Một lần trong suốt một buổi đối thoại, Maharaj đang giải thích tại sao cái chết lại gây ra đau thương kinh hoàng như vậy đối với người bình thường, trong khi đối với anh ta đó sẽ là một trải nghiệm đáng mong đợi, vì nó có nghĩa là giải phóng khỏi giới hạn mà hiện tượng cơ thể áp đặt một cách tự nhiên lên ý thức. Một khi cơ thể ‘chết đi’, ý thức biểu lộ được giải phóng và hợp nhất với cái ý thức phi cá nhân như giọt nước hòa vào đại dương.
Maharaj cảm thấy rằng một vị khách có một số nghi vấn về điểm này. Ông nhìn anh ta và nói: “Có vẻ như bạn muốn hỏi một câu hỏi.” Người khách hơi giật mình vì có lẽ anh ta đã chưa định hình được một câu hỏi thích hợp để làm sáng tỏ mối nghi ngờ vừa dấy lên trong đầu anh. Dù sao thì, anh ta cũng vẫn nói: Maharaj đã nói rằng điều thực sự xảy ra trong cái chết là hơi thở, sinh lực, rời khỏi cơ thể và hòa nhập với không khí bên ngoài; ý thức cũng rời khỏi cơ thể và hợp nhất với ý thức phi cá nhân, và xác chết bị hủy hoại bằng cách này hay cách khác. Dạng vật chất cụ thể đã được tạo ra bị phá hủy không còn gì sót lại. Nếu quy trình này áp dụng cho cả những người vô minh và Jnani, vậy tại sao ta vẫn cần trở thành một Jnani?
Maharaj trả lời: Khi bạn nói về một người vô minh và một Jnani và nhu cầu về một người vô minh để trở thành một Jnani, bạn đang mặc nhận rằng có một người cá nhân độc lập và tự chủ, có khả năng thực hiện ý chí cá nhân theo sự lựa chọn và quyết định của mình? Bên trong quá trình mà theo đó vũ trụ hiện tượng đi vào biểu lộ, liệu có sự cung cấp khả năng cho các thực thể độc lập?
Có một cái khuôn khổ khái niệm cơ bản mà nếu không có nó thì không thể có sự biểu lộ của các hiện tượng, cái đó là gì? Nếu không có quan niệm ‘không gian’ cấu thành thể tích, liệu một vật thể xuất hiện với ba chiều? Và, nếu không có một quan niệm khác, ‘thời gian’, sự xuất hiện của một đối tượng có thể được nhận thức không, tức là không có khoảng thời gian mà đối tượng đó có thể được nhận biết? Vì vậy, nếu khuôn khổ mà chúng ta gọi là ‘không-thời gian’ tự nó là quan niệm, thì các đối tượng rõ ràng trong khuôn khổ quan niệm không-thời gian đó, bao gồm tất cả con người đều không là bất cứ điều gì khác ngoài những ảo ảnh quan niệm, những bóng ma được tưởng tượng ra?
Vì vậy, hãy hiểu một cách chắc chắn và một lần và mãi mãi rằng không có một đối tượng quan niệm nào có thể có bất kỳ hình thức tồn tại độc lập hoặc hành động cá nhân nào, mặc dù nó bị nhận dạng sai lầm là một thực thể riêng biệt. Không có một người nào được sinh ra; không có ai chết đi. Những gì được sinh ra chỉ là một quan niệm. Không có thực thể nào được giải thoát. Không sự hiểu biết sự thật này tạo nên sự trói buộc của vô minh; nhận thức về điều này là sự tự do của chân lý. Hãy nhớ rằng, chân lý là sự tương ứng tuyệt đối với thực tại. Đó là tri thức không thể lay chuyển của chân tánh thực sự của con người. Nó là sự phủ nhận hoàn toàn của cái thực thể.