn bộ cuộc đời của tôi…”
Tôi quyết định đưa cho cô ấy một thứ gì đó riêng biệt để làm chuyện trầm trọng hơn. “Đạo nói rằng thánh nhân thấy mọi người như những con chó rơm, và nó có nghĩa là như vậy – tất cả chỉ là bề ngoài, không có gì bên trong. Những bộ trang phục trống rỗng tụ tập trên sân khấu như những thây ma. Toàn bộ chỉ là hình dạng, không có cái thực chất. Đúng vậy, những người chưa giác ngộ trông giống như xác sống đối với người giác ngộ – như những nhân vật hư cấu được điều khiển bởi những lực lượng huyền bí. Không có ai ở nhà. Nếu một người khi sinh ra đã giác ngộ, không cần phải đi từ chưa giác ngộ tới giác ngộ và có sự trải nghiệm rằng mình được tạo ra từ rơm, tôi nghĩ anh ta sẽ thấy rằng đây là một nơi ma quái chết tiệt. Bận rộn, đông đúc, nhưng thật kỳ lạ là không có cư dân sống nào.”
Julie đang bất động và yên lặng. Đôi mắt cô ấy mở rộng và không chớp, nhìn vào hư vô. Khi cô ấy lên tiếng, nó có vẻ xa xăm, như thể cô ấy chỉ đang suy nghĩ thành lời.
“Anh biết đấy, tôi đã nghiên cứu rất nhiều kể từ khi chúng ta bắt đầu cuộc phỏng vấn lần trước. Tiệm sách, thư viện, hàng tạp chí, internet. Thậm chí tôi còn quay lại cửa hàng lần trước để mua một bản sao của cuốn tạp chí về sự giác ngộ mà anh đã xem lúc đó.”
“Rất tiếc khi nghe điều này,” tôi nói.
“Tại sao?” cô ấy gần như hét lên, rất hiện diện tại thời điểm hiện tại, khoanh tay chặt, ôm lấy bản thân cô ấy, nói với tôi một cách rất trực tiếp. “Bởi vì chúng chẳng có thứ gì giống với cái anh đang nói tới, đúng không? Họ gọi nó là sự giác ngộ, nhưng nó là một thứ gì đó khác, đúng không?”
Cô ấy bật dậy và bắt đầu đi lại. Cô ấy đang triển khai, tháo gỡ, tiến tới sự hoàn tác đảo ngược. Rất thú vị để quan sát. Một sự phá hủy được kiểm soát, hoặc có thể chưa được kiểm soát nhiều lắm, chỉ là chúng ta vẫn chưa nhìn thấy. Đây là những gì tôi thấy trong cô ấy, tất nhiên, nguồn năng lượng hỗn loạn cô ấy đang cố gắng đè nén.
“Lạy chúa, khi họ bảo tôi đến Iowa để làm một bài viết về một bậc thầy tâm linh, tôi đã nghĩ rằng đó là một uyển ngữ cho câu ‘cô đã bị sa thải’. Là tận Iowa đó, lạy chúa tôi!” Cô ấy ngừng đi lại và nhìn tôi để xem tôi có hiểu tính phi khả năng của vụ này. Cô ấy lại tiếp tục bước.
“Tôi đã nghĩ về nó rất nhiều. Gần đây tôi đã không được ngủ nhiều,” cô ấy cười mà không có sự vui vẻ. “Chuyện này thực sự làm tôi rối bời. Ý tôi là, tôi nghĩ rằng tôi là một con người đang trên con đường tâm linh. Ý tôi là, tôi là một người tâm linh. Tôi làm tất cả những thứ liên quan tới tâm linh. Tôi tập yoga và tôi thiền và tôi ăn chay và tôi từ bi. Tôi bắt nhện rồi thả chúng ra ngoài thay vì giết chúng. Tôi đọc tất cả những cuốn sách, tham dự tất cả buổi thuyết giảng. Tôi có những bức hình mạn-đà-la và những vị thánh nhân trên tường nhà và tôi gửi tiền ủng hộ một cô gái nhỏ ở Paraguay hoặc có thể đó là Uruguay mặc dù tôi không chắc rằng nếu mình thực sự muốn biết sự thật thì cô gái nhỏ đó có thực tồn tại hay không, và nếu tôi thực sự nghĩ về tất cả những điều này tôi nghĩ rằng tôi làm mọi thứ chỉ vì tôi muốn là một người tốt và tôi muốn trở nên tâm linh, yêu thương, cởi mở và có lòng trắc ẩn, nhưng cũng bởi vì tôi ở trên con đường đó và tôi vẫn luôn mặc nhận rằng con đường đó dẫn tới giác ngộ và tự do khỏi trói buộc và những thứ đại loại thế…và…và…”
“Hít thở nào.”
Cô ấy hít thở.
“Và tất cả đều là nhảm nhí, đúng không?” Cô ấy ngừng bước đi và suy nghĩ một lát rồi bước tiếp. “Vì thế tuần này tôi đã đi ra ngoài và đọc những cuốn sách về giác ngộ bán chạy nhất thời điểm hiện tại để chuẩn bị cho lần phỏng vấn tiếp theo của chúng ta và khi tôi đọc sách của những người được cho là đã giác ngộ này nó giống như là có một ánh sáng thắp lên trong não tôi – nó click vào.”
Tôi chờ đợi để xem sự hiển linh xảy đến với cô ấy là gì, mặc dù tôi gần như đã biết rồi. Tôi không có ý nói xấu nó hay giản lược nó theo cách nào cả. Tôi thực sự có cảm giác thích thú mãnh liệt với những sự hiển linh. Để mà nói thì chúng là raison d’être (Nd: tiếng pháp, lý do để tồn tại) của tôi.
“Chính anh đã nói điều đó,” cô ấy nói tiếp. “Tất nhiên anh có thể giết tôi. Anh có thể hít ma túy đá và bắn chú nai Bambi và ăn nhãn cầu con người và vẽ râu lên tất cả các vị thánh nếu anh muốn, đúng không? Bởi vì nó sẽ không tạo nên sự khác biệt gì, anh đã giác ngộ. Anh đã ở đó. Anh là cái đó. Anh không cần phải diễn như là mình đã giác ngộ. Tôi biết là anh đã giác ngộ, tôi không phải là một đứa ngu ngốc! Tôi biết rằng mình đang thấy cái gì. Nhưng làm thế nào mà trước đây tôi lại chưa từng thấy? Tôi đã nhảy vào tất cả những thứ tâm linh này trong mười lăm năm. Tôi đã thực hiện darshan và satsang với những tên tuổi lớn – chết tiệt, tôi đã phỏng vấn hầu hết bọn họ. Điều đó khiến họ thành cái gì? Điều đó khiến tôi thành cái gì? Nó như một trò đùa bệnh hoạn. Như anh nói – tôi đang dành toàn bộ cuộc đời của mình để đạp nước bởi vì đó là điều mà tất cả mọi người đều bảo tôi làm và tôi chưa từng chất vấn nó nhưng giờ tôi đang đặt câu hỏi với nó, và tôi nghĩ rằng nếu tôi cứ đi tiếp theo con đường này thì kết cục là tôi cũng vẫn phải nằm trên giường lâm chung chờ chết mà không khá khẩm gì hơn so với sống một cuộc sống mà tôi cứ giẫm chết con mẹ nó hết mọi con nhện mà tôi từng gặp!”
Tôi không phản hồi. Đây là một thời điểm quan trọng để cho phép cô ấy trôi theo cùng toàn bộ vụ này. Cô ấy rõ ràng đang vận hành bản thân tiến vào một cấp độ mới của sự nhận thức và cách duy nhất tôi có thể giúp là không làm gián đoạn. Nó là đây – cái Bước Đầu Tiên. Nó không phải sự ngộ ra cái tồn tại, mà là ngộ ra cái vốn không hề tồn tại. Nó là một trận đại giải thể huyễn tưởng. Giác ngộ vẫn còn ở một khoảng cách xa, nhưng tiến trình bây giờ đang bắt đầu – đã bắt đầu. Sau một vài năm tôi sẽ hỏi cô ấy xem cái giác ngộ đó ra sao và cô ấy sẽ nói “Rất tốt. Cảm ơn. Thực sự rất thích. Còn anh?” nhưng đó vẫn là chuyện của tương lai.
“Giác ngộ/khai sáng thậm chí không giống như một từ ngữ chính xác. Khi tôi nhìn vào anh và nó giống như là anh là…thực…hoàn toàn chứng ngộ…tôi không biết nữa…anh không như…tôi không biết nữa. Anh thức tỉnh và trước đó tôi chưa từng thấy một người thức tỉnh! Và mấy cái gã kia là gì? Thậm chí còn chẳng có chút gì giống. Họ chỉ giống như là những con thỏ hạnh phúc và say sưa trong tình yêu và phê trong sự thần thánh hoặc năng lượng kundalini hoặc trong việc làm những thứ mang tính guru. Họ đều nói về ý thức, nhưng giác ngộ không thực sự là một thứ liên quan đến ý thức, phải không? Khỉ thật, tôi đã từng trải nghiệm ý thức hợp nhất và tôi như đã hoàn toàn được mở mang đầu óc và tôi đoán là tôi đã luôn nghĩ rằng đó là điểm đến của con đường tâm linh, nhưng…giống như một ai đó đã gọi tôn giáo là thuốc phiện của quần chúng…và toàn bộ những thứ tâm linh này cũng là như thế nhưng với một liều lượng cao hơn hoặc một thứ gì đó…nó giống như một âm mưu khổng lồ tất cả được thiết kế nhằm để giữ cho mọi người ở tại nơi họ đang ở bằng cách thuyết phục họ rằng họ đang đi tới một nơi nào đó trong khi họ vẫn chỉ ngồi yên tại đó, giống như anh nói, nổi bồng bềnh, đạp nước, giả vờ. Và không ai biết rằng đó là một âm mưu, phải không? Ý tôi là, tôi là một nhà báo của New Age (Thời Đại Mới)! Tôi đã đi theo nó cả quãng thời gian từ khi làm một người trưởng thành, và tôi đã chưa bao giờ biết…Tôi chưa bao giờ có ý định lừa dối một ai…Tôi đã nghĩ rằng tôi đang chạy tách biệt khỏi bầy đàn…Thật là một trò đùa! Tôi đã vẫn luôn ở cùng bên sát cánh với họ mọi giây phút!”
Tôi rất thích thú khi thấy cô ấy gọi vũ trụ nhị nguyên – Cung Điện Của Ảo Ảnh của Maya – là một âm mưu khổng lồ. “Tôi có thể nói một thứ gì đó để ghi âm không?” tôi hỏi.
“Chắc rồi,” cô ấy nói.
“Tôi không ăn nhãn cầu con người và cũng không bắn những nhân vật Disney. Tôi là một gã tử tế. Tôi sẽ rất ghét nếu thấy cô in ra những điều đó.”
Cô ấy cười có một chút rối loạn. “Thực sự thì tôi cũng không biết bây giờ tôi có thể viết bài được không nữa. Cứ tưởng nó chỉ là một bài đơn giản, anh biết đấy, viết về một người tâm linh cao cấp và đạo tràng nho nhỏ của anh ấy tại vùng đất trung tâm của Mỹ. Giờ thì nó thành ra cái gì? Một bài kiểu bóc phốt được cho là sẽ lật tẩy New Age bung bét ra? Phá sụp những tôn giáo lớn của thế giới? Đánh thức một nền nhân loại đang phê thuốc? Không đời nào. Chấm hết tại đó. Nhưng giờ tôi thậm chí còn không muốn làm một tác giả viết bài nữa, không phải là theo kiểu mà tôi vẫn luôn làm…Tôi không biết mình muốn làm gì nữa…Toàn bộ thứ tâm linh này chỉ là, giống như, một vòng đu quay thú cưỡi vô nghĩa nhất. Chúa ơi! Tôi không thể ngừng suy nghĩ về chuyện này! Tâm trí tôi vẫn luôn cố gắng dàn xếp xử lý toàn bộ chuyện này từ lần tôi gặp anh hôm thứ Bảy. Bây giờ bản thân tôi mới chỉ đang bắt đầu thực sự hiểu ra mọi chuyện và tôi không thể tin là thậm chí lại có người có thể nghĩ về bất cứ chuyện gì khác. Tôi cứ nghĩ mãi rằng ‘Đây là nó! Đây là trò chơi duy nhất trong phố. Vũ điệu duy nhất có ở đây. Có thể có thứ gì khác quan trọng nữa sao?’ Tôi nhìn vào những con người đang tiếp diễn cuộc sống của họ và tôi muốn hét lên! Lay mạnh họ và thức tỉnh họ! Làm thế nào mà một người có thể đi xem phim hoặc đi làm hoặc ăn sandwich với một cái thứ to lớn kỳ dị đang nhìn chằm chằm thẳng vào mặt họ như này? Ý tôi là, có phải tôi sẽ phát điên? Tôi biết rằng tôi không điên, nhưng liệu có đúng thế không? Việc này có bình thường không? Thực sự đấy, anh có thể nói tôi xem. Có phải tôi đang là một kẻ, kiểu như, hoàn toàn điên rồ nhất?”
Cô ấy ngừng bước và trừng mắt nhìn tôi.
“Bây giờ tới tôi sao?” tôi hỏi.
“Phải!” cô ấy nói, cười một cách bồn chồn.
“Đầu tiên, chỉ có mỗi cô là người nghĩ rằng sẽ có một bài viết trên báo. Tôi không hiểu những việc Sonaya làm, nhưng tôi biết rằng cô ấy sẽ không điều tôi đi gặp nhà báo chỉ để người ta viết bài về tôi. Thứ hai, không, nó không bình thường, nó là khác thường hoàn toàn luôn. Cô đang được sinh ra. Nhưng gì cô đang làm hiện tại là sự khởi đầu cho một quá trình mới lớn hơn nhiều. Tôi có thể cố vấn cho cô tới bất cứ mức độ nào mà cô muốn, nhưng chìa khóa để giảm thiểu nỗi đau là đây – đừng kháng cự. Nó giống như cô ngừng đạp nước và bị chìm xuống khỏi nhóm và để mặc mình chết đuối. Cô sẽ kháng cự, tất nhiên, đó là tự nhiên, nhưng hãy cố để mặc cho mọi thứ tự đi theo quỹ đạo của nó và tin tưởng vào một thứ gì đó cao hơn; Thượng Đế, Krishna, Elvis, gì cũng được. Tôi đã trải qua điều tương tự và tôi cũng đã thấy những người ở vị trí như vậy. Nó không hề hiếm gặp và cô gần như sẽ không phát điên đâu . Đó là tin tốt.”
“Aw, chết tiệt, tôi ghét âm thanh đó. Đó là tin tốt sao? Vậy còn tin xấu sẽ là cái quái quỷ gì đây?”
“Nó không tệ đâu, thật đấy, nhưng nó chắc chắn có tính chuyển hóa. Điều đang xảy ra với cô giống như là một quá trình chết đi – tái sinh. Đây chỉ là sự khởi đầu. Cô không thể quay lại. Cô không thể dừng lại. Trước khi bắt đầu thì cô là cái gì, thứ cô đã từng là, về cơ bản bây giờ đã ở sau lưng cô rồi. Chuyện này cũng không hoàn toàn hiếm, cuộc sống đầy rẫy những sự chuyển hóa như vậy. Chuyển nhà hoặc đổi việc có thể là một chuyển hóa nhỏ. Trở thành ma cà rồng sẽ là một sự chuyển hóa tương đối lớn.”
Cô ấy nhìn có vẻ khá căng thẳng bởi toàn bộ vụ này. “Tệ đến mức nào?” cô ấy hỏi.
“Không phải là nó tệ…well, ừ thì, thú thật thì nó tệ đấy. Nó viết lại tất cả mọi thứ. Bây giờ thì cô chưa hiểu ‘tất cả mọi thứ nghĩa’ là gì, nhưng cô đang bắt đầu hiểu rồi. Cuộc đời cô đã bước vào một giai đoạn cải cách và tôi nghĩ rằng rất có thể cô sẽ mất một đoạn thời gian mới ổn định lại lần nữa.”
Sự căng thẳng của cô ấy lấp đầy căn phòng. Tôi đã thấy những người yêu cầu được nhập viện tại giai đoạn này. Cô ấy bước tới bước lui, các cơ căng ra, đôi mắt tỏa sáng. Đây có thể là lúc cô ấy tỉnh thức nhất từ trước tới giờ. “Có phải tôi đang biến thành, anh biết đấy, một ma cà rồng?”
“Lão Tử nói rằng điều mà con sâu bướm gọi là sự kết thúc thế gian, phần còn lại của thế gian gọi điều đó là con bướm.”
Cô ấy đang nhìn tôi đầy hy vọng. “Nói lại lần nữa đi.”
“Điều mà con sâu bướm gọi là sự kết thúc thế gian, phần còn lại của thế gian gọi điều đó là con bướm.”
Cô ấy gật đầu, suy nghĩ – suy nghĩ gắng mức nhất có thể. Cô ấy ở trong một trạng thái sốc nhẹ bởi sự kìm nén cảm xúc gây nên từ toàn bộ vụ này trong vài ngày và bị trầm trọng hơn bởi chế độ ăn uống nghèo nàn và thiếu ngủ. Trên hết đó là do có sự gián đoạn tính thông thường, sự xúc động về việc khám phá bản thân và sự sợ hãi về việc tiến vào một vùng nước mà mình không biết. Một sự hỗn hợp. Tôi biết một người đã bị còng tay bởi cảnh sát, ấn mặt xuống cáng, vận chuyển bằng xe cứu thương tới một cơ sở tâm thần ở giai đoạn chuyển hóa gần giống như này. Nó có thể là một thời gian tiềm ẩn nguy hiểm khó đoán.
Những người trong Thiền tông, khác với đám khác, có nói về phần này, nhưng gần như một sự hủy hoại tâm lý dữ dội như vậy sẽ không thể là một điểm thu hút khách với một giáo lý tâm linh. Người ta muốn mọi điều tốt đẹp – cái tri thức hoàn hảo và thoát khỏi khổ đau và mọi thứ kiểu vậy – nhưng không ai muốn trả giá cho nó. Cái giá của nó là đây, là nơi Julie đang ở bây giờ, hoặc nó là sự khởi đầu của cái giá. Một sự thật đơn giản là nó là một đống hỗn độn máu me, cái đám người tình-yêu-và-hạnh-phúc không đăng ký cho điều đó. Họ muốn một cái giác ngộ mà không bao gồm việc phải từ bỏ vị trí của mình giữa những đồng chí đang đạp nước. Họ không muốn dừng việc đạp, họ không muốn bị chìm, một mình, vào trong một màu đen. Họ muốn cái giác ngộ khác, cái mà họ có thể ở yên tại vị cùng với nhóm và giữ được cái nhân cách được xây dựng cẩn thận của họ và chỉ hạnh phúc. Tốt nhất là, được thực sự thực sự thực sự hạnh phúc.
Tôi cũng thích sự hạnh phúc nhiều như bất cứ ai. Nhưng sự hạnh phúc không phải là thứ sẽ đẩy chúng ta đi tìm kiếm sự thật. Nó phải là sự cuồng dại, sốt sắng, điên rồ cào cấu để ngừng làm một sự giả dối, bất kể cái giá là gì, cho dù là thiên đường hay địa ngục. Đây không phải là thứ liên quan tới ý thức cao hơn hay sự khám phá bản thân hay thiên đường trên mặt đất. Nó là về những thanh gươm đẫm máu và đầu lâu thối rữa của Phật và sự tự thiêu, và bất cứ ai nói điều ngược lại là kẻ đang cố bán cho bạn thứ mà họ không có.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ ý định của Julie về việc phỏng vấn tôi chỉ để viết bài, nhưng chắc chắn là tôi chưa bao giờ cho rằng mục đích của Sonaya thực sự có liên quan gì đến cuộc phỏng vấn này. Với Sonaya thì đừng hỏi, bạn cứ đợi tới khi mọi chuyện tự mở ra.
Julie ngồi cạnh tôi nhìn ra cửa sổ với đôi mắt trống rỗng và có chút run lên. Sonaya bước vào, nắm tay cô ấy và nhẹ nhàng dắt cô ấy đi ra. Cô sẽ đưa Julie vào một căn phòng ngủ, pha một chút trà cho cô ấy và để cô ấy nghỉ ngơi. Tất nhiên, với Julie thì chẳng có gì kết thúc cả. Từ giờ tới lúc kết thúc còn xa lắm. Cuộc đời cô ấy đã lên tới cực điểm tại sự khởi đầu này. Cô ấy đã đặt một bước tạo nền móng vững chắc mãi mãi.
Tôi tháo cái mic ra và đặt máy ghi âm sang một bên. Hai mươi phút sau Sonaya quay lại và ngồi cạnh tôi tại chỗ của Julie vừa ngồi.
“Cô ấy sẽ ngủ,” cô ấy nói.
Sonaya thu mình vào một vị trí thư thái hơn và gác đôi bàn chân lên chiếc bàn cà phê bên cạnh bàn của tôi và chúng tôi ngồi yên lặng – thanh tĩnh, hài lòng, vui vẻ chỉ với việc ngắm nhìn bầu trời đang biến đổi và lười nhác tự hỏi tiếp theo cái gì sẽ đến, nhưng không lo lắng, tự biết rằng, theo cách riêng của mỗi người chúng tôi, bất kể cái gì đến cũng đều sẽ tốt.
Nhưng này, đó là một thứ quá hiển nhiên rồi – tất cả đều tốt.
Hỡi những anh chị em của tôi ơi, các bạn có thấy không
Nó không phải sự hỗn loạn hay là cái chết – nó là một hình thái, hợp nhất, kế hoạch –
nó là cuộc sống vĩnh hằng
Nó là Hạnh Phúc.
-Walt Whitman-