4. Một sự ôn tập ngắn gọn

Một vấn đề lớn nhất trong giao tiếp là sự ảo tưởng rằng nó đã diễn ra.
-George Bernard Shaw

BẠN CÓ THỂ BỎ QUA CHƯƠNG NÀY, nhưng nếu sau này bạn cảm thấy bối rối về các thuật ngữ và khái niệm mà chúng ta đang sử dụng cũng như mối quan hệ giữa chúng, hãy quay lại đây đọc để tìm hiểu tất cả. Nếu bạn chưa đọc cuốn Damnedest Incorrect (Nd: Viết tắt tên hai cuốn sách được viết trước đó của tác giả) bạn chắc chắn nên dành vài phút ở đây.

MÔ THỨC TRẠNG THÁI MƠ


Thực tại chỉ là một ảo ảnh, cho dù là một ảo ảnh rất dai dẳng. -Albert Einstein

Cái thực tại mà chúng ta dường như đang trải nghiệm và chia sẻ là thực tại đồng thuận. Nó không có cách nào có thể được phân biệt với một giấc mơ.

GIÁC NGỘ TÂM LINH


Nếu bạn có sự lựa chọn giữa sự giác ngộ và một triệu đô la, hãy chọn lấy một triệu đô la! Bởi vì nếu bạn kiếm được một triệu đô la, sẽ có người ở đó để hưởng thụ triệu đô la; nhưng nếu bạn giác ngộ thì không có ai ở đó để tận hưởng sự giác ngộ.

-Ramesh Balsekar


Điều đầu tiên cần hiểu về thuật ngữ Giác Ngộ Tâm Linh là nó là một thứ vô giá trị. (Là cái thuật ngữ đó vô giá trị, chứ không phải trạng thái giác ngộ, mặc dù trạng thái đó cũng không có gì đáng để khuyến nghị.) Không ai thực sự ở trạng thái này đã từng quyết định gọi nó là Giác Ngộ (hoặc Khai Sáng) Tâm Linh, nhưng không có trạng thái nào khác xứng đáng với danh hiệu này.

Một số người sẽ lập luận rằng một số trạng thái phi thường, chẳng hạn như Ý Thức Vũ Trụ và Ý Thức Thượng Đế, xứng đáng với một danh hiệu lừng lẫy như vậy, và nếu chúng có tồn tại có chút nào lâu hơn Ý Thức khi ta cười sặc sụa thì tôi có thể đồng ý. Đúng như vậy, nhà môi giới trái phiếu trước đây của tôi đã có hơn ba mươi kinh nghiệm về sự hợp nhất trực tiếp, vượt thời gian với tâm trí Thượng Đế, và giờ anh ta cũng chỉ là một John Q. Schlubb khác đang đẩy đi sản phẩm và chèo lái mọi người, vì vậy theo cách tôi nhìn nhận, nếu như nó không thường hằng, nó không phải là cái đó – nó chỉ là một chuyến đi khác trong công viên.

Giác ngộ tâm linh là trạng thái trong đó bản thân thoát khỏi mọi ảo tưởng, kể cả chính cái ngã của mình. Chứng Ngộ Chân Lý (Truth-Realization) là một thuật ngữ hữu ích khác để mô tả trạng thái này. Bất-Ngộ-Bất-Chân-Lý (Untruth-Unrealization) còn chính xác hơn, nhưng ít sử dụng hơn. Thuật ngữ nhận thức bất nhị thường hằng (Abiding Non-dual Awareness) cũng có điểm hay của nó.

Quá trình trở nên giác ngộ là một hành động tự hủy có chủ ý. Chính cái ngụy ngã giết và chính cái ngụy ngã chết; một vụ tự tử trong tất cả, ngoại trừ thể xác vật lý. Bởi vì không có chân ngã để lấp đầy chỗ trống được tạo ra bởi sự ra đi của ngụy ngã, nên không còn cái ngã nào ở lại. Vì thế mới nói Vô Ngã là Chân Ngã.

Nếu đã hiểu sự Giác Ngộ Tâm linh thì việc lựa chọn hoặc ham muốn nó là bất khả thi. Ham muốn nó tức là hiểu sai nó. Bản ngã không thể ham muốn vô ngã. Người ta không trải qua quá trình thức tỉnh vì yêu cái thật mà là vì căm ghét cái giả; một lòng căm thù mãnh liệt đến nỗi nó đốt cháy tất cả và không chừa lại thứ gì.

MAYA: KIẾN TRÚC SƯ CỦA ẢO ẢNH

Ngay khi con người thức dậy trong giây lát và mở mắt ra, tất cả các lực lượng đã từng khiến anh ta say ngủ bắt đầu tác động lên anh ta với năng lượng gấp mười lần và anh ta lập tức ngủ thiếp đi, thường thường sẽ là nằm mơ thấy mình đã thức tỉnh hoặc đang thức tỉnh. -Gurdjieff


Maya tốt nhất có thể được hiểu là trí thông minh của sự sợ hãi. Cô ấy là người canh giữ, cai ngục của Trạng Thái Mơ. Chính Maya đã ban cho chúng ta sức mạnh kỳ diệu mang lại sự sống để thấy những cái không thực và không thấy cái thực. Chính Maya là người biến Trạng Thái Mơ thành khả thi và thoát khỏi nó gần như là điều không thể. Cô ấy cho phép Trạng Thái Mơ tồn tại, và nếu bạn muốn thức tỉnh khỏi nó, thì bạn phải tiêu diệt cô ấy, từng lớp từng lớp một. Nhưng đừng coi những ẩn dụ theo nghĩa đen; cô ấy không phải là một cô nàng nào đó và cô ấy không ở bên ngoài bạn. Cô ấy ở bên trong bạn và những lớp đó là thứ tạo nên bản ngã của bạn.

Maya là toàn vẹn cấu trúc của bản ngã. Quan sát cái ngã hoạt động, nghiên cứu về nó, mổ xẻ nó, đảo ngược lại nó. Maya không phải là một người hay một khái niệm hay một nữ thần. Không có cách nào để hiểu Maya là gì ngoại trừ vật lộn với cô ấy. Không có cách nào để biết cô ấy đi sâu đến mức nào trừ khi bạn đã đi sâu đến mức đó. Trong cuộc chiến này, Maya có tất cả mọi lợi thế trừ một lợi thế: chân lý. Maya không tồn tại. Chân lý thì có.

CON NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH & CON NGƯỜI THƠ ẤU (TRẠNG THÁI HÒA NHẬP & TRẠNG THÁI TÁCH BIỆT)


Chẳng có gì ở một con sâu bướm nói cho bạn biết rằng nó sẽ trở thành một con bướm. -R. Buckminster Fuller


Rồi đã tới thời điểm rủi ro trong việc giữ chặt nụ hoa còn đau đớn hơn rủi ro trong việc nở rộ. -Anais Nin


Con Người Thơ Ấu là trạng thái bị ràng buộc bởi bản ngã. Ở trẻ em thì đó là một trạng thái lành mạnh và tự nhiên. Tuy nhiên, ở người trưởng thành, đó là một tai ách ghê tởm. Cách duy nhất để một tai ách như vậy không bị phát hiện và không được chữa trị là tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng như nhau, đó chính xác là tình huống hiện tại. Không có vấn đề nào được nhận ra và không có sự thay thế nào được biết đến, vì vậy không có giải pháp nào được tìm kiếm và không có hy vọng nào để thay đổi.

Chúng ta sống cả đời dưới những sự giả vờ giả tạo, trong trường hợp nhầm lẫn thân phận của mình. Chúng ta đăng ký hoàn toàn và không do dự với cái bản ngã sai lầm của mình, nhầm lẫn những vai diễn hai chiều mà chúng ta đang đóng kịch với cái mà ta thực sự là. Trên thực tế, chúng ta nên loại bỏ những lớp ngụy trang vị thành niên này khi còn ở tuổi thiếu niên và bắt đầu cuộc hành trình cuộc đời vượt trội đến mức tương phản, đến mức thấy được rằng một cuộc sống bị ràng buộc bởi bản ngã hoàn toàn không phải là cuộc sống.

Hãy nghĩ về một con châu chấu bị mắc vào mạng nhện, bị tiêm một loại chất độc không gây chết người và sau đó được bọc trong lớp kén này đến lớp tơ khác, được giữ cho còn sống để tươi ngon nhưng buộc chặt để tránh bị đập phá hoặc thoát ra ngoài. Nó vẫn còn sống, nhưng không giống chút nào với bản thể một con châu chấu đích thực. Trạng thái lờ đờ bất động, mê man đó đại diện cho trạng thái mãn tính Con Người Thơ Ấu, bị hiểu sai trên toàn thế giới là một người lớn phát triển bình thường.
Và con nhện đại diện cho Maya.

*

Hầu hết con người ngừng phát triển vào khoảng mười hoặc mười hai tuổi.
Người bảy mươi tuổi phổ thông thường là một đứa trẻ mười tuổi trong thời gian sáu mươi năm. Các xã hội của chúng ta là của, do và dành cho Con Người Thơ Ấu, điều này giải thích bản chất tự tồn tại của tai ách quái quỷ này, cũng như hầu hết sự ngu xuẩn mà chúng ta thấy trên thế giới.

Một Con Người Thơ Ấu khi trải qua nhiều năm ở cùng một giai đoạn phát triển sẽ hiểu lầm rằng sự trưởng thành là một quá trình củng cố; chậm rãi đông cứng thành một khối rắn. Trong thế giới của Con Người Thơ Ấu của chúng ta, việc hành xác tinh thần này được coi là bình thường, lành mạnh và đáng tôn trọng.

Nếu chúng ta đánh giá các xã hội dựa trên sự trưởng thành về mặt phát triển của các công dân của họ, chúng ta sẽ thấy có rất ít sự khác biệt, ngay cả giữa các cực điểm. Về trung bình, một xã hội này có thể tiến xa hơn một chút so với xã hội khác, nhưng thực tế là không có xã hội nào tiến xa hơn giai đoạn mà các cô gái chơi trò hóa trang và những cậu nhóc hành hạ những con ếch. Nếu chúng ta sống trong một xã hội thuận lợi cho sự phát triển bình thường, lành mạnh, thì mọi người sẽ lớn nhanh vượt qua thời thơ ấu trong cấu trúc nhân cách đồng thời chúng ta cũng lớn nhanh hơn trong cấu trúc thể chất, nhưng không có xã hội nào như vậy, và không có lý do gì để cho rằng sẽ bao giờ có. Chúng ta bị mắc kẹt trong trạng thái ý thức giống như loài khỉ tự nhận thức được bản thân. Đó là tình trạng của con người.

Bất kỳ điều tiêu cực nào chúng ta có thể nói về con người nói chung – rằng chúng ta tham lam, đồi bại, thờ ơ, ngu ngốc, đáng ghét, bạo lực, v.v. không phải là triệu chứng của động vật con người hay sinh vật có tự nhận thức, mà đó là của Thời Thơ Ấu của Con Người. Tuy nhiên, Thời Thơ Ấu của con người tự nó chỉ là một triệu chứng của một căn bệnh cốt lõi mà tất cả những căn bệnh khác đều phát ra từ đó; sự sợ hãi. Sợ hãi là trạng thái tự nhiên và chắc chắn có của một người sống với đôi mắt nhắm. Vô minh là tình trạng một người đang nhắm mắt mà nghĩ rằng mắt mở và thế giới tưởng tượng của họ là thế giới thực tồn tại.

Để một người chuyển sang giai đoạn Con Người Trưởng Thành ở độ tuổi phát triển thích hợp sẽ cần một nghi thức chuyển giao thực sự, nó sẽ không chỉ như một nghi lễ tượng trưng đơn thuần như ta thường thấy, mà nó sẽ cần nhiều hơn thế. Nó đòi hỏi phải có một xã hội Người Trưởng Thành để xảy ra, vì vậy nó sẽ không xảy ra. Đó là tin xấu. Tuy nhiên, đối với một người chuyển sang giai đoạn Trưởng Thành của Con Người ở độ tuổi phát triển không phù hợp, nó khả thi và đã xảy ra. Đó là tin tốt. Một cá nhân muốn đạt được sự thay đổi và phát triển trong cuộc sống của chính mình, một người muốn vượt ra khỏi tình trạng chậm phát triển do một xã hội chậm phát triển kìm hãm, rất có thể sẽ làm được điều đó. Không thể nói trước điều gì có thể xảy ra với ai, nhưng tôi cảm thấy khá tự tin khi nói rằng bất kỳ ai có thể hiểu được tình trạng bị giam cầm của họ và ham muốn có được tự do sẽ thấy rằng họ có thể có một sự thay đổi đáng kể trong tình trạng của họ.

*

Đây là nơi mà người tìm kiếm chân thành phải thực hiện nỗ lực tập trung và nghiêm ngặt nhất. Nếu chúng ta không có được điều này, chúng ta sẽ không có được bất cứ điều gì. Chỉ đơn thuần có được nó thôi cũng vẫn chưa đủ. Chúng ta phải mò mẫm nó, sống nó và hít thở nó, biến nó thành tôn giáo của riêng mình và trở nên cuồng tín với nó. Chúng ta phải học cách nhìn ra sự khác biệt giữa Người Lớn và Trẻ Em một cách dễ dàng và rõ ràng như chúng ta nhìn thấy sự khác biệt giữa một người 60 tuổi và một đứa trẻ 6 tuổi.

Điều này nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng bản ngã của bạn thông minh hơn bạn, thông minh hơn rất nhiều, và nếu bạn không nhận ra điều đó và tôn trọng nó, bạn sẽ có rất ít cơ hội chống lại nó. Tôi đã xem nhiều cuốn sách rất sâu sắc của những người đàn ông và phụ nữ rất thông minh, những chuyên gia về chủ đề siêu việt lên bản ngã nhưng tôi có thể dễ dàng nhận ra rằng họ còn không vượt qua được bản ngã của chính họ. Thị trường tâm linh/tôn giáo, vốn nên được dành hoàn toàn để phục vụ cho cuộc phiêu lưu phát triển hết sức quan trọng này, nhưng trên thực tế, nó lại được dàn trận ra gần như là hoàn toàn chống lại nó.

Bản ngã không cần phải bị giết bởi vì nó chưa bao giờ thực sự sống. Bạn không cần phải tiêu diệt cái ngụy ngã của mình bởi vì nó không có thật, đó thực sự là toàn bộ vấn đề. Đó chỉ là một nhân vật mà chúng ta đóng, và thứ cần phải bị giết là phần mà chúng ta đồng hóa với nhân vật đó. Một khi điều đó được thực hiện – thực sự được thực hiện, và có thể mất nhiều năm, sau đó bạn mới có thể mặc lại bộ trang phục và đóng vai cái nhân vật phù hợp với bạn, bây giờ là ở trong nhân vật nhưng không thuộc về nhân vật.

CON NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH VS GIÁC NGỘ TÂM LINH

Điều vĩ đại nhất bạn có thể trải nghiệm là gì? Nó là giờ khắc của sự khinh miệt to lớn. Giờ khắc mà ngay cả sự hạnh phúc của bạn cũng trở nên ghê tởm đối với bạn, và cả lý trí và đức hạnh của bạn cũng vậy.

Friedrich Nietzsche


Sự khác biệt giữa Trưởng Thành và Giác Ngộ là cái trước là thức tỉnh trong trạng thái mơ và cái sau là thức tỉnh khỏi trạng thái mơ. Do nông cạn, tuổi Trưởng Thành ở giai đoạn đầu thường bị nhầm lẫn và bị bán với cái tên là Giác Ngộ Tâm linh, nhưng thực tế không phải vậy. Đó chỉ là cái nhìn thoáng qua thực sự đầu tiên về cuộc sống, quá trình chuyển đổi giữa chết đi/tái sinh từ bụng mẹ sang thế giới bên ngoài.

Sự khác biệt quan trọng nhất giữa hai trạng thái này là Con Người Trưởng Thành có ý nghĩa còn Giác Ngộ thì không. Các lợi ích chính mà hầu hết những người có khuynh hướng tâm linh có thể nhận được từ việc có sự hiểu biết rõ ràng về chứng ngộ chân lý thực sự là gì không phải để họ có thể đạt được nó, mà để cho họ có thể loại bỏ nó và thiết lập lại tầm nhìn tâm linh của họ để theo đuổi một cái gì đó xứng đáng hơn sự giác ngộ, thứ vốn là cái hư vô to lớn nhất của mọi thời đại, theo đúng nghĩa đen.


Con Người Trưởng Thành mới là điều mọi người thực sự mong muốn, chứ không phải chân lý hay sự giác ngộ. Đây là nơi bạn tìm thấy tất cả những thứ tốt và bớt đi hơn rất nhiều thứ xấu. Tất nhiên, bạn phải phát triển trong đó, tiếp tục phát triển và trưởng thành, học hỏi và mở rộng, nhưng đó là nơi có tất cả các đặc quyền: sự hài lòng sâu sắc và lâu dài, khả năng hiển hóa mong muốn và định hình các sự kiện, khả năng làm ít đi và hoàn thành nhiều hơn, tìm thấy tiếng gọi thực sự của bạn, kết nối với cái ngã cao hơn của bạn, không bao giờ bị vấp một ngón chân nào nữa, v.v.

Và Con Người Trưởng Thành nên là điều mà tất cả mọi người, dù tâm linh hay không, tôn giáo hay không, vô thần hay không, nên hướng tới. Đây là những gì tôi đã hiểu được trong nhiều năm giảng dạy và viết lách. Nếu tôi phải đưa ra lời khuyên, tôi sẽ khuyên mọi người nên Trưởng Thành và không khuyến nghị Giác Ngộ không cho bất kỳ ai. Con Người Trưởng Thành là tích cực với cuộc sống, Sự giác ngộ là tiêu cực với cuộc sống. Con Người Trưởng Thành là phần thưởng thực thụ. Giác Ngộ Tâm Linh là vô nghĩa và vô tích sự, và chỉ nên được tìm kiếm bởi những người đã không còn bất cứ lựa chọn nào.

SỰ ĐƠN GIẢN


Veritatis simplex ratio est.
Ngôn ngữ của sự thật là đơn giản. -Seneca

Hành trình thức tỉnh, bất chấp mong muốn vô tận của chúng ta là làm phức tạp hóa nó, lại hoàn toàn đơn giản. Bất cứ khi nào chúng ta bối rối, mất phương hướng, cảm thấy yếu đuối trong tim hoặc đầu óc u ám, đầu óc quay cuồng bởi một số chiêu trò bán hàng tâm linh hoặc lập luận triết học hoặc guru de jour, chúng ta chỉ cần trở về với sự đơn giản. Không có gì để học, không có gì để biết, không có gì để thực hành, không có gì để trở thành.


TẬP TRUNG & MỤC ĐÍCH


Việc tưởng tượng rằng Goethe hay Beethoven giỏi chơi bi-a hay giỏi đánh gôn là điều bất khả thi. -H. L. Mencken

Phần lớn những người tìm kiếm tâm linh đều bị thúc đẩy bởi ham muốn, vì vậy việc họ tìm kiếm thất bại là điều hiển nhiên, bằng chứng rõ ràng là lịch sử loài người gần như hoàn toàn không thể tìm thấy thứ duy nhất không bao giờ mất.

Làm thế nào mà có thể có một việc đơn giản như là nhìn thấy cái mà đang tồn tại lại trốn tránh ngay cả những người tìm kiếm sùng đạo nhất và những bộ óc vĩ đại nhất của chúng ta? Bởi vì không ai thực sự muốn cái thức tỉnh thực sự. Chúng ta có thể bày tỏ một loại mong muốn mơ hồ về việc thức tỉnh, nhưng chúng ta muốn một loại thức tỉnh rất độc nhất; loại thức tỉnh mà không yêu cầu chúng ta rời khỏi trạng thái mơ mộng ấm cúng của mình hoặc tốt hơn nữa là khiến nó trở nên ấm cúng hơn. Chúng ta không muốn thức dậy khỏi giấc mơ; chúng ta muốn nằm mơ rằng chúng ta đang thức.

Ham muốn thực sự thúc đẩy quá trình thức tỉnh giống như một cơn điên loạn tâm thần. Đó là một cuộc khủng hoảng sâu sắc và kéo dài một cách độc ác, không phải chỉ là một đêm tối nhỏ bé buồn tẻ của linh hồn mà những kẻ lừa đảo đã gây ra cho khách tham quan.

Nhiều người nghe thấy tiếng chuông báo thức trong cuộc sống, tiếng gọi thức tỉnh, nhưng điều mà chúng ta thực sự muốn, hơn cả tình dục, quyền lực, danh vọng, tình yêu, sự bất tử hay tiền bạc, là nhấn nút báo lại và ngủ tiếp. Khi cuộc sống vẫy gọi, tất cả những gì chúng ta muốn làm là kéo chăn qua đầu, lăn qua lăn lại và trên hết là nhắm mắt lại.

Bất kể người ta có thể nói gì, thì điều mà họ thực sự không mong muốn nhất là việc giấc ngủ của họ bị quấy rầy.


QUY HÀNG


Một điều duy nhất tôi biết, đó là tôi không biết gì cả. -Socrates


Quy hàng là từ bỏ ảo tưởng về sự kiểm soát, điều bắt đầu phần chết của quá trình chết đi/tái sinh, là quá trình chuyển đổi từ sự ràng buộc của Trạng Thái Tách Biệt giống như ở trong tử cung sang sự tự do của Trạng Thái Hòa Nhập không ngừng mở rộng. Không cần phải có niềm tin hay đức tin để thực hiện hành động quy hàng này, chỉ cần có sự sáng suốt. Khi một người bắt đầu hiểu bản ngã và nỗi sợ hãi thực sự là gì, thì quá trình này trở nên dễ dàng và tự nhiên như thả xuống một quả tạ nặng.

Đáng buồn thay, do sự quy hàng giả tạo được phổ biến bởi Cơ Đốc giáo đại chúng, chuyển đổi nhà tù và các chương trình mười hai bước, giai đoạn trưởng thành quan trọng và cần thiết này đã bị mang tiếng xấu và bị nhiều người khinh bỉ là hành động tuyệt vọng của những kẻ ngu ngốc, sợ sệt và yếu đuối. Đây là một ví dụ rõ ràng về cách Maya vận hành trên thế gian.


CÁI GIÁ CỦA CHÂN LÝ


Một khao khát chân lý bằng bất cứ giá nào là một niềm đam mê không chừa lại một điều gì. -Albert Camus


Cái giá của chân lý là tất cả. Giá của chân lý là không gì cả. Đây là một cách khác để nói về nghịch lý vô môn quan. Từ phía người chưa giác ngộ, cánh cổng ngăn cản một người giác ngộ là rất lớn và không thể vượt qua. Ảo ảnh lấp đầy toàn bộ tầm nhìn của một người bởi vì nó trú tại ngay phía trước sự cảm quan. Một khi ảo ảnh đã bị tiêu diệt, chúng ta có thể thấy rằng nó chưa bao giờ thực sự tồn tại.

VÔ MINH


Trở ngại lớn nhất đối với khám phá không phải là sự thiếu hiểu biết, mà là ảo tưởng về kiến ​​thức. -Daniel Boorstin


Có hai loại vô minh. Một là loại tương đối lành tính là khi chúng ta không biết hoặc không hiểu một điều gì đó. Loại này thường không phải là một kẻ gây rối lớn. Nếu bạn không biết cách thay nhớt cho ô tô của mình, bạn có thể thuê người làm việc đó. Nếu bạn không biết cách làm món lasagna, bạn có thể mua một cuốn sách dạy nấu ăn. Nếu bạn không biết cách nhảy dù, bạn sẽ không nhảy ra khỏi máy bay.

Loại vô minh khác là loại làm suy hại một cách nguy hiểm. Đó là kiểu mà chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết điều gì đó mà chúng ta không biết, hoặc chúng ta hiểu điều gì đó mà chúng ta không hiểu.

Loại vô minh trước là điều mà hầu hết những người khao khát tâm linh đang lãng phí cuộc đời của họ để cố gắng giải quyết, không bao giờ nhận ra rằng chính cái loại vô minh thứ hai mới là thứ đang biến họ thành nô lệ.


TỰ PHÂN GIẢI TÂM LINH


Suy nghĩ phải được phân chia chống lại chính nó trước khi nó có thể đi đến bất kỳ hiểu biết nào về chính nó. -Aldous Huxley
Cầm bút là tham chiến. -Voltaire


Spiritual Autolysis (Tự phân giải tâm linh) là một quá trình viết cho phép chúng ta sử dụng tối đa tiềm năng trí thông minh của mình bằng cách đưa tâm trí vào sự tập trung sắc bén nhất có thể. Autolysis có nghĩa là tự tiêu hóa, tự phân giải, và đó là mục đích của kỹ thuật này. Không giống như viết nhật ký hoặc ghi nhật ký tâm linh, tất cả mục đích của nó là tìm kiếm và làm sáng tỏ trở ngại tiếp theo cho sự tiến bộ của chúng ta. Nó không liên quan đến việc tìm kiếm câu trả lời, mà là câu hỏi. Không cần phải tìm ra câu trả lời nhất định nào, mà chỉ tìm ra những câu hỏi đang xác định giới hạn của chúng ta. Hiểu câu hỏi, và bạn phá hủy giới hạn. Chính nhờ suy nghĩ dũng cảm và thấy rõ ràng mà ảo tưởng bị phá hủy. Mọi người đều nghĩ rằng họ suy nghĩ, nhưng khi ai đó bắt đầu thực sự suy nghĩ – một cách dứt khoát, không cảm xúc, mang tính hủy diệt – thì họ nhanh chóng nhận ra rằng đó là một thứ gì đó mà họ chưa từng làm trước đó. Bằng cách viết, bằng cách biểu lộ quá trình suy nghĩ ra bên ngoài, bằng cách phi cá nhân hóa nó, bằng cách đứng sau nó và đại diện cho tất cả các bên một cách có tổ chức và khách quan, chúng ta có thể giải phóng một sự hung bạo trí tuệ mà chúng ta thường không có khả năng sử dụng và không nhận thức được. .

Một cách tốt để bắt đầu là viết ra một câu mà bạn chắc chắn là đúng, sau đó cố gắng tìm ra chính xác lý do tại sao câu đó sai, trừ khi bạn đã tuyên bố một điều phủ định (Không có niềm tin nào là đúng), hoặc đưa ra một quan sát chủ quan (Chân tôi đau.), hoặc viết ra điều đúng duy nhất mà bạn biết (ta tồn tại.).

SỰ SỢ HÃI


Đi một bước mới, nói một lời mới, là điều người ta sợ nhất. -Fyodor Dostoevsky

Sợ hãi là cảm xúc chính của trạng thái nhắm mắt. Mọi cảm xúc đều là chấp trước và nguồn năng lượng của mọi chấp trước là sự sợ hãi.

Sợ cái gì? Sợ vô ngã. Nỗi sợ hãi vô danh, vô diện của sự không tồn tại. Không chỉ là nỗi sợ chết, điều mà bất cứ ai cũng có thể phủ nhận hoặc giải thích, mà là nỗi sợ hư vô, điều mà không câu chuyện cổ tích nào có thể sửa chữa được.

LÒNG BIẾT ƠN


Nếu lời cầu nguyện duy nhất mà bạn nói trong suốt cuộc đời mình là Cảm Ơn, thế thì đó là đủ. -Meister Eckhart

Lòng biết ơn với một phẩm chất không cụ thể, bao hàm tất cả và nhuốm một nỗi buồn không khó chịu, có thể nói là cảm xúc chính của người giác ngộ chân lý và Con Người Trưởng Thành. Chính khi lòng biết ơn này đến thì nỗi sợ hãi biến mất.

XA HƠN NỮA


Khi bạn đạt đến đỉnh, hãy tiếp tục leo lên. –Ngạn ngữ thiền tông.

Từ Xa Hơn Nữa giống như một lá bùa hộ mệnh, một vật thể quyền lực. Chúng ta phải lôi nó ra và ngắm nhìn nó sau mỗi trận chiến, mỗi khi chúng ta nghĩ rằng hẳn là chúng ta đã hoàn thành, rằng cuối cùng thì, hẳn là chúng ta đã đến nơi. Dù cho nó dường như có vẻ khác đến mức nào đi nữa, sẽ vẫn luôn có Xa Hơn Nữa. Hãy đứng dậy, phủi bụi và thắt lưng cho trận chiến tiếp theo.


Carl Jung nói rằng ông ấy đã phải đi xuống một nghìn bậc thang để đến được một cục đất nhỏ nơi mà ông ấy thực sự ở tại đó. Ở mỗi lần hạ cánh, hẳn là ông ấy đã nghĩ rằng mình đã xong cho đến khi mắt ông ấy điều chỉnh được và ông thấy rằng còn có một chiếc thang khác để đi xuống. Nếu bác sĩ Jung nắm được từ Xa Hơn Nữa, thì ông ấy sẽ biết rằng vẫn còn nhiều bậc thang hơn nữa, và một cục đất nhỏ bé đó nhiều vô hạn so với thực tế của ông ấy.

Bất cứ khi nào bạn chắc chắn rằng mình đã đến nơi, luôn có Xa Hơn Nữa. Có thể sẽ đến một ngày không còn Xa Hơn Nữa và bạn sẽ nhận ra sự thật đó không phải bằng sự phô trương và băng giấy, không phải bằng ánh đèn nền rực rỡ và dàn hợp xướng của các thiên thần, mà bằng sự quan sát bối rối và thiếu nhiệt tình rằng bạn đã…

XONG.


Xong nghĩa là xong.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.