48. Bản chất của giấc ngủ sâu

Trong số rất nhiều vị khách đến gặp Maharaj, có một số người, có lẽ vì phương hướng được chỉ dẫn hoặc nghiên cứu chung trước đó, bị sa lầy ở một điểm nhận thức cụ thể. Họ luôn luôn tìm kiếm sự thấu hiểu về nó. Đối với một nhóm người như vậy, vấn đề xoay quanh là bản chất của trạng thái ngủ sâu.

Họ đã hiểu – hoặc nhiều khả năng là họ đã hiểu sai những gì họ đã được dạy- rằng trạng thái ngủ sâu thực sự là trạng thái ‘tối thượng’, hay trạng thái nguyên thủy của chúng ta, và họ khá thất vọng khi được Maharaj nói rằng sự thật thực sự khác xa. Maharaj hỏi họ, làm thế nào có thể trạng thái ngủ sâu, thứ được xen kẽ giữa trạng thái thức tỉnh trong ý thức, có thể là trạng thái thực của chúng ta? Bản thân cái ý thức có giới hạn về thời gian, và nó phụ thuộc vào cơ thể-thứ tạo ra từ thực phẩm để biểu lộ và duy trì. Do đó, trạng thái của giấc ngủ sâu là một điều kiện vật lý có thời lượng xen kẽ với trạng thái thức giấc. Lý do tại sao nó bị nhầm lẫn với tánh nhận thức phi đối tượng-nơi mà sự nhận thức không nhận thức được chính nó— là trong khi ngủ sâu, ý thức tạm thời nghỉ giải lao. Sự khác biệt quan trọng cần lưu ý là trạng thái ngủ sâu chỉ tương tự như Nhận Thức theo mức độ mà cái ý thức sau đó không còn ý thức về chính nó. Tuy nhiên, trạng thái này có thời lượng và một khi đã ‘chuyển động’ thì sau đó trạng thái thức giấc lại tiếp diễn.

Maharaj nói thêm rằng tất cả những gì ta có thể nói là cảm giác hiện diện, thứ hiện diện trong trạng thái thức, đã không có trong trạng thái ngủ sâu. Trạng thái Nhận Thức – cái mà ta thực sự là – ở mặt khác, là không có hoàn toàn của cả sự hiện diện và sự trống vắng của cảm giác hiện diện. Đây là sự khác biệt quan trọng nhất.

Những người được cho là đã đạt đến cấp độ tâm linh cao (bất kể nó có nghĩa là gì!) không thể dễ dàng nhận thức sự phân biệt cơ bản này của Maharaj giữa giấc ngủ sâu và Nhận thức, và nó chính là thước đo sự điều kiện hóa bởi các quan niệm của họ. Họ thật đáng thương hại khi Maharaj lần lượt phá bỏ các quan niệm của họ, những quan niệm mà họ đã giữ rất lâu và thân thuộc, và họ rõ ràng buông bỏ chúng một cách rất miễn cưỡng. Nhưng nó hoàn toàn là cần thiết. Với khiếu hài hước không thể giấu được, Maharaj đã ví trạng thái tâm trí của những vị khách đó như là một triệu phú bỗng được thông báo rằng toàn bộ hàng triệu đô la của mình bỗng chốc hóa thành hoàn toàn vô giá trị!

Maharaj đã soi sáng thêm về chủ đề bằng cách giải thích rằng cả trạng thái thức và trạng thái ngủ sâu là các giai đoạn xen kẽ của cái ý thức trong sự biểu lộ. Ông nói, nếu ta hiểu rõ ràng điều này, sẽ không có sự nhầm lẫn. Maharaj đã hỏi người dẫn đầu những thành viên của nhóm, một trăm năm trước, bạn có lo lắng về giấc ngủ sâu không? Bạn có cần ngủ không? Bây giờ thì cái ý thức đã tự biểu lộ trong một bộ máy vật lý, bạn có thể không có giấc ngủ sâu không? Ý thức, giấc ngủ sâu, trạng thái thức dậy, đều nằm trong một khoảng thời gian tất cả tạo thành cùng một khái niệm liên quan tới sự biểu lộ. Làm thế nào nó có thể được đánh đồng với Nhận Thức bất biểu lộ, là phi thời gian, có tính chủ thể thuần túy mà không có một chút ảnh hưởng nào của tính đối tượng?

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.