Bài viết này được chuyển thể từ một lá thư Jed McKenna viết để trả lời một người tự nhận là “người tìm kiếm nghiêm túc”, người đã nhiệt thành muốn trao đi mọi tài sản và bản thân để đổi lấy việc được Jed chấp nhận làm học trò.
William thân mến,
Bạn không cần phải thêm tôi vào phương trình của bạn, mà bạn cần phải trừ đi chính mình. Bắt đầu bằng cách xem xét lại các giả định của bạn. Rõ ràng từ bức thư của bạn rằng bạn coi mình là một người nghiêm túc, một người tìm kiếm nghiêm túc. Đó là giả định đầu tiên mà bạn muốn thách thức. Bạn chắc chắn rằng bạn là một người tìm kiếm nghiêm túc và bạn nghĩ rằng tôi cũng nhìn bạn cũng theo cùng một cách đó, nhưng trường hợp này không phải vậy. Tôi biết sự nghiêm túc khi tôi nhìn thấy nó và tôi cũng biết một con rối tay của Maya khi tôi nhìn thấy nó. Bạn nghĩ rằng bạn đang ở trên một cái gì đó, nhưng thứ duy nhất để ở trên là Maya, và cô ấy ở trên bạn như một ngôi nhà ở trên một con chuột.
Tôi nhận được nhiều lời đề nghị từ những người muốn đến ở cùng tôi. Có lẽ bất kỳ ai được coi là người cung cấp giải pháp tâm linh đều nhận được những lời đề nghị kiểu này, tôi không biết nữa. Mọi người muốn từ bỏ mọi thứ; đồ đạc, tiền bạc, thậm chí là cả mạng sống của họ. Họ không biết phải làm gì với chúng nên tôi đoán họ nghĩ, tại sao không vứt chúng cho một người có vẻ đủ điều kiện hơn, giống như một người mẹ để lại đứa con nhỏ của mình trước cửa nhà một người đàn ông giàu có. Điều này có vẻ là sự hy sinh tột cùng, một hành động vị tha vĩ đại, nhưng thực ra đó là sự cố thủ tột cùng; nỗi sợ hãi trở nên hỗn loạn, cái bản ngã củng cố sự kìm kẹp của nó trong nhiều thập kỷ tới. Đây không phải là cách bản thân bạn quy hàng, mà là cách bạn vứt bỏ nó; thoái thác trách nhiệm đối với cuộc sống của chính mình. Tôi hiểu rằng đây có thể là một phản ứng rất hấp dẫn đối với một thử thách rất phức tạp.
Tuy nhiên, cử chỉ của bạn cho thấy bạn đang ở một nơi không thoải mái. Tốt cho bạn. Đó luôn là nơi tốt nhất để ở. Cảm thấy không thoải mái như vậy có nghĩa là bạn sẽ sớm phải di chuyển. Điều đó tốt. Đó là động lực thúc đẩy hành trình thức tỉnh. Đó là một loạt các bước, không có bước nào được thực hiện một cách tự nguyện, tất cả đều bắt buộc bởi một loại cảm giác khó chịu khiến bạn viết thư cho tôi. Động lực đằng sau bức thư của bạn là tốt, nhưng việc quăng bản thân mình vào tôi không phải là giải pháp. Tôi sẽ làm gì với bạn? Tôi có thể đưa ra chỉ dẫn nào khả thi?
Có lẽ tôi sẽ bảo bạn cắt bỏ 1 ounce (Nd: tương đương khoảng 28 gram) cơ thể mỗi ngày cho đến khi bạn có thể trả lời câu hỏi “Cái gì là đúng?” Bất kỳ 1 ounce thịt chỗ nào miễn là 1 ounce. Điều đó sẽ nhanh chóng đưa bạn vào trạng thái tập trung; thắp lên ngọn lửa bên trong bạn. Nếu bạn phải làm việc này, cắt bỏ một ounce cơ thể mỗi ngày, bạn nghĩ mình sẽ còn tiếp tục lãng phí bao nhiêu thời gian vào việc thiền định? Tham dự satsang hay đọc cuốn sách bán chạy nhất về tâm linh mới nhất? Không nhiều lắm. Bạn sẽ sớm trở thành một cỗ máy giác ngộ. Giấc ngủ và thức ăn sẽ bị giảm xuống mức tối thiểu. Các mối quan hệ và hoạt động từng được coi là thiết yếu sẽ bị lãng quên. Bạn sẽ bước vào cơn cuồng nhiệt của sự tập trung cao độ. Chẳng mấy chốc, bất cứ điều gì khác ngoài câu hỏi ‘Cái gì là đúng?’ sẽ có vẻ không liên quan một cách hài hước. Đó là Thiền mới của bạn; Thiền của thiên niên kỷ mới. Sẽ rất thú vị khi thấy có bao nhiêu khu vườn cát và sách châm ngôn súc tích mà phương pháp tự cắt xẻ bản thân bán được.
Cái gì là đúng? Đó là công án duy nhất; công án duy nhất mà bất kỳ ai cũng cần. Mỗi một ngày bạn không trả lời được câu hỏi này là một ounce nữa ra đi. Hãy dành một chút thời gian để nghĩ về việc phải ngồi xuống với một con dao mổ vào một thời điểm nhất định mỗi ngày và cắt bỏ một ounce
cơ thể của bạn. Bạn sẽ phải nhanh chóng học những điều về việc đặt câu hỏi và trả lời, về cách thức quá trình này hoạt động và không hoạt động, về cách giúp nó hoạt động và cách thoát khỏi nó. Bạn sẽ phải học cách gỡ đi những cái đã học, và bạn sẽ cần tiếp cận một lượng lớn tài nguyên để thực hiện việc gỡ bỏ như vậy. Bạn sẽ loại bỏ các khái niệm tâm linh thông minh để lấy những sự thật lạnh lùng, loại bỏ những từ vựng phương Đông hoa mỹ để đổi lấy những từ ngữ khoa học chính xác. Quá trình này là quá trình nhìn nhận rõ ràng, không phải là sự chỉ trích mù quáng. Hành động nhìn nhận rõ ràng đó cần có thời gian và tài nguyên, và tâm trí phải hoạt động gần như không ngừng nghỉ ở những cấp độ vượt xa những điều thường ngày.
Liệu điều này có hiệu quả không? Vâng, hãy nói là nó hiệu quả. Hãy nói là nó hiệu quả trong 500 ngày. Bạn đã ở đó sau khi cắt đi khoảng 13kg của chính mình, và giờ bạn đã nhận ra chân lý. Bây giờ bạn biết trực tiếp, bởi chính mình, mà không có khả năng sai sót nhỏ nhất, chân lý. Bạn đã thoát khỏi ảo tưởng; thức tỉnh khỏi trạng thái mơ. Bạn đã gia nhập hàng ngũ những người giác ngộ tâm linh. Bạn nhìn vào đôi chân không ngón chân, bàn tay không ngón, khuôn mặt không mũi, cái đầu không tai của mình, và bạn sẽ nói gì? Đây là điều bạn sẽ nói:
“Ờ, ừm, điều này có vẻ như hơi ngu xuẩn.”
Tôi rất vui khi nói với bạn điều đó ngay từ đầu. Thức tỉnh là một điều khá ngu xuẩn. Không hề có ý nghĩa gì cả. Không chỉ mang tính chất vô nghĩa, mà nó chính là sự vô nghĩa. Ai sẽ làm một điều như vậy? Chỉ có người hoàn toàn không thể không làm điều đó. Khi bạn trở thành người không thể không làm điều đó, thì đó là một điều hoàn toàn khác, nhưng cố gắng làm điều đó trước khi bạn hoàn toàn bắt buộc phải làm thì cũng vô lý như việc tự cắt bỏ một số bộ phận trên cơ thể bạn. (Nhân tiện nói luôn, đừng làm vậy nhé.)
Mặc dù cách tiếp cận mỗi ngày một ounce này có vẻ man rợ và không thể tưởng tượng được, nhưng tôi có thể đảm bảo với bạn rằng bất kỳ ai từng thức tỉnh khỏi trạng thái mơ đều bị thúc đẩy bởi những sức mạnh tinh thần và cảm xúc không thể chịu đựng được, nó là một điều bạn sẽ cân nhắc vào lần tới khi bạn nghe một guru trên tạp chí kể lại khoảnh khắc giác ngộ vinh quang của họ: “Tôi đang đi dạo trong công viên, trẻ em đang cười, chim hót, thì đột nhiên…”
Đây là nơi mà quá trình Spiritual Autolysis đi vào. Tự Phân Tâm Linh cuối cùng là về việc nhìn rõ; thấy rõ những gì đang có, đó là điều chúng ta làm khi chúng ta ngừng nhìn những thứ không có thật. Chúng ta có thể sử dụng phương pháp S.A để nâng cao sức mạnh bình thường của tâm trí lên đến mức phi thường cần thiết để nhìn thấy bản chất thực của cuộc sống, thế giới và bản thân chúng ta. Nhiều người có thể xây dựng lò phản ứng hạt nhân, sáng tác nhạc giao hưởng, chinh phục các quốc gia hoặc thực hiện phẫu thuật não, nhưng rất ít người có thể nhìn thấy cái gì đang tồn tại.
Bạn đề cập trong thư của bạn rằng Alan Watts đã nói rằng chúng ta là những lỗ hổng mà vũ trụ nhìn qua đó và tự trải nghiệm chính nó. Có lẽ hữu ích hơn khi nói rằng chúng ta là những thấu kính không hoàn hảo mà vũ trụ, hay Vũ-Trụ-Cái-Ta, quan sát chính nó; qua đó cái bất phân biệt tạo ra ảo giác về sự phân biệt. Đó là một ý tưởng thú vị để chơi đùa. Bản ngã là sự bóp méo: sự bóp méo được thiết kế. Sự bóp méo của thấu kính chính xác là thứ tạo nên cốt lõi của cá nhân; bản thân sự bóp méo chính là bản ngã. Tất cả các thuộc tính cá nhân, được hiểu theo cách này, đều là những thứ không hoàn hảo; khi nhìn qua thấu kính có những thứ trở nên không hoàn hảo. Sự không hoàn hảo vốn không thể tồn tại, vì vậy một sự không hoàn hảo nhân tạo đã được tạo ra; cái bản ngã. Những người tìm kiếm có thể cố gắng trở thành một thấu kính hoàn hảo nhưng tất nhiên, thấu kính hoàn hảo là khi không có thấu kính; không có thấu kính, không có cái khiếm khuyết; mọi thứ chỉ là như thứ nó là. Những thứ không hoàn hảo của bạn không chỉ là về bạn là ai và bạn là gì, mà nó còn là lý do tại sao bạn tồn tại. Tính hữu hạn và sự không hoàn hảo của thấu kính là lý do cho thấu kính tồn tại. Không có thấu kính có nghĩa là vũ trụ không được nhìn thấy, vậy thì hành động này sẽ đạt được điều gì? Phục vụ cho ai? Ai được lợi? ? Điều này củng cố tuyên bố trước đó của tôi rằng sự thức tỉnh là vô nghĩa—đổi cái tôi tách biệt lấy cái tôi vô ngã hòa nhập, đổi sự tồn tại hữu hạn lấy sự phi tồn tại vô hạn—tất cả những điều này bằng cách nói rằng sự hoàn hảo không phải là không thể đạt được, mà là không thể tránh khỏi. Sự hoàn hảo tồn tại. Nó là như vậy. Không có gì khác. Thực ra, không có thứ gì là không hoàn hảo hay bất toàn. Mục đích của thấu kính hữu hạn và không hoàn hảo là tạo ra các cõi giới giả tạo hữu hạn và không hoàn hảo để chơi đùa.
(Bức thư gốc trích dẫn lời một vị thánh nhân Ấn Độ để củng cố lập luận và sau đó tiếp tục như thể lời của vị thánh đó là sự thật đã được công nhận.)
Đừng đến với tôi và vung vẩy những kẻ đã chết như thể họ là những đồng minh mạnh mẽ. Điều đó không giúp ích gì cho bạn đâu. Họ không thể chống trả. Nếu bạn không thể đưa ra luận điểm, bạn không thể triệu hồi người chết lên để đưa ra luận điểm thay bạn. Đó là một ngụy biện logic có tên là Ipse Dixit: “Chính ông ấy đã nói điều đó”. Trong ngành luật, nó được gọi là luật của người chết và không thể chấp nhận. Bạn không thể bầu một đại diện ma. Bạn đang mượn thẩm quyền từ một người mà ta không thể tranh cãi, không phải vì tài cán của người đó, mà là vì họ đã chết. Luận điểm của bạn không thể bị bác bỏ vì người đưa ra luận điểm đó không có mặt. Bạn đang nói rằng nếu ông ấy ở đây, ông ấy có thể đưa ra luận điểm, nhưng ông ấy không ở đây. Bạn có thể mượn từ ngữ, ý tưởng và trích dẫn từ người đã mất để minh họa cho một quan điểm, nhưng nếu đó là quan điểm của bạn, thì đó là vấn đề của bạn; là luận điểm của bạn mà bạn đưa ra.
Trong mọi trường hợp, dù cho ông ấy có ở đây, thì ông ấy cũng không thể đưa ra luận điểm. Tôi quen thuộc với người thầy đáng kính mà bạn đang nói đến. Tôi hứa với bạn rằng nếu ông ấy có ở đây, tôi có thể cắt ông ấy thành một đồ trang trí món ăn trong khi xoa bụng và vỗ đầu. Không cần nỗ lực. Không cần tranh cãi. Bạn cũng có thể làm như vậy vào thời điểm này ngày mai nếu bạn ngừng lười biếng và bắt đầu tự mình suy nghĩ.
Tâm linh của bạn chỉ là một lớp vỏ bọc giả tạo khác, một lớp dối trá khác của bản ngã. Tâm linh của bạn định nghĩa kích thước của tế bào và sự thực rằng bạn không thấy điều đó nói cho tôi biết rằng bạn không biết mình đang ở đâu hoặc đang sống theo luật của ai. Bạn không nắm bắt được tình hình thực sự của mình, bản chất của tình trạng tù túng của mình. Bạn đang tuyệt vọng bám víu vào sự dối trá của mình; che chắn chúng bằng năng lượng cảm xúc. Tại sao? Bởi vì những dối trá này chính là bạn. Chúng là con người bạn. Bạn không phải có những khiếm khuyết, bạn chính là sự khiếm khuyết. Hãy tự hỏi tại sao bạn lại viết thư cho tôi? Mục đích là gì? Những điều tôi nói không có gì là mới mẻ với bạn cả. Nhưng bạn lại ở đây, viết những lá thư đầy nhiệt huyết cho tôi, cố gắng dựng lại những sự dối trá của mình. Nếu bạn thích những sự dối trá của mình thì cũng tốt thôi, nhưng bạn sẽ không biến chúng thành sự thật thông qua sức mạnh của niềm tin của mình. Thứ bạn là là một sự dối trá; đó là sự thật. Bạn là một nhân vật hư cấu trong trạng thái phủ nhận kỳ diệu. Những gì bạn cho là sự độc nhất của mình thực ra không gì hơn một chuỗi các công tắc bật tắt được thiết lập ngẫu nhiên, và các thiết lập cụ thể mà bạn gọi là “bản thân tôi” chẳng có gì đặc biệt hơn sự khác biệt giữa hai bông tuyết bất kỳ trong một trận bão tuyết bất tận.
Một người nghiêm túc phải luôn nhớ mình đang ở đâu và ai đang điều hành mọi việc. Đây là nhà của Maya. Cô ấy kiểm soát mọi thứ. Cô ấy có mọi lợi thế. Chúng ta là những bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần của Maya, và mọi chỉ dẫn ngồi yên và làm dịu tâm trí đều đến trực tiếp từ cô ấy. Sự tĩnh lặng và im lặng là sự đối lập của quá trình thức tỉnh, và những người ủng hộ sự yên bình, lòng trắc ẩn và một tâm trí tĩnh lặng chỉ đang bán lại những lọ thuốc ngủ ưa thích của họ. Thậm chí còn có những vị thầy và tác giả tâm linh nổi tiếng ủng hộ việc không làm gì cả; họ nói rằng bản thân nỗ lực là vấn đề, rằng sự bất mãn thúc đẩy sự theo đuổi tâm linh là thứ duy nhất ngăn cản chúng ta tới đạt được mục tiêu đó. Có gì ngạc nhiên khi một thông điệp như vậy lại được ưa chuộng? Có ai nghi ngờ thông điệp đó thực sự đến từ ai không? Trong thư, bạn chỉ ra rằng bạn tin rằng dòng nhánh của một vị thầy là quan trọng, vì vậy chỉ có một dòng nhánh thực sự; đó là Maya. Nếu bạn muốn hiểu về dòng nhánh của bất kỳ vị thầy tâm linh nào, bạn chỉ cần tưởng tượng họ đang lơ lửng trên những sợi dây rối cứ nói về ý chí tự do, mà họ không hề biết bàn tay của Maya ở trên cao, điều khiển mọi thứ.
Ngay cả khi bạn viết cho tôi và tôi viết lại cho bạn, chúng ta đang hòa tan trong một thùng hóa chất ăn mòn gọi là oxy. Chúng ta được lập trình di truyền để tự hủy. Cuộc sống của chúng ta đang bị thời gian dần nuốt chửng và mỗi lần hít vào có thể là lần cuối cùng. Sự thật không thể tránh khỏi là tất cả chúng ta đều là những người thực hành Tân Thiền Tông mà tôi đã mô tả ở trên. Mỗi ngày chúng ta mất một ounce hoặc một gram hoặc một pound và một ngày nào đó, phụp!, biến mất như thể chúng ta chưa bao giờ tồn tại.
Chỉ có một công án và nó giống nhau đối với tất cả chúng ta:
Cái gì là đúng?
Trân trọng,