54. Ngôn từ và sự hoàn thành của chúng.

Một buổi sáng Maharaj có lẽ cảm thấy cơ thể của mình lại suy nhược cơ thể hơn một chút sơ với thường lệ. Người ta có thể nhận thấy rõ ràng những tác động khôn lường của căn bệnh hiểm nghèo đối với cơ thể ông, bất kể ông vẫn có tinh thần bất khuất. Ông ấy trông yếu ớt và kiệt sức.

Ông ngồi ở chỗ quen thuộc của mình, khá tĩnh lặng, gần như bất động, hoàn toàn không để ý đến nỗi đau mà chắc hẳn rất dữ dội. Sau đó ông ấy bắt đầu nói chuyện nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng; người ta phải rất tập trung mới có thể nghe được lời của ông.

Những gì bạn thấy, Maharaj nói, vì sự hiện diện như một hiện tượng của tôi có nghĩa là sự vắng mặt của cái bản thể tự thể của Ta. Về mặt tự thể, Ta không hiện diện cũng không vắng mặt bởi vì cả hai đều là quan niệm. Cái cảm giác hiện diện là quan niệm biến tính nhất thể của Cái Tuyệt Đối thành tính nhị nguyên của cái tương đối. Khi bất biểu lộ, Ta là tiềm năng mà trong đó sự biểu lộ trở thành hiện thực.

Tôi tự hỏi, Maharaj tiếp tục, liệu những lời này có thực sự truyền tải được bất cứ điều gì cho các bạn; hay chúng chỉ là ngôn từ? Tất nhiên, tôi không nghi ngờ sự chân thành của các bạn. Các bạn đã đến đây – nhiều người trong số các bạn đến từ xa và với chi phí đáng kể – và dành khá nhiều thời gian ngồi trên sàn nhà, điều mà hầu hết các bạn không quen; và các bạn chắc chắn có vẻ chú ý đến những gì tôi nói. Nhưng các bạn phải hiểu rằng trừ khi có một sự tiếp thu đặc biệt, nếu không ngôn từ có lẽ chỉ đạt được mục đích rất hạn chế. Chúng có lẽ có thể khơi dậy trí tuệ tò mò của các bạn và khơi dậy mong muốn của các bạn về tri thức, nhưng chúng sẽ không tự mở ra để tiết lộ ý nghĩa thực sự của chúng.

Bây giờ, cái sự tiếp thu đặc biệt đó là gì? Ở đây một lần nữa ta thấy hạn chế đặc hữu của sự giao tiếp bằng ngôn từ. Điều này có ý nghĩa gì với bạn không nếu tôi nói rằng ‘bạn’ đến đây để lắng nghe tôi, nhưng bạn phải lắng nghe tôi trên cơ sở rằng cái ‘bạn’ này hoàn toàn là ảo tưởng, rằng thực sự không có ‘bạn’, cái người có thể nghe những lời của tôi và nhận được bất kỳ lợi ích nào! Thật vậy, tôi phải đi xa hơn khi nói rằng khi mà bạn chưa từ bỏ vai trò của một người nghe cá nhân mong đợi một số lợi ích từ những gì tôi nói, những ngôn từ đó đối với bạn sẽ chỉ là những âm thanh trống rỗng. Cái chướng ngại đang ngăn cản sự tiếp thu là mặc dù bạn có thể chuẩn bị để chấp nhận luận điểm rằng mọi thứ trong vũ trụ đều là ảo ảnh, nhưng bạn lại không bao gồm chính bản thân bạn trong toàn bộ sự ảo ảnh đó! Bây giờ, bạn có thấy vấn đề – hay đúng hơn nó là một trò đùa không?

Khi – tôi sẽ không nói ‘nếu’ – bạn chấp nhận cơ sở này cho việc lắng nghe của bạn, nghĩa là bạn buông bỏ ý niệm rằng mình muốn trở thành một cá nhân ‘tốt hơn’ bằng cách lắng nghe các ngôn từ và hy vọng ‘làm việc’ để hướng tới một sự cải thiện rõ ràng, sau đó bạn có biết điều gì sẽ xảy ra không? Sau đó, trong trạng thái lắng nghe trực quan đó, khi ‘người nghe’ không còn can dự vào, các ngôn từ sẽ bộc phát và tiết lộ ý nghĩa bên trong tinh tế của chúng, mà cái tâm trí ‘nhịn ăn’ hoặc cởi mở sẽ nắm bắt và nhận thức với sự thuyết phục sâu sắc và tức thì. Và sau đó ngôn từ sẽ hoàn thành được cái mục đích dù là hạn chế của chúng.

Khi người nghe còn ở trạng thái tạm ngừng mà không can dự vào quá trình nghe như vậy, những gì thực sự xảy ra là cái tâm trí tương đối, bị phân chia tự động bị ngưng những khuynh hướng tự nhiên của nó, không tham gia vào việc diễn giải các từ ngữ quanh co, từ đó ngưng lại quá trình đối tượng hóa liên tục. Sau đó, toàn bộ tâm trí được kích hoạt để tiến vào trong sự giao tiếp trực tiếp với cả việc nói và lắng nghe như vậy, và do đó mang lại cái Yoga ngôn từ, cho phép các từ ngữ mang đến ý nghĩa sâu xa và tinh tế nhất của chúng.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.