53. Nỗi đau đớn trong sự trải nghiệm

Một buổi sáng, chúng tôi có thể thấy được thể chất của Maharaj khá đáng ngại, rõ ràng là do cơn đau đớn bởi tình trạng ung thư vòm họng của ông. Trong vài tháng qua, nỗi đau của ông ấy đã trở nên cấp tính, mặc dù ông chưa bao giờ than vãn về điều đó. Ngay cả trong tình trạng này, ông cũng không nằm liệt giường và luôn ở chỗ ngồi của mình mọi lúc vào mỗi buổi sáng và buổi tối. Và ông ấy cũng vẫn nói chuyện, mặc dù khá ngắn gọn và với một giọng nói thấp. Các vị khách sẽ phải lắng nghe ông ấy rất chăm chú, và với sự đặc biệt đó khả năng tiếp thu lớn hơn, sẽ cho phép họ hiểu được ý nghĩa thực sự của những gì đang được truyền đạt. Trên thực tế, Maharaj cảm thấy rằng nói ít hơn trong một vài từ đã được chọn lọc, như cách bây giờ ông ấy làm, có hiệu quả hơn là nói dông dài. Những người tìm kiếm tâm linh thực sự vẫn sẽ hiểu ngay cả khi ông nói ít hơn, vì họ đã có sự tiếp thu đúng đắn và trí tuệ. Maharaj nói, cũng có thể là do tôi cũng không có khả năng nói chuyện được lâu.

Một vị khách đến thăm vào sáng hôm đó, một phụ nữ, đã rất xúc động trước tình trạng của Maharaj và cách ông ấy chịu đựng nỗi đau khắc nghiệt của mình. Cô ấy nghĩ rằng nỗi đau thể xác còn có thể tồi tệ hơn chính cái chết. Cô ấy không thể không nói với Maharaj: Thưa ông, tôi không sợ chết, nhưng tôi có một nỗi sợ hãi khủng khiếp về sự đau đớn thể xác. Xin vui lòng cho tôi biết làm thế nào tôi có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi này?

Maharaj cười và nói: Tôi e rằng tôi không thể giúp bạn ở điểm đó, nhưng tôi chắc chắn rằng có rất nhiều người khác biết các phương pháp tránh hoặc giảm bớt đau đớn về thể xác. Tất cả những gì tôi có thể làm là giải thích cho bạn đau đớn là gì và ai phải gánh chịu.

Bạn phải luôn đi vào gốc rễ của vấn đề. Trải nghiệm đau đớn đầu tiên đã bắt đầu lúc nào? Bạn có nhớ gì về bất kỳ sự đau đớn nào trong một trăm năm trước không? Khi nào sự trải nghiệm đau đớn bắt đầu? Hãy suy nghĩ về nó một cách sâu sắc để câu trả lời cho những câu hỏi này có thể nảy sinh trong chính bản thân mình mà không có bất kỳ ngôn từ nào. Có phải cuộc sống chính là việc trải nghiệm; trải nghiệm trong một thời lượng, kéo dài từ thời điểm này sang thời điểm khác theo phương nằm ngang? Và cái gì đang trải nghiệm? Nó chẳng phải là sự phản ứng với những kích thích bên ngoài được diễn giải thông qua các giác quan thành một trải nghiệm – dễ chịu và có thể chấp nhận được, hoặc, khó chịu và không thể chấp nhận được sao? Một người không trải nghiệm sự đau đớn- mà họ phải chịu đựng một trải nghiệm, dễ chịu hoặc khó chịu.

Bây giờ, câu hỏi cơ bản mà bạn nên quan tâm là: Ai (hoặc nói đúng hơn là cái gì) đang chịu đựng một trải nghiệm? Hãy để tôi nói thẳng với bạn: ‘Ta’ không (không thể) chịu đựng bất kỳ trải nghiệm gì, dù dễ chịu hay khó chịu; chỉ có ‘bạn’ hoặc’ tôi ‘mới phải chịu đựng một trải nghiệm. Đây là một tuyên bố rất quan trọng và bạn nên suy ngẫm về nó một cách sâu sắc.

Tôi thực sự nên để bạn tự mình giải quyết vấn đề này cho chính mình, hay đúng hơn, hãy để vấn đề tự giải quyết! Nhưng chúng ta hãy tiếp tục. ‘Ta’ không thể chịu bất kỳ trải nghiệm nào, bởi vì ‘Ta’ là chủ thể thuần túy không hề có dấu vết nhỏ nhất nào của đối tượng, và chỉ một đối tượng mới có thể bị ảnh hưởng. Một cái ‘tôi’ hoặc một ‘bạn’ là một đối tượng và, do đó, chịu một trải nghiệm. Ngoài ra, cũng giống như bất kỳ đối tượng nào khác, ‘tôi’ hoặc ‘bạn’ không thể có thực chất và do đó, chỉ có thể tồn tại như một quan niệm trong ý thức. Hơn nữa, đừng bao giờ quên rằng chỉ có cái ý thức đang chịu đựng khổ đâu là bởi bất kỳ phản ứng nào đối với một kích thích, đó là sự trải nghiệm, chỉ có thể diễn ra thông qua ý thức. Thật vậy, do đó, cái ý thức và sự đau khổ là giống nhau, và không khác biệt theo bất kỳ cách nào. Hãy suy ngẫm về điểm rất quan trọng này.

Những gì tôi nói bạn sẽ thấy khá khó để nắm bắt bởi vì bạn đã đồng hóa mình với cơ thể, bộ máy tâm thần mà qua đó phải chịu đựng trải nghiệm, một công cụ để trải nghiệm đau khổ nương náu. Bạn đã đánh mất danh tính ‘tính chủ thể thuần túy’ Tuyệt Đối của mình, cái bạn thực sự là, và đã tự nhầm lẫn mình với cái ‘tôi’ mang tính đối tượng; và do đó bạn nói ‘tôi đau khổ’, và do đó bạn nói bị ‘trói buộc’.

Bạn có hiểu những gì tôi vừa nói không? Tôi nhận thức được danh tính thực sự của mình là cái phi thời gian, là cái vô cùng, chủ thể – do đó tôi không và không thể đau khổ. Tôi biết rằng chính cái ý thức dường như phải trải qua một trải nghiệm thông qua bộ máy cảm quan. Mặt khác, bạn tin rằng rằng bạn là bộ máy cảm quan và chính sự nhận dạng sai lầm này của bạn là nguyên nhân khiến bạn đau khổ và trói buộc.

Miễn là có ý thức hoạt động, giữ cho bộ máy cảm quan hoạt động, ở đó cũng sẽ có: sống, trải nghiệm, đau khổ – tích cực hay tiêu cực. Nhưng bạn, với tư cách là ‘Ta’, chỉ là nhân chứng của tất cả. Tất cả các hoạt động là biểu hiện khách quan của cái-Ta-là chủ quan, và mọi chúng sinh có thể nói điều này: Cái-Ta-là không thể chịu đựng bất kỳ trải nghiệm nào, chỉ có một ‘bạn’ hoặc ‘tôi’ mang tính đối tượng mới có thể chịu đựng một trải nghiệm.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.