Có lẽ lý do sâu xa nhất khiến chúng ta sợ chết là vì chúng ta không
biết mình là ai. Chúng ta tin vào một danh tính cá nhân, duy nhất và
riêng biệt – nhưng nếu chúng ta dám xem xét nó, chúng ta sẽ thấy rằng danh tính này hoàn toàn phụ thuộc vào một bộ sưu tập vô tận những thứ để hỗ trợ nó: tên của chúng ta, “tiểu sử” của chúng ta, bạn đời, gia đình, nhà cửa, công việc, bạn bè, thẻ tín dụng… Chúng ta dựa vào sự hỗ trợ mong manh và nhất thời của chúng để đảm bảo sự an toàn cho mình. Vì vậy, khi tất cả chúng bị lấy đi, liệu chúng ta có biết chúng ta thực sự là ai không?
Không có những đạo cụ quen thuộc, chúng ta chỉ đối mặt với chính mình, một người mà chúng ta không quen biết, một người lạ đáng sợ mà chúng ta đã chung sống suốt thời gian qua nhưng chưa bao giờ thực sự muốn gặp. Đó chẳng phải là lý do tại sao chúng ta đã cố gắng lấp đầy mọi khoảnh khắc thời gian bằng tiếng ồn và hoạt động, dù nhàm chán hay tầm thường, để đảm bảo rằng chúng ta không bao giờ bị bỏ lại trong im lặng với người lạ này một mình sao?
-Segal Rinpoche
ĐÓ LÀ BUỔI TỐI. LISA ĐÃ ĐƯA Maggie đi ngủ. Cô ấy mở một chai rượu vang và rót cho chúng tôi mỗi người một ly. Cô ấy đưa cho tôi ly rượu và ngồi xuống đối diện với tôi, ly và cuốn sổ kế hoạch ngày trước mặt cô ấy. Cô ấy sẽ đi ngủ sau chuyện này nhưng tôi vẫn phải ra ngoài dắt chó đi dạo và có thể uống một chút rượu đêm với Frank rồi quay lại đây và cố gắng bắt tay vào làm việc một giờ nữa.
Lisa ngồi yên lặng và nhấp một ngụm rượu. Cô ấy cần được đẩy và cô ấy muốn được đẩy, vì vậy tôi đẩy cô ấy.
“Tại sao cô lại mang theo sổ kế hoạch ngày của mình?”
Như thể việc này đòi hỏi một sự quyết tâm bùng nổ, Lisa uống một hơi thật sâu, sau đó mở cuốn sách bìa da đến một trang gần cuối và đặt nó trước mặt tôi. Đó là một bức ảnh từ một tạp chí, đen trắng, sần sùi, nhiều lớp và lỗ chỗ- được đục lỗ, chôn sâu giữa phần lịch và các trang liên hệ. Đó là một thi thể rơi xuống từ tòa tháp World Trade Center vào ngày 11 tháng 9 năm 2001. Bạn có thể biết qua hình dạng của tóc và quần áo rằng đó là một phụ nữ. Khuôn mặt của cô ấy chỉ thoáng qua, chỉ đủ để hình dung những đường nét, để tò mò. Tôi ngước nhìn Lisa và thấy cô ấy bị mê hoặc bởi bức ảnh. Cô ấy lấy nó ra khỏi sổ kế hoạch ngày và cầm nó. Cô xoa nó bằng ngón tay. Cô ấy nói với một giọng rất nhỏ.
“Hôm đó là thứ Ba,” cô bắt đầu bằng giọng thì thầm run run. “Cô ấy vẫn thức dậy như hàng ngàn lần trước, tắm rửa, đánh thức lũ trẻ, đợi chồng đi làm. Cô ấy dành thời gian để nhận ra rằng hôm đó là một ngày đẹp trời của tháng 9 và chia sẻ điều đó với gia đình, cố gắng để khiến cho công việc hàng ngày một chút dễ dàng hơn, để làm cho một ngày có vẻ đặc biệt, nhưng đó vẫn chỉ là một ngày thứ Ba như bao ngày khác. Đến 6 giờ 30, cả nhà cô ấy đã thức dậy và mọi người đang càu nhàu với những thói quen buổi sáng của họ. Khi mọi người đã đi hết, cô ấy quay lại mặc quần áo và làm lại mặt và tóc, đứng trước gương trong chiếc váy của cô ấy, nghĩ về công việc, về ngày sắp tới, về lịch trình gia đình và các sự kiện sắp tới, về những nếp nhăn trên khuôn mặt, số cân thừa trên cơ thể, hóa đơn, sức khỏe của bố mẹ cô ấy, giống như bất kỳ buổi sáng nào khác.”
Đôi mắt của Lisa bây giờ lấp lánh nước mắt. Các ngón tay của cô ấy đặt ở phần dưới cùng của bức ảnh.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bức ảnh này, người phụ nữ này, vài giây trước cái chết, tôi không thể rời mắt khỏi nó. Nó khiến tôi như bị thôi miên, và toàn bộ câu chuyện phía sau này, cuộc đời của người phụ nữ này như tôi đã tưởng tượng, ngôi nhà của cô ấy trên đảo Staten, chuyến phà đi làm mỗi sáng, tất cả tràn ngập trong tôi. Tôi đã dán bức ảnh giống như này trên tấm gương phòng tắm ở nhà tôi và mỗi sáng tôi thực hiện nghi thức hàng ngày của mình, tôi nhìn vào tấm ảnh và nghĩ xem cô ấy đã bắt đầu một ngày mới giống với tôi hiện tại như thế nào, chỉ là một ngày khác; đánh răng, dùng chỉ nha khoa, bận tâm về những điều nhỏ nhặt, tâm trí đầy những tiểu tiết và lo lắng.”
Cô dừng lại, nhấp một ngụm rượu. Tôi không nói gì cả.
“Bức ảnh đầu tiên bị hỏng. Dennis không thích nó; anh ấy nói nó thật bệnh hoạn. Anh ấy không muốn phải nhìn vào nó mỗi sáng. Dù sao thì tôi cũng không muốn bất kỳ ai khác nhìn vào nó. Tôi có bức ảnh này và bảo vệ nó và đặt nó ở đây, nơi chỉ tôi có thể nhìn thấy. Tôi ngồi với cô ấy trên chuyến tàu vào buổi sáng. Tôi nói chuyện với cô ấy, tôi đoán vậy, và cô ấy nói chuyện với tôi. Chuyện xảy ra như vậy. Nó bắt đầu với cảm giác rằng cuộc sống mà tôi đang sống là hoàn toàn sai lầm. Tôi chống lại ý nghĩ đó, cố gắng đẩy nó đi, nhưng nó không biến mất, nó cứ ở đó ngoài rìa, luôn luôn ở đó ngay ngoài rìa; văn phòng, xe hơi, tiệc tối, mua sắm tạp hóa, câu lạc bộ, cuộc họp, luôn ở đó. Rồi đến những cuốn sách của anh,” cô ấy cười và nhìn tôi, “sách của anh chỉ ném vào đèn nhà, phơi bày mọi thứ, làm cho mọi thứ trở nên thô thiển, và đó là khi nó được xây đắp đến điểm bùng nổ. Nó liên quan đến những cuốn sách của anh, nhưng nó đã được xây đắp nên từ từ trong ba năm mà cô ấy nói chuyện với tôi.”
“Người phụ nữ trong ảnh nói chuyện với cô?”
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc lâu.
“Tôi chẳng là ai cả.” Đó là những gì cô ấy nói với tôi. “Tôi là thế này với sếp của tôi, là thế kia với đồng nghiệp; tôi là một người này với cha mẹ tôi, người kia với các con tôi. Tôi là người này trên điện thoại, người kia với nhân viên cửa hàng. Tôi mặc quần áo vì người khác, nói năng và cư xử vì người khác, dành từng phút, từng giờ, từng ngày của cuộc đời mình cho người khác, và không bao giờ còn lại gì cho tôi. Tôi đọc sách và tạp chí để giúp mình trở thành tất cả những con người khác nhau, tôi dành thời gian ít ỏi có thể để mua sắm và đến phòng tập thể dục để giữ thân hình cân đối và ăn mặc đẹp, luôn đấu tranh để trở thành những người mà tôi cần phải trở thành.”
Lisa thì thầm nói và cầm bức ảnh bằng cả hai tay. “Tôi làm việc mười tiếng một ngày và mất hai tiếng để đi lại. Tôi nấu ăn, dọn dẹp, mua sắm, thanh toán hóa đơn và may mắn là được ngủ bốn tiếng một đêm. Tôi tự nhủ rằng tất cả là vì bọn trẻ, nhưng tôi luôn biết đó là lời nói dối. Lẽ ra chúng tôi có thể làm nhiều điều tốt hơn cho lũ trẻ. Chúng tôi chỉ đang tạo ra nhiều phiên bản khác của chính mình vì đó là tất cả những gì chúng tôi biết cách làm. Chúng tôi trở nên giống cha mẹ của mình vì chúng tôi không biết mình là ai khác. Tôi nghĩ là khi tôi ngã xuống, sẽ thật khó để buồn vì tôi còn không biết rằng ai sẽ chết. Việc tôi ra đi đâu có vấn đề gì nếu tôi chưa bao giờ thực sự ở đây? Tôi chỉ còn hai giây nữa là kết thúc cuộc đời chưa bao giờ thực sự là của tôi. Tôi là tất cả những người này nhưng tôi chưa bao giờ là tôi, và bây giờ là một buổi sáng tháng 9 đẹp trời và cuộc đời tôi đã kết thúc và tôi không biết mình sẽ là ai.”
Tôi không nói gì cả. Lisa sụt sịt và cười với tôi và cười.
“Sau đó, cô ấy bắt đầu thổn thức về việc cô ấy ước mình đã không cư xử thô lỗ như thế nào ở trường và cô ấy nên thử nhiều loại thuốc hơn như thế nào và đi lưu diễn một mùa hè với nhóm Grateful Dead và có thể trải qua một tháng trong một nhóm kiều dân khỏa thân.” Cô ấy cười ngượng ngùng và cất bức ảnh đi. “Đó thường là lúc tôi bắt đầu lờ cô ấy đi.”
*
Cô ấy nghỉ giải lao một chút để làm mình tươi mới. Bất chấp nỗi đau của cô ấy, tôi chỉ có thể mừng cho cô. Thứ đang chết trong cô ấy là thứ nên chết. Cái mà hầu hết mọi người gọi là cuộc sống thực ra chỉ là sự kéo dài đáng sợ của trạng thái nhộng, giống như những con bướm quá sợ hãi để chui ra khỏi kén. Giai đoạn phát triển của bướm được gọi là imago, pha trưởng thành. Chúng ta được sinh ra vốn để trở nên một thứ như vậy, imago. Nếu chúng ta sống trong một xã hội lý tưởng, chúng ta sẽ được chuẩn bị tốt cho sự biến đổi; nó sẽ xảy ra khi nó tới thời điểm được cho là như vậy và dễ dàng hơn về mặt cường độ. Không phải là dễ dàng, nhưng cũng không phải là trận đại hồng thủy. Nhưng chúng ta không sống trong một xã hội như vậy, và khi quá trình chuyển đổi xảy ra, nếu nó xảy ra, nó có nhiều khả năng dẫn đến những biến động thảm khốc hơn là một buổi lễ trưởng thành. Tuy nhiên, tôi mừng cho cô ấy. Không ai đến thăm một bệnh nhân hôn mê mà gợi ý rằng họ trông có vẻ yên bình và tốt hơn hết là nên sống trong trạng thái đó chỉ vì khi tỉnh dậy sẽ rất khó chịu.
Lisa tự rót cho mình một ly rượu khác và trở về chỗ ngồi. “Bức ảnh là thứ bắt đầu mọi thứ đối với tôi,” cô nói, “nhưng ai mà biết được? Đó không phải là một sự kiện lớn, nó giống như một vết kim châm nhỏ, chỉ hơi giật một chút, nhưng ngay từ khoảnh khắc đó, anh biết đó là thứ chết người, giống như chất độc đã được tiêm vào cơ thể của anh và không có thuốc giải, không có hy vọng. Tôi nghĩ ngay từ đầu rằng tôi đã biết nó thực sự có nghĩa là gì, điều gì sẽ xảy ra. Tôi đã chiến đấu chống lại nó trong ba năm, cố gắng giữ nó gạt sang một bên, cố chôn vùi nó dưới tất cả những vụn vặt của cuộc sống, công việc, gia đình, nhà cửa, nhưng suốt thời gian đó nó cứ lớn dần lên trong tôi, lớn dần lên như một căn bệnh ung thư. Tôi thực sự không biết, nhưng đó chắc chắn là một điểm không thể quay lại. Tôi biết tất cả sự phủ nhận của mình chỉ là một giải pháp tạm thời. Tôi biết rằng tôi đang hướng tới sự hủy hoại của chính mình bằng cách nhìn chằm chằm vào bức ảnh mỗi ngày, nhưng tôi không thể không làm vậy. Sẽ có cảm giác như một sự phản bội nếu tôi không làm. Đó là quãng thời gian đau khổ. Tôi cảm thấy mình như một người xa lạ trong chính ngôi nhà của mình, giống như một người ngoài hành tinh đội lốt người. Tôi có cái bí mật này cứ đang lớn dần trong mình, khi nó lớn dần lên, cái tôi khác, mẹ, vợ, luật sư, tất cả những thân phận còn lại, trở lên nhỏ bé đi. Tôi cũng nhìn ra ngoài với cùng một đôi mắt đó, nhưng đằng sau chúng tôi là một kẻ mạo danh, một kẻ giả vờ, cố gắng níu giữ một thế giới không còn là của tôi. Ngay từ chương đầu tiên của cuốn sách đầu tiên của anh, tôi đã biết rằng thời điểm đã đến, rằng bất cứ điều gì đang xảy ra với tôi sẽ sớm được sinh ra sau ba năm thai nghén khó chịu này. Rằng cái thứ đang lớn dần trong tôi sẽ bùng phát và phá hỏng mọi thứ.”
“Và bây giờ cô đang ở đây, ngồi nói chuyện với tôi,” tôi mỉm cười. “Đó không phải là một mảnh may mắn sao.”
“Tôi đoán anh và tôi sẽ không ngồi đây nói chuyện với nhau nếu tôi chỉ là người bình thường, theo cách của tôi; nếu tôi không ở trong cuộc khủng hoảng chết tiệt này. Ý tôi là, chúng ta không giống như thế, anh biết đấy…Tôi không biết nữa. Đừng bận tâm.”
“Chúng ta sẽ nói về điều gì nếu như cô không ở trong cuộc khủng hoảng này?” Tôi hỏi. “Kế hoạch nghỉ hưu của cô? Bán giày ở Bloomingdales? Chiến tranh chống khủng bố?”
“Tôi đoán là sẽ không. Đừng bận tâm.”
“Vì vậy, cô đang hỏi tôi, nếu cô không bùng cháy, nếu cuộc sống của cô không bị thiêu đốt, liệu chúng ta có thể có cuộc trò chuyện này không, và câu trả lời là không. Tiếng nói của chúng ta không bao giờ có thể thu hẹp khoảng cách. Nhưng bởi vì cô đang ở trong cuộc khủng hoảng này, và bởi vì cô đang ở đây với cái chết bên cạnh cô, chúng ta có thể nói chuyện.”
“Cái chết của tôi?” cô khẽ hỏi.
Tôi cười, nhưng nhẹ nhàng.
“Chắc chắn rồi,” tôi nói. “Cô nghĩ ai là người trong bức ảnh? Cô nghĩ cô đã nói chuyện với ai trên tàu và trong phòng tắm? Cô nghĩ ai đang cố giúp cô thoát khỏi tình trạng hôn mê?”
*
Chúng tôi mang ly rượu ra ghế dài bên hồ bơi và ngắm ánh trăng chơi đùa trên mặt hồ bên dưới và những ngọn núi phía xa. Cuộc trò chuyện chuyển sang một chế độ thoải mái hơn khi cô ấy cố gắng hiểu mình đang nói chuyện với ai hoặc cái gì.
“Tôi vừa đọc một cuốn sách về Thời Đại Mới trong thư viện của bố nói rằng có lẽ có vài triệu sinh linh đã giác ngộ đang sống ngay bây giờ.”
“Cô có nghĩ như vậy không?”
Cô ấy suy nghĩ.
“Không, không phải sự giác ngộ theo cách anh nói về nó, đó là cách duy nhất nó có ý nghĩa. Tôi đoán cuốn sách đang nói về điều gì khác.”
“Tôi cũng vậy. Nếu như đã có tới một nghìn người giác ngộ, thì tôi sẽ rất ngạc nhiên rồi hoặc nếu trong quá khứ đã từng có nhiều người như hiện tại. Tôi biết có những thứ khác ngoài kia được gọi là giác ngộ hoặc tỉnh thức, nhưng nếu cô bám vào sự Chứng Ngộ Chân Lý, thật khó để bị lừa.”
“Và những trạng thái khác?”
“Tôi không biết, không phải lĩnh vực của tôi. Trong khu nhà của Maya có rất nhiều dinh thự. Tất cả chúng chỉ là những trạng thái mơ trong trạng thái mơ, vậy thì ai quan tâm chứ? Từ những gì tôi đã thấy, chúng thường nói về hạnh phúc, lòng tốt, lòng từ bi, vẻ đẹp, trái tim nhảm nhí, đại loại như vậy. Nghe có giống những gì cuốn sách đó đang nói về không?”
“Trái tim nhảm nhí?”
“Chắc chắn rồi, tất cả những cách chúng ta có để đặt một cái nơ bướm xinh đẹp vào nỗi sợ hãi của chúng ta để chúng ta có thể hạnh phúc trong ngục tối thay vì đập tan nó.”
“Anh không thích sự hạnh phúc sao?”
“Tôi không thích bất cứ thứ gì.”
“Anh có thích chân lý.”
“Không hẳn. Không ai thích chân lý cả. Tôi từng không thích sống dối trá, nhưng giờ hết rồi. Bây giờ tôi thích viết sách, nhưng điều đó cũng sắp hết rồi. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ thích một thứ gì đó giống như ngồi trong một chiếc ghế bập bênh trước hiên nhà, tôi và con chó của mình, nhìn thế giới trôi qua.”
Chúng tôi ngồi trong im lặng trong vài phút.
“Ban đầu chúng tôi chuyển đến một khách sạn để Maggie có thể ở lại trường học của con bé và tôi có thể ở lại nơi làm việc, nhưng đó vẫn là điều tương tự, tôi có thể cảm nhận được điều đó, vẫn còn quá gần, cuộc sống cũ đang hút tôi trở lại. Tôi biết nếu tôi quay lại thì sẽ như vậy. Tôi sẽ bị lầm lạc, các con tôi sẽ bị lầm lạc. Tôi rất sợ hãi.”
Cô ấy nhìn đi chỗ khác.
“Và bây giờ, cô ở đây,” tôi nói vì có vẻ như đã đến lượt tôi nói điều gì đó. Hồ bơi có một điều kỳ lạ gì đấy là nó đổi nhiều màu vào ban đêm, nhưng tôi đã tìm ra cách tắt nó đi và bây giờ nó chỉ có màu xanh lam mát mẻ.
“Anh phải đi tới một nơi nào đó,” cô nói với một chút nóng nảy, vẫn nhìn vào màn đêm. “Anh không thể bỏ chạy và gia nhập một cộng đồng hoặc một nữ tu viện. Vì vậy, tôi đã chạy về với bố, đó có phải là ý của anh không?”
“Thật ra thì không,” tôi nói, “Tôi đứng về phía cô, ngay cả khi cô không đứng về phía cô.”
“Tôi rất mệt,” cô ấy nói, “làm ơn đừng nói những câu như đánh đố.”
“Cô có thể chạy trốn và gia nhập một xã hội hoặc một nữ tu viện, hoặc một cái gì đó tương tự,” tôi nói, “nhưng cô đã không làm thế. Hầu hết mọi người đều làm thế. Họ làm thế để tránh cuộc khủng hoảng mà cô đang gặp phải. Họ uốn éo giống như những nghệ sĩ xiếc xiếc để họ không bị đổ vỡ như cô đang đổ vỡ bây giờ. Họ thực hiện các bước nhảy song song hoặc lùi vào các hệ thống và hệ tư tưởng mới, nơi họ có thể khiến bản thân bị phân tâm vô thời hạn. Họ nghĩ rằng họ đang thoát ra khi họ chỉ đang đào hầm từ một hệ thống buồng giam này sang buồng giam khác. Trong nhà tù của Maya có nhiều buồng giam.”
“Vậy tôi có thể đi đâu?”
“Có rất nhiều giải pháp dành cho những người gặp phải cuộc khủng hoảng đó; lưới an toàn do Maya giăng ra để bắt những người nhảy cầu. Cô có thể tự gọi mình là một Cơ Đốc nhân được tái sinh. Ngày nay, mọi người phó thác cho lòng thương xót của Chúa nếu ly cà phê latte của họ không được tạo bọt hoặc để bớt đi một vài gậy trong trận đấu golf của họ. Cô có thể ở lại cuộc sống cũ của mình và đi theo con đường của Chúa Jesus, điều đó bây giờ khá phổ biến. Hoặc, cô có thể đi đến một nhà điều trị tâm thần và nói chuyện và điều trị theo cách của cô trong suốt cuộc đời. Tôi đoán cô có thể uống thuốc từ lúc nằm nôi đến lúc nằm mồ trong thời hiện đại này.”
Cô trừng mắt với tôi.
“Hoặc, cô có thể đã đến Thời Đại Mới và các lối đi tự lực (self-help) trong các hiệu sách địa phương và mua hết liệu pháp hoặc phương thức hoặc hệ tư tưởng này sang liệu pháp khác trong khi năm tháng trôi qua một cách êm đềm. Cô có thể tìm đến Phật giáo và theo đến hết đời; mục đích của nó là vậy. Hoặc, cô có thể bay đến Ấn Độ hoặc Nhật Bản để thực hiện một nhiệm vụ tâm linh nào đó chỉ quan tâm đến bản thân để khám phá nội tâm của mình. Có rất nhiều nơi để mọi người tìm đến khi họ đang cố trốn tránh các câu trả lời, nhưng tôi nghĩ rằng một nhà điều trị tâm thần hoặc Chúa Jesus sẽ là sự đánh cược tốt nhất của cô.”
“Tôi có thể thấy mình sẽ làm bất cứ điều gì trong số đó. Tôi chắc chắn có thể hiểu được sự cám dỗ. Tôi đoán mọi chuyện sẽ kết thúc ngay tại đó.”
“Maya có sức mạnh để có một hình dạng dễ chịu.”
“Tôi nghĩ đó là Satan.”
“Đó là những gì cô nghĩ?”
“Nhưng tôi nghĩ mọi người đang cố gắng tìm câu trả lời,” cô càu nhàu.
“Tất cả các câu trả lời đều rõ ràng, việc không tìm thấy chúng mới là khó khăn. Đó là những gì mọi người đang cố gắng làm. Đó là mục đích của tôn giáo và tâm linh, để giúp chúng ta không nhìn thấy những gì hoàn toàn hiển nhiên.”
“Ý anh là ngủ say. Ở trong trạng thái mơ.”
“Nhân loại hoàn toàn nghiện ngủ. Hơn cả thức ăn, tình dục hay sự sống còn; là sự ảo tưởng. Làm thế nào để cô từ bỏ một thói quen như vậy?”
“Làm thế nào?”
“Cách cô đang làm. Bùng nổ. Lộn xộn. Tự hủy hoại bản thân.”
“Tuyệt.”
“Trên thực tế, những gì cô đã làm, đến một nơi an toàn và không đòi hỏi quá cao, một nơi mà cô có thể bước ra khỏi cuộc sống của mình và nhìn nhận một cách khách quan và tổng hợp lại, là điều tốt nhất có thể. Có thể cô sẽ cảm thấy như chạy về nhà với bố, nhưng những gì cô đang thực sự làm là lao vào cuộc khủng hoảng chứ không phải trốn tránh nó. Cùng với một đứa con, không hơn không kém. Đây là chiến tranh, không biết cô có để ý được không, cô đã không trốn tránh. Tôi biết rằng nó không có cảm giác vậy, nhưng cô nên rất tự hào về cách cô đã chỉ đạo cho bản thân mình cho đến nay. Nhân tiện, ý tôi là điều đó trên quy mô toàn nhân loại. Cô là một người lính giỏi.”
“Cảm ơn,” cô ấy nói, “Tôi đoán vậy.”
*
Thiên đường, cứu độ, từ bi, chánh niệm, tự nhận thức bản thân, nội tĩnh, bình an trên trái đất, thiện ý với con người; đây đều là những mục tiêu tâm linh an toàn, không ồn ào, không lộn xộn. Chúng không đòi hỏi gì nhiều, tác động thấp, thân thiện với lối sống và vừa phải với túi tiền. Không có thuật ngữ nào trong số này thực sự có ý nghĩa gì, vì vậy không ai bị cuốn vào thành công và thất bại. Họ không tự cho mình là cuồng tín – không ai cho nổ tung một chiếc xe buýt nhân danh lòng từ bi để họ không bị mang tiếng xấu. Đối với bất kỳ ai trong số họ, chúng ta có thể cảm thấy mình là một người tham gia hợp lệ; tham gia một nhóm, thực hành, mua một số sách, có tên trong danh sách gửi thư, đi chơi với những người cùng chí hướng, kết hợp phụ kiện. Chúng không mâu thuẫn với điều kiện hiện tại của chúng ta và có thể dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống bận rộn của chúng ta. Một chút thiền định vào buổi sáng hoặc buổi tối, một giờ đi nhà thờ vào sáng Chủ Nhật không thường xuyên, đỡ đầu cho một đứa trẻ đang đói, thỉnh thoảng đọc sách hoặc thảo luận một chút, và vết ngứa tâm linh của chúng ta sẽ được xoa dịu thỏa đáng. Không ai bị thương hay làm bất cứ điều gì điên rồ, chắc chắn không ai tự rút phích cắm ra khỏi tổ ong lớn và tự mình đi lang thang. Thỉnh thoảng, một đứa trẻ quá khích có thể biến mất vào trong một thiền viện, nhưng chúng thường xuất hiện trở lại vài năm sau đó, không đến nỗi tệ hơn, và có lẽ sẽ viết một cuốn sách về những trải nghiệm của chúng để cho thời gian đã dành ra bên trong đó không là hoàn toàn bị lãng phí.
*
“Anh biết đấy,” Lisa tiếp tục, “Tôi đã đọc sách của anh. Tôi biết anh đến từ đâu, và tôi xin lỗi vì đã có tâm trạng tồi tệ như vậy, nhưng-“
“Thật sự?”
“Thật gì cơ?”
“Cô có thực sự xin lỗi chỉ vì mình ở trong một tâm trạng tồi tệ?”
Cô ấy thở ra hắt ra nghe thật to.
“Tôi không biết. Không, tôi đoán là không.”
“Tôi cũng vậy. Tôi không sao cả. Cô đang ở trong tâm trạng nào cũng được. Cô có đủ thứ để lo lắng mà không cần kìm nén trạng thái cảm xúc của mình. Cô đang ở trong một tình huống dở khóc dở cười, tại sao lại giả vờ như không có gì?”
“Dở khóc dở cười?” cô ấy cười. “Tôi đoán đó là một từ hay cho nó.”
“Cuộc sống của cô ở phía trước, không phải phía sau. Bây giờ cô đang ở một mình.”
“Tôi có anh,” cô ngập ngừng nói.
“Cô chỉ có chính mình, nhưng đó là tất cả những gì cô cần.”
Cô ấy ngồi phịch xuống ghế salon. Cô ấy trông vô cùng mệt mỏi. Tôi nói những lời an ủi.
“Cô là một người thông minh nhưng lại bị đánh gục bất tỉnh bởi ngày tận thế cá nhân này. Hãy dành thời gian để giải tỏa tâm trí và trái tim của cô. Cô phải tìm lại phương hướng và sự cân bằng của mình. Mọi chuyện là như vậy; mọi người đều như nhau. Thở. Đi bộ. Ngủ. Hãy thoải mái với bản thân. Hãy cho bản thân một chút thời gian, nhưng không quá nhiều. Sử dụng việt viết lách để giúp bản thân ổn định. Cô nên bùng nổ qua những lớp rác rưởi cũ rích như một sự điên cuồng ở giai đoạn này.”
“Điều đó nghe có vẻ thư giãn,” cô ấy nói một cách khô khan.
“Mọi thứ sẽ ổn thôi, tốt hơn những gì cô có thể tưởng tượng, nhưng trước tiên cô phải làm việc, làm việc chăm chỉ. Có thể mất một thời gian, nhưng cô sẽ vượt qua được và con người mà cô sẽ trở thành sẽ vô cùng biết ơn cái người mà bây giờ cô đang là vì đã trải qua điều này.”
“Không có cách nào để nhảy cóc qua phần này sao?”
“Chắc chắn rồi, đó là những gì chúng ta đang nói đến. Thế giới đầy những con người và tổ chức sẽ trả lời có cho chính xác câu hỏi đó. Cô có thể cố gắng rút lui khỏi toàn bộ vấn đề bằng cách nhảy sang một thứ khác.”
“Tôi không biết liệu tôi có thể thực sự trải qua điều này để đền đáp lòng biết ơn của một cái con người trong tương lai đó hay không.”
“Vậy thì hãy nói về những đứa con của cô. Thứ mà đã giúp cô tiến xa đến mức này. Có vẻ như cô không muốn nhìn thấy chúng mắc vào cái bẫy mà cô vừa giải thoát cho mình. Hãy nêu gương. Hãy làm gương. Bất kể điều gì xảy ra.”
“Tôi có quyền lựa chọn sao?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
“Tôi cũng vậy,” cô nói. Cô đặt chai rượu rỗng nằm nghiêng như một người lính đã chết, rồi đứng dậy và đi trở lại ngôi nhà chính.