6. Nhạc Blues cho Đức Phật

Dù có lời tiên tri cũng sẽ thất bại; dù có tiếng lạ cũng sẽ chấm dứt; dù có kiến thức cũng sẽ biến mất.
Vì chúng ta chỉ biết một phần, và chúng ta nói tiên tri một phần.
Nhưng khi điều hoàn hảo đã đến, thì điều chưa hoàn hảo sẽ bị loại bỏ.
Khi tôi còn là trẻ con, tôi nói như trẻ con, hiểu như trẻ con, suy nghĩ như trẻ con; nhưng khi tôi đã trưởng thành, tôi vứt bỏ những điều trẻ con.

-Kinh Thánh, 1 Cô-rinh-tô 13

Chỉ trích Phật giáo không phải là điều dễ dàng. Phật giáo là tôn giáo được ưa thích nhất trong các tôn giáo lớn, và Phật tử là những người tốt bụng lâu đời của nền tâm linh hiện đại. Truyền thống tốt đẹp, kiến trúc đáng yêu, tượng đài truyền cảm hứng, lịch sử cổ xưa, Đức Đạt Lai Lạt Ma, đâu có gì để không thích? Mọi thứ về Phật giáo đều rất tốt đẹp. Không có giới luật hà khắc như Hồi giáo hay có các cuộc thánh chiến, không có các cuộc điều tra hay thập tự chinh, không có khủng bố hay đồng tính luyến ái, chỉ có những người tốt bụng đang hành xử tử tế. Trên thực tế, Phật giáo có nghĩa là tử tế. Đạo tử tế.
Ít nhất thì nó nên như vậy.
Đức Phật có nghĩa là Người Giác Ngộ, vì vậy Phật giáo có thể được hiểu là Đạo Giác ngộ. Đạo thức tỉnh. Do đó, sẽ là điều tự nhiên khi nghĩ rằng nếu bạn muốn thức tỉnh, thì Phật giáo, tức là đạo thức tỉnh, sẽ là nơi bạn cần tìm đến.


Ánh sáng ở đây rõ hơn.
Tuy nhiên, suy nghĩ như vậy sẽ bộc lộ sự thiếu tôn trọng nguy hiểm đối với phe đối lập. Maya, nữ thần của ảo tưởng, đã làm công việc của mình với sự thành thạo tuyệt đối kể từ khi tia sáng đầu tiên của nhận thức bản thân lóe lên trong hộp não của một con khỉ, và ý tưởng rằng người mới tìm kiếm chân lý có thể chỉ cần đăng ký với những Phật tử, đọc một số cuốn sách, nắm bắt một số khái niệm mới là sẽ ném cô ấy xuống thảm sẽ là hơi ngây thơ, (như hàng tỷ người tìm kiếm chân thành nhưng không thành công trong hai mươi lăm thế kỷ qua có thể miễn cưỡng chứng thực).
Mặt khác, tại sao không? Làm sao mà mọi chuyện lại đảo ngược như vậy? Đó chỉ là chân lý. Chân lý chẳng phải là thứ đơn giản nhất sao? Một người muốn tìm kiếm thứ gì đó phổ biến và bất biến như chân lý có thể làm được không? Làm sao mà một ai đó có thể không tìm thấy chân lý? Và đây là tổ chức đáng kính được cho là dành riêng cho chính điều đó, thậm chí được đặt tên theo nó, và nó hoàn toàn thất bại.
Vậy vấn đề ở đây là gì?
Tại sao Phật giáo không sản sinh ra Đức Phật?
Vấn đề nảy sinh từ thực tế là Phật tử, giống như mọi người khác, khăng khăng muốn hòa giải những điều không thể hòa giải. Họ không chỉ muốn thức tỉnh với chân lý, họ còn muốn hiểu được những điều không đúng. Họ muốn vừa được ăn bánh vừa còn có bánh, vì vậy kết cục là họ có những lý thuyết vô nghĩa, những trường phái khác nhau, lời nói hai chiều khôn ngoan và chẳng có một Đức Phật nào.
Điển hình cho sự khăng khăng của họ trong việc hòa giải những điều không thể hòa giải là khái niệm Hai Chân Lý của Phật giáo, một câu chuyện cười gồm hai từ sâu sắc mà họ dường như không hiểu, nhưng kiểu suy nghĩ phi lý một cách lệch lạc này gần như là cốt lõi của cuộc tìm kiếm chân lý thất bại. Chúng ta không muốn chân lý, chúng ta muốn một chân lý cụ thể; một chân lý không đe dọa đến bản ngã; một chân lý không tồn tại. Chúng ta khăng khăng đòi một chân lý có ý nghĩa dựa trên những gì chúng ta biết, mà không biết rằng chúng ta không biết gì cả.
Phật giáo có Tứ Diệu Đế là giáo lý mang tính tiết lộ nhiều nhất, thứ có tính cao quý đáng ngờ, thật ra là không đúng. Chúng tạo thành nền tảng của Phật giáo. Vì vậy, rõ ràng ngay từ đầu rằng những người theo đạo Phật đã tạo ra một phiên bản chân lý độc quyền được định hình bởi các lực lượng thị trường nhiều hơn là do thực sự bận tâm tới chân lý, thứ ít thân thiện với người tiêu dùng, mặc dù nó mới là cái đúng.
Phật giáo có thể làm no bụng về mặt tinh thần, thậm chí nuôi dưỡng, nhưng xét về sự thật, nó chỉ là đồ ăn vặt cũ kỹ trong một bao bì khác. Bạn có thể ăn nó mỗi ngày trong cuộc đời và chết đi chính xác giống như ngày đầu bạn đăng ký.

Nhử Mồi & Đánh Tráo (Nd: Bait and Switch – 1 thuật ngữ trong kinh doanh hay còn gọi là ‘Treo đầu dê bán thịt chó’ )
Phật giáo là một hoạt động nhử mồi và đánh tráo kinh điển. Chúng ta bị thu hút bởi sự giác ngộ trong cửa sổ, nhưng ngay khi chúng ta bước vào cửa, họ bắt đầu dẫn chúng ta đến lối đi từ bi. Những người theo Phật giáo có thể trung thực và đổi tên thành Từ Bi giáo, nhưng ai muốn điều đó?
Vấn đề ở đây là họ không thể dụ chúng ta vào cửa bằng lòng từ bi, và họ không thể thực hiện lời hứa về sự giác ngộ.
Tất nhiên, không chỉ giới hạn ở lòng từ bi. Các kệ hàng của họ được chất đầy đủ các loại đồ ngon và hấp dẫn, hầu như bất cứ thứ gì mà bất kỳ ai cũng có thể muốn, chỉ trừ một ngoại lệ đáng chú ý.
Nếu họ chỉ dừng lại khi họ có Anicca, vô thường, và Anatta, vô ngã, thì họ sẽ có một giáo lý chân chính và hiệu quả mà họ có thể tự hào, ngoại trừ việc sẽ không tồn tại họ nữa vì khi đó Phật giáo sẽ chết cùng với Đức Phật. Họ sẽ có một sản phẩm tốt, nhưng không có khách hàng.
Sự không trung thực trong quảng cáo là loại trò chơi bạn phải chơi nếu muốn thành công trong một doanh nghiệp mà khách hàng luôn sai. Bạn có thể phá sản một cách trung thực hoặc phát triển bằng cách cung cấp cho mọi người những gì họ muốn. Tuy nhiên, những gì mồm họ nói họ muốn và những gì họ thực sự muốn lại là hai điều rất khác nhau.

Tôi Tôi Tôi
Đối với người quan sát bên ngoài, phần lớn kiến thức và thực hành của Phật giáo dường như tập trung vào việc tự cải thiện tâm linh. Điều này cũng khó có thể phản bác, ngoại trừ trong bối cảnh ta đang cố thức tỉnh khỏi ảo tưởng. Khi đó thì dễ dàng.
Không có cái gọi là chân ngã, vì vậy bất kỳ sự theo đuổi nào hướng đến sự tôn vinh, cải thiện, nâng cao, đề thăng, tiến hóa, tôn sùng, cứu rỗi, v.v. của nó đều là sự điên rồ hoàn toàn. Huống chi bất kỳ nỗ lực nào được thực hiện chỉ để tăng hạnh phúc hoặc sự hài lòng của chính mình hoặc, tôi xấu hổ khi chỉ với việc phải nói điều này, sự cực lạc?
Bản ngã là cái tôi và cái tôi chỉ tồn tại trong trạng thái mơ. Nếu bạn muốn thoát khỏi trạng thái mơ, bạn phải thoát khỏi bản ngã, không vuốt ve nó để khiến nó kêu gừ gừ hay chải chuốt cho nó để có một tương lai tươi sáng hơn trong tưởng tượng.

Ngôi nhà giác ngộ của Maya
Bí quyết khi chỉ trích một tổ chức được kính trọng và yêu mến như vậy là không bị kéo vào vũng lầy của các tiểu tiết và tranh luận. Rất đơn giản: Nếu Phật giáo là về sự thức tỉnh, thì mọi người nên thức tỉnh. Nếu không phải về sự thức tỉnh, họ nên đổi tên.
Tất nhiên, Phật giáo không hoàn toàn độc nhất trong việc dùng đến các chiến thuật tiếp thị kém cỏi. Khoảng cách tương tự giữa lời hứa hẹn và hiệu suất này được tìm thấy trong tất cả các hệ thống tâm linh của con người. Chúng ta đang xem xét nó trong Phật giáo vì đó là nơi nó được thể hiện rõ nhất. Không có ý bất kính với Đức Phật. Nếu có một Đức Phật và ngài đã giác ngộ, thì đó là Phật giáo đang xúc phạm đến ký ức của ngài, chứ không phải sự hoài nghi lành mạnh. Hãy đổ lỗi cho đoàn tùy tùng của hoàng đế trần truồng gồm những kẻ hầu cận và nịnh hót, chứ không phải chàng trai ngây thơ chỉ nói ra điều hiển nhiên.
Phật giáo có thể được coi là hệ thống tín ngưỡng vĩ đại nhất của con người. Nếu bạn muốn tận hưởng nhiều lợi ích giá trị mà nó mang lại, thì tôi sẽ không dám thốt ra một âm tiết nào chống lại nó. Nhưng, nếu bạn muốn thoát khỏi nanh vuốt của Maya, thì tôi khuyên bạn hãy nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt thanh thản trên tất cả những bức tượng vàng đó, và xem liệu nó có thực sự là gương mặt của cô ấy không.






Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.