45. Không có gì khác ngoài ‘Ta’

Maharaj liên tục khẳng định rằng ông sẽ không quan tâm đến thảo luận về luân lý, các quy chuẩn đạo đức, các phương thức ứng xử phổ biến trong xã hội. Có nhiều người khác được đào tạo đặc biệt, có chuyên môn, xu hướng, cũng như thời gian để thảo luận sâu và dài về những vấn đề đó. Bản thân ông ấy sẽ hoàn toàn tránh xa chủ đề này tất nhiên, ngoại trừ mức độ tối thiểu rằng người ta phải ngầm tuân theo luật lệ của vùng đất và tránh cố ý làm tổn thương bất cứ ai bằng hành động của mình. Ngoài điều rất phổ thông này, tiêu chuẩn phổ quát tối thiểu được chấp nhận, ông sẽ tránh bất kỳ thảo luận nào xa hơn vì, theo ông, các tiêu chuẩn và tiêu chí của đạo đức, hạnh kiểm đã luôn thay đổi theo thời gian và hoàn cảnh. Ông ấy sẽ chỉ làm việc trên cái bản chất thật sự không thể thay đổi của chính con người. Nếu một người hiểu, nắm bắt được danh tính thực sự của mình, tất cả những thứ còn lại mất đi ý nghĩa và tầm quan trọng của nó bởi vì tất cả những suy nghĩ và hành động tiếp theo đó, không được dựa trên tính nhị nguyên, sẽ đơn giản, trực tiếp, trực quan và tự phát.

Quan điểm này của Maharaj được cho là cực kỳ khó chấp nhận, không chỉ bởi những vị khách mới, những người có lẽ cảm thấy rằng ông đang trốn tránh những vấn đề mấu chốt của cuộc sống, nhưng cũng có thể bởi một số người khác đã lắng nghe ông ấy trong một thời gian dài. Họ thấy không thể chấp nhận được sự phân đôi. Dù cho ta có thể đưa ra kết luận và khẳng định nào về bản chất thật của một người đi nữa, thì làm thế nào mà ta có thể đủ khả năng để không quan tâm, suy nghĩ về mối quan hệ và hành vi của ta đối với đồng loại của mình? Vì vậy, khi Maharaj xác định thái độ của mình về vấn đề này tại một phiên thoại, một vị khách thường xuyên tham gia, một phụ nữ, không thể kiềm chế bản thân khi hỏi một câu hỏi khá rõ ràng: Maharaj, nếu một người có thể lắng nghe một cách chăm chú, kỹ lưỡng những gì ông nói đến mức anh ta trở thành một Jnani, sau đó đi ra ngoài và chuẩn bị một quả bom nguyên tử và sử dụng nó vì anh ta cảm thấy thích, liệu điều đó có đúng đắn không?

Maharaj nhanh chóng trả lời: Nếu mà bạn nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, hãy ghi nhớ thực tế cơ bản rằng tại một thời điểm nhất định, là hơn một trăm năm trước (Nd: trước khi bạn được sinh ra), bạn không hề có mong muốn, không có nhu cầu, không có vấn đề gì cả – – bạn sẽ tự đi đến câu trả lời; câu trả lời là chúng ta đã hiểu sai câu hỏi!

Như bạn nói, nếu một người hiểu và chấp nhận danh tính thật của mình tới mức độ là một Jnani, anh ta sẽ không đi đến kết luận rằng tất cả các hiện tượng, tất cả chúng sinh, bao gồm cả bản thân anh ta như một hiện tượng, chẳng là gì ngoài những hình ảnh mang tính quan niệm trong tâm trí, huyễn ảo đâu khác gì như những hình ảnh trong giấc mơ? Liệu một người đã hiểu sâu sắc sự thật này có nghĩ đến việc chuẩn bị một quả bom nguyên tử không, chứ chưa nói đến việc sử dụng nó?

Nhưng đây chỉ là câu trả lời hời hợt để thỏa mãn kẻ thiếu hiểu biết. Những gì bạn phải tìm ra là những cái ‘tôi’ , ‘bạn’ và ‘anh ta’ mà chúng ta đang nói đến này là ai, những người được cho là đang làm điều này hoặc điều kia theo ý muốn và niềm vui ngọt ngào của họ! Bạn tự thấy bản thân như thế nào? Bạn nhìn thấy cơ thể của mình — hay chính xác là chỉ một phần của nó— và bạn xác định mình với nó. Nhưng trong giấc ngủ sâu, hoặc khi dùng thuốc an thần, bạn không còn đồng hóa với cơ thể này. Cái đang thực sự xảy ra là hình tướng của cơ thể bạn xuất hiện trong ý thức được bạn nhận thức và diễn giải chính xác như mọi người quan sát khác cũng đều thấy. Sự diễn giải của chính bạn về bản thân cũng ảo tưởng và phù du như của những người khác, mặc dù có thể tự tâng bốc mình hơn một chút! Điểm cần lưu ý là bạn nghĩ mình là một cái nhân cách vững chắc nhưng nó không là gì khác hơn là một hình tướng trong ý thức. Hơn nữa, cách diễn giải về nó sẽ thay đổi, và luôn thay đổi theo thời gian. Bất kỳ tư tưởng nào về bản thân, cho dù là của riêng bạn hay của người khác, chỉ là chuyển động trong ý thức, chỉ là hình ảnh tinh thần tạm thời. Tất cả những thứ đó là bạn. Nhưng đó có thực sự là bạn? Chỉ là một hình ảnh tinh thần? Liệu thực sự có bất kỳ hình ảnh nào như là một thực thể không thể thay đổi, độc lập, tự chủ, với sự lựa chọn hành động?

Xét theo cách tương đối – có tính hiện tượng – ‘bạn’, hay ‘tôi’ chẳng qua là một hạt vật chất được hình thành trong tử cung và bên trong nó tiềm ẩn tia lửa của ý thức, thứ là nội tại trong toàn bộ sự biểu lộ. Trong sự tương đối, vô số hình dạng hiện tượng đều là các đối tượng của Chủ Thể Tuyệt Đối— ‘Ta’, cơ sở của biểu lộ là tính nhị nguyên thông qua một chủ thể và đối tượng, mọi đối tượng là ‘đối tượng khác’ đối với bất kỳ đối tượng nào đang nhận thức nó trong khả năng của một chủ thể giả định. Không có một đối tượng nào có thể tồn tại độc lập như vậy. Tất cả chúng ta đều chỉ là hình tướng trong ý thức, quan niệm trong tâm trí, mỗi chúng sinh, không gì khác hơn là quan niệm của riêng mình và quan niệm của những người mà họ coi là ‘người khác’.

Nếu bạn không có sự tồn tại độc lập, làm thế nào bạn có thể hành động? Bạn có thực sự hành động không? Hay, bạn chỉ phản ứng với một kích thích bên ngoài như một con rối? Nếu bạn ngồi yên và xem điều gì xảy ra, bạn sẽ nhanh chóng nhận ra rằng chúng ta không thực sự ‘sống’ mà đang ‘được sống’ (ND: bởi một thứ gì khác); vì cuộc sống như vậy không là gì khác hơn ngoài sự vận hành biểu kiến – và sự vận hành biểu kiến không là gì khác hơn là một hình tướng toàn cảnh trong ý thức. Nếu không có ý thức, như trong giấc ngủ sâu hoặc dùng thuốc an thần, cũng không có sự vận hành.

Sau đó, trong toàn bộ sự vận hành này, ‘chúng ta’ đi vào đâu? Đó là trò đùa tối hậu trong vở hài kịch này của Maya! ‘Chúng ta’ không những không bao giờ thoát ra khỏi nó, mà toàn bộ sự vận hành không là gì khác ngoài chính chúng ta . Chúng ta là sự trọn vẹn, thần thánh, vật tự thể tuyệt đối, không thể được cảm giác, chỉ được nhận thức hay nhận biết chỉ trong tính nhị nguyên tương đối với tư cách là hiện tượng được biểu lộ. ‘Chúng ta’ là sự siêu việt xét theo hiện tượng khi với tư cách là ‘Ta’, và là cái nội tại nếu xét theo mặt tự thể, tùy thuộc vào cách chúng ta nhìn nhận bản thân. Không có gì ngoài ‘Ta’, không có ‘tôi’, không ‘người khác’. Trong sự biểu lộ tương đối, các hiện tượng được quan niệm hóa trong ý thức như là ‘tôi’, và mỗi đối tượng, giả định danh tính chủ thể, công nhận các đối tượng khác là ‘những người khác’, nhưng xét về mặt tự thể, thì chỉ có cái ‘Ta’ chủ thể mà không có bất kỳ tính nhị nguyên nào.

Bây giờ chúng ta hãy quay lại với quả bom nguyên tử của bạn. Nếu bạn thực sự nhận thức điều này, liệu bạn có thể còn nghĩ rằng có bất kỳ nhân vật phản diện nào trong cuộc sống như là một thực thể độc lập, tự chủ, sở hữu sức mạnh khổng lồ cho ‘cái ác’? Hoặc, có bất kỳ Avatar nào sở hữu quyền lực cho ‘cái thiện’? Cả hai đều có là gì khác ngoài giọt tinh chất đã được thụ thai? Chắc chắn bạn phải nhận ra rằng ‘tốt’ và ‘xấu’ chỉ là những mặt đối lập phụ thuộc lẫn nhau, những biểu hiện cốt yếu của tính hai mặt, xuất hiện trong ý thức đóng vai trò tương ứng của chúng trong sự vận hành tổng thể. Thật vậy, tin và xác định bản thân với một thực thể là tất cả ‘trói buộc’ ở đó, và nhận ra rằng có thể không hề có thực thể nào, tách biệt khỏi sự vận hành tổng thể của Prajna (trí tuệ Bát Nhã) là giải thoát tức thì.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.