9. Mannahatta (P1)

Tôi đang yêu cầu một điều gì đó cụ thể
và hoàn hảo cho thành phố của mình,
và rồi, cái tên thổ dân đó xuất hiện!
– Walt Whitman, Mannahatta

Tôi thích Manhattan nhiều đến mức có thể sống ở đó mãi mãi. Lần tôi sống ở đó dài nhất là một chuyến ghé thăm trong vài tháng. Đó là điều tôi đang làm hiện tại. Thời gian là mùa hè năm 2001. Tòa tháp đôi vẫn còn đứng ở đó, nhưng sẽ không lâu nữa. Cuốn sách đầu tiên, Spiritual Enlightenment: The Damnedest Thing, đã được viết nhưng chưa được xuất bản.
Tôi đã dành vài tháng trước đó để trông nhà và trông chó ở Puerto Rico. Khi tôi quyết định đến thành phố này, tôi đã gọi cho chị gái tôi sống ở đó và sắp xếp một bữa trưa. Tình cờ, chị ấy nói, chị biết có một căn hộ tầng áp mái ở Tribeca đang trống để cho thuê trong ba tháng nếu như tôi đang cần một chỗ ở. Chị ấy nói với tôi rằng những người bạn của chị ấy, gia chủ của căn hộ đó, đang rất muốn tìm người thuê vì thỏa thuận trao đổi nhà ở của họ thông qua một công ty môi giới đã bị hủy vào phút cuối, nhưng dù thế nào thì họ cũng vẫn sẽ đi du lịch trong ba tháng tới.
“Được thôi”, tôi nói với chị ấy. “Em sẽ gọi cho Rodney và nhờ ông ấy sắp xếp mọi việc”.
“Em không muốn đi xem nhà trước sao?” chị ấy hỏi.
“Chị đã nói là nó ổn còn gì?”
“Đúng, nhưng—”
“Vậy thì tốt. Tuần sau chúng ta gặp nhau ăn trưa nhé.”
Đó là minh họa rõ ràng về hai phương thức hoạt động hoàn toàn khác biệt trên thế giới; cách thức ngờ vực của bản ngã tách biệt và cách thức tin tưởng của bản ngã hòa nhập. Chị gái tôi sẽ phải kiểm tra căn hộ, mặc cả về giá, có thể sẽ gọi chuyên gia đến kiểm định cái này cái kia, tìm các giải pháp thay thế khác để giữ cho các sự lựa chọn của mình được rộng mở, đóng tiền cọc theo khế ước và nhờ luật sư ký vào hợp đồng cho thuê. Chị ấy có thể gọi những người gia chủ là bạn bè nhưng, như chị ấy vẫn nói, kinh doanh là kinh doanh. Đây là nền kinh tế sai lầm nhất vì thứ duy nhất chị ấy tiết kiệm được là tiền, trong khi đang lãng phí tài sản thực sự duy nhất của mình, là sinh lực của mình, với tất cả những chiến lược và hành động dựa trên nỗi sợ hãi đáng sợ đó. Tất nhiên, việc này không thực sự liên quan đến tiền bạc, mà liên quan đến hình ảnh bản thân.
Đó không chỉ là cách mà chị ấy thuê một căn hộ, mà đó là cách chị ấy làm hầu hết mọi thứ. Chị ấy sống trong một vũ trụ nơi hàng trăm điều tồi tệ có thể xảy ra trong mọi tình huống. Trạng thái của chị ấy là trạng thái cảnh giác liên tục. Chị ấy dành cả cuộc đời để tưởng tượng mọi thứ có thể trở nên tồi tệ và đảm bảo rằng chúng sẽ không xảy ra. Đối với chị ấy, vũ trụ là một nơi thù địch mà, mặc dù chị ấy không bao giờ diễn đạt theo cách này, chị ấy không thuộc về nơi đó và không có quyền lợi hay quyền lực. Tuy nhiên, hầu hết mọi người sẽ coi chị gái tôi là một người phụ nữ thông minh, hấp dẫn và rất thành đạt. Những gì tôi vừa nói về chị cũng đúng với nhiều người khác và thậm chí còn đúng hơn với hầu hết mọi người. Phương thức hoạt động này đối với tôi giống như một khối u ác tính có hệ thống – căn bệnh ung thư của cuộc sống – nhưng có lẽ có vẻ bình thường và có thể chấp nhận được đối với hầu hết mọi người. Đó không phải là nỗi sợ hãi rõ ràng, mà là nỗi sợ ẩm ướt thấm ra từ cái cốt lõi vào mọi ngóc ngách của con người. Khi bạn sống chung với nó, mọi thứ có vẻ bình thường. Khi thoát khỏi nó, bạn không thể tin rằng mình đã từng sống như thế.
Với tôi, đó là điều đơn giản nhất trên thế giới. Tôi sẽ đến thành phố này nên tôi thậm chí đã nhấc điện thoại lên và tìm một nơi để ở trước khi tôi suy nghĩ đến việc tìm một nơi để ở. Tôi đã có được thứ mình muốn trước khi tôi biết là mình sẽ muốn nó, và nó còn tốt hơn những gì tôi đã nghĩ mình muốn. Tôi không bao giờ coi việc vận hành một cách dễ dàng như thế này là điều hiển nhiên và tôi thấm nhuần lòng biết ơn sâu sắc và chân thành nhiều lần trong ngày. Tôi đã đến được trạng thái trôi chảy này chủ yếu là nhờ sự tôn trọng, quan sát cách mọi thứ hoạt động và loại bỏ bộ não bò sát nhỏ bé sợ hãi của mình ra khỏi phương trình. Tôi không có nhiều hành trang tinh thần hoặc cảm xúc méo mó mà tôi mang theo bên mình, vì vậy tôi đoán điều đó cho phép mọi thứ hoạt động theo đúng cách nó nên hoạt động; trơn tru và dễ dàng.
Tất cả những điều này có khiến tôi trở thành kẻ khờ khạo không? Một người dễ dãi cả nể? Không hẳn. Nếu thỏa thuận không thành công, hoặc bên cho thuê cố giữ tiền đặt cọc của tôi một cách bất công, hoặc bất kỳ điều gì trong số những điều bất cập trong loại thỏa thuận này thực sự xảy ra sai lầm, thì tôi sẽ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại khác. Tôi sẽ cử một luật sư hung hăng như cho pitbull đến gặp họ với những lời chỉ dẫn khiến họ phải hối hận. Hoặc có thể tôi chỉ nhún vai và bỏ qua. Tôi không bao giờ biết mình sẽ hành động như thế nào cho đến khi tôi làm vì tôi không có bất kỳ quy tắc hay hướng dẫn nào cho tôi biết cách cư xử, hoặc là có thể chỉ có một chỉ dẫn này mà thôi: Kiên nhẫn. Hít thở. Cho nó thời gian. Để mọi thứ lắng xuống và để các khuôn thức trở nên rõ ràng.
Ý tôi không hẳn là muốn nói rằng tôi là một chàng trai ngọt ngào. Tôi có thể là một thằng khốn nạn, ít nhất là về mặt lý thuyết, nhưng tôi phải nói rằng, có vẻ như không có nhiều khuynh hướng như vậy. Tôi không nghĩ về những điều kiểu đó—thỏa thuận trở nên tồi tệ, người này phản bội người khác, luật sư pitbull—và chúng thực sự không bao giờ xảy ra trong thực tại của tôi. Sẽ chẳng có ích gì vì tôi chẳng học được gì ở đó. Vì vậy, khi tôi gọi điện và chị gái tôi nói với tôi rằng chị ấy biết một nơi nào đó, thì tôi đã biết tất cả về nơi đó rồi. Tôi biết nơi đó sẽ lý tưởng, rằng chủ nhà sẽ dễ thỏa thuận, rằng nơi đó sẽ ở một khu vực tốt hơn nơi tôi đã chọn, và rằng mọi thứ tốt đẹp khác sẽ đến từ đó, không phải vì tôi đã sắp xếp vụ này bằng bộ não thông minh của mình, mà là vì tôi đã không làm vậy. Và nếu nó có vẻ như đang thuận buồm xuôi gió rồi lại đổ vỡ tan tành, thì tôi sẽ không nghi ngờ rằng có điều gì đó không ổn, mà là hẳn đang có điều gì đó lớn hơn và tốt hơn đang diễn ra.
Tôi không có quy tắc nào khiến tôi trở thành một gã tốt bụng. Tôi không có quy tắc nào. Quy tắc là cách chúng ta định nghĩa bản thân, để vẽ ra những ranh giới tưởng tượng. Những ranh giới như vậy là nhân tạo và dễ xóa bỏ. Những niềm tin mạnh mẽ nhất của chúng ta có thể bị xóa sạch như một lớp trang điểm thông qua một khoảnh khắc siêu việt hay thảm họa, hoặc chỉ đơn giản là do một sự thay đổi nhỏ về mặt hóa học trong bộ não. Đạo đức, luân lý, tôi không có. Như thực tế đã xảy ra, tôi là một gã tốt bụng. Nếu nó xảy ra theo cách khác, tôi sẽ trở thành một kiểu người khác. Tôi có thể đưa ra lời khẳng định đầy nhiệt huyết rằng tôi sẽ không bao giờ, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, gây hại cho bất kỳ ai, nhưng các sự kiện có thể thay đổi và vì lý do nào đó, tôi sẽ phải đẩy một số đứa trẻ nào đó ra trước tàu hỏa vào chiều nay. Tôi nghi ngờ điều đó và tôi hy vọng là nó không thực sự xảy ra, nhưng nó vẫn có thể. Đúng, điều đó là không thể tưởng tượng được, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể. Những điều không thể tưởng tượng được vẫn xảy ra mọi lúc.
Tôi có cách hoạt động trên thế giới này và nó không liên quan gì đến các quy tắc; không phải quy tắc của tôi hay của bất kỳ ai khác. Nó liên quan đến sự tin tưởng và các khuôn thức và sự vắng mặt của các ranh giới nhân tạo. Nếu những đứa trẻ tội nghiệp đó cần phải được đẩy ra trước đầu tàu xe lửa đang chạy nhanh đó, và sự thật đó trở nên rõ ràng với tôi theo cách mà mọi thứ trở nên rõ ràng với tôi, thì chúng ta sẽ cần một đội dọn dẹp có dạ dày khỏe mạnh và rất nhiều túi nhỏ.
Bạn nghĩ rằng tôi có thể nói chắc chắn rằng không có điều gì khủng khiếp như vậy có thể xảy ra, và tôi chắc chắn sẽ cược rất nhiều vào điều đó, nhưng điều đó là không chắc chắn. Những điều khủng khiếp vẫn xảy ra. Một người quan sát khách quan về nhân loại có thể nói rằng những điều khủng khiếp gần với chuẩn mực về sự bình thường hơn những điều lớn lao, hạnh phúc. Tại sao lại phải giả vờ là nó khác?
Đau khổ và kinh hoàng là một phần của cuộc sống trong trạng thái mơ, một phần lớn. Không, tôi không thực sự nghĩ rằng vũ trụ sẽ khiến tôi đẩy trẻ em ra trước một chuyến tàu vào chiều nay. Điều đó giúp tôi thoát khỏi rắc rối, nhưng không phải bọn trẻ. Vũ trụ có thể sẽ không dùng đôi tay tôi để làm việc đó, nhưng nó vẫn sẽ đẩy những đứa trẻ đó ra trước đoàn tàu đó.


Tôi không cho rằng bất kỳ ai cũng có thể đạt đến trình độ thành thạo tối cao trong nghệ thuật và khoa học biểu lộ những mong muốn thành hiện thực —tôi biết là tôi chưa đạt đến—nhưng tôi cho rằng hầu hết mọi người, bất kể hoàn cảnh của họ ra sao, đều có nhiều chỗ để cải thiện. Tôi hiểu rằng có những yếu tố ảnh hưởng; giới tính, chủng tộc, địa điểm, sự giàu có, sức khỏe, nghiệp quả, dharma (pháp), may mắn và những yếu tố khác có thể đóng vai trò quan trọng trong mức độ mà bất kỳ cá nhân nào đang thực sự hy vọng nâng cao, định nghĩa lại hoặc xóa bỏ định nghĩa về bản thân, nhưng tôi cũng hiểu rằng hầu hết mọi người đều mang theo rất nhiều thứ vớ vẩn mà họ không cần và chúng chỉ hạn chế tiềm năng mở rộng của họ.
Một số người thích thú với loại trò chơi ước nguyện này và chối bỏ khi nó không hiệu quả với họ. Họ ước một triệu đô la hoặc thứ gì đó ấu trĩ tương tự, và khi nó không xuất hiện, họ coi toàn bộ chủ đề này là, ờm, suy nghĩ viển vông. Có mong muốn đúng đắn và có mong muốn sợ hãi và một triệu đô la là mong muốn sợ hãi. Mong muốn đúng đắn là chân thật và đại diện cho sự phát triển thực sự của khuôn thức độc nhất của một người. Đây không phải là một điểm nhỏ. Khám phá mong muốn đúng đắn bên trong chính bạn là hành trình của việc không trở thành người mà bạn không phải.
Một điểm nữa tôi phải nói trước khi chuyển sang chủ đề khác là không có điều gì tôi nói đến, dù là sự giác ngộ chân lý hay mối quan hệ thực sự của chúng ta với vũ trụ, là bất cứ điều gì khác ngoài những điều vốn dĩ, là tự nhiên, đúng đắn và bất biến của chúng ta. Đây không phải là thứ chúng ta phải ra ngoài học hỏi, kiếm được hay đấu tranh để có được, mà đơn giản là những gì đang có. Một thiền sư đã viết bia mộ của chính mình rằng: “Cả đời tôi bán nước bên bờ sông. Ha! Thật nực cười!”, chính là đang đề cập đến điểm này. Đây là điều tự nhiên. Đây là những gì đang có. Thực tại còn vượt xa hơn cả những giấc mơ hoang đường nhất của chúng ta và tất cả đều có thể là của bạn vì nó đã là của bạn rồi. Chỉ có một thứ cản đường đó là chính bản thân bạn.



Vì vậy, tôi đã thuê căn hộ trong ba tháng với ý định đắm mình trong nền văn hóa thượng lưu trong một thời gian; nhà hát, bảo tàng, thư viện, nhà hàng ngon. Tôi rất thoải mái khi làm tất cả những điều này một mình. Thực ra, mọi thứ đã không diễn ra như dự định, nhưng mọi thứ tốt hơn đang diễn ra rất tốt đẹp nên tôi khá hài lòng. Đây là vài tháng trước khi tòa tháp Trung Tâm Thương Mại Thế giới bị tấn công, vì vậy, tình trạng bình thường trước ngày 11 tháng 9 vẫn tồn tại. Căn hộ thực ra là một không gian nhà kho được cải tạo; nhiều gạch phun cát, sắt gỉ và gỗ lớn. Rất rộng rãi và thoáng mát bên trong với phòng ngủ và phòng tắm có tường bao quanh và mọi thứ khác – bếp, phòng ăn, phòng khách trang trọng và phòng khách bình thường – đều là không gian mở. Một cầu thang tròn dẫn lên tầng trên có lan can ở một phía, là nơi chủ nhà để sách và một văn phòng nhỏ tại nhà. Không có nhiều cảnh đẹp khi nhìn từ các cửa sổ công nghiệp lớn và ngôi nhà được trang bị nhiều đồ đạc theo phong cách hơn là sự thoải mái theo sở thích của tôi, nhưng vẫn là một không gian sống rất đẹp.
Vào thời điểm này, tôi nhận được một email từ Jolene, người lúc này đã thấy mình được miêu tả trong một bản xem trước của cuốn Damnedest. (Nd: Jolene là cô bé đã nói chuyện với Jed về Thiền tông và triết học Hang Plato trong cuốn sách đầu tiên). Cô ấy muốn gặp tôi, để nói chuyện với tôi. Cô ấy đã tiết kiệm đủ tiền để thực hiện chuyến đi và muốn đến đó trong vài ngày, cô ấy nói, nếu cô ấy có thể dành vài phút với tôi. Tôi trả lời bằng một gợi ý rằng cô ấy nên mua một chiếc ba lô và một Thẻ Eurail và dành cả mùa hè để lang thang khắp châu Âu. Cô ấy thích ý tưởng đó và nói rằng cô ấy sẽ thử làm điều đó, nhưng vẫn muốn gặp tôi trước.
Tôi đồng ý và sau một vài email qua lại, kế hoạch của cô ấy bắt đầu thành hình. Khoảng một tuần trước chuyến thăm, cô ấy gọi điện để báo cho tôi số hiệu chuyến bay và thời gian đến, nhưng cô ấy vẫn chưa tìm được nơi nào để ở. Không nghĩ ngợi gì, tôi đã nói luôn với cô ấy rằng căn hộ áp mái có nhiều chỗ và cô ấy nên ở đó trong thời gian cô ấy ở thị trấn.
“Thật sao?” cô ấy nói. “Tuyệt quá!”
Chỉ một giây sau, tâm trí tôi đã bắt kịp với cái miệng mình.
“Đợi một chút,” tôi bảo cô ấy. Tôi che ống nói của điện thoại bằng một tay và xoa thái dương theo chuyển động tròn chậm rãi theo kiểu tôi-vừa-làm-cái quái-gì-thế-này? bằng tay kia.
“Chú phải nói chuyện với cha của cháu,” tôi nói với cô ấy. “Ông ấy có ở đó không?”
“Vâng,” cô ấy ngập ngừng nói.
“Cháu đã thành thật về chuyến đi này chưa? Không có gì lươn lẹo đấy chứ?”
“Không, cha mẹ biết cháu đang làm gì.”
“Được rồi, gọi bố cháu ra đây.”
“Okay”, cô ấy nói một cách lo lắng, “nhưng đừng nói với ông ấy, chú biết rồi đấy, đừng nói với ông ấy bất cứ điều gì quan trọng.”
“Chú hiểu rồi. Đưa điện thoại cho ông ấy đi.”
Sau một lúc, cha cô ấy nghe máy. Tôi tự giới thiệu và chúng tôi nói chuyện một cách tôn trọng kiểu Ông + Tên Họ. Ông ấy đã có một số ý tưởng về tôi là ai. “Jo-Jo vẫn thường nói về ông, ông McKenna,” ông ấy nói, có vẻ không mấy vui vẻ gì về điều đó. Tôi nói với ông ấy rằng tôi nghĩ đó là một ý tưởng hay khi để ông ấy và tôi nói chuyện để tôi có thể giới thiệu bản thân và đảm bảo với ông ấy rằng tôi sẽ để mắt đến con gái ông ấy khi cô ấy ở trong thành phố này. Tôi đau đớn nhận ra rằng mọi điều tôi nói đều có vẻ sai, giống như một người có tội cố tỏ ra vô tội, nhưng không có cách nào khác.
Tất nhiên, việc nói chuyện với cha cô ấy không thực sự là cần thiết. Jolene đã đủ lớn để làm những gì cô ấy muốn, nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề là ngăn chặn một mớ hỗn độn trước khi nó trở thành một mớ hỗn độn. Thực ra tôi cũng có phần biết ơn vì lỗi lầm đã thúc đẩy tôi nói chuyện với ông ấy, bởi vì giờ tôi nhận ra rằng đó là điều tôi nên làm dù có thế nào đi nữa và đã không nghĩ đến. Ông ấy có vẻ khá hài lòng khi nghe tôi nói, nhưng vẫn cảnh giác. Có lẽ ông ấy đã nhẹ nhõm một chút khi thấy rằng nhân vật đã dụ dỗ con gái mình vào một giáo phái điên rồ nào đó nghe có vẻ khá tỉnh táo và có trách nhiệm. Chỉ là tôi đoán thế thôi.
“Jolene và tôi vừa nói chuyện và tôi e rằng tôi đã phạm phải một chút sai lầm.”
Đáp lại, ông ấy chỉ hừ một tiếng.
“Tôi đã đề nghị cho Jolene ở cùng với tôi khi con bé ở thị trấn. Tôi có nhiều phòng ở đây và có vẻ như đó là điều an toàn và hợp lý nhất, nhưng tất nhiên, tôi đã nhận ra ngay rằng nó có vẻ như, ờm, hơi không phù hợp. Tôi nghĩ rằng tôi nên thảo luận với ông.”
Có một tiếng động nhỏ khác từ đầu dây bên kia, nhưng tôi muốn nói hết phần của mình trước khi ông ấy bắt đầu phần của ông ấy nên tôi tiếp tục. Tất nhiên, sẽ dễ dàng hơn nếu tôi chỉ đơn giản là rút lại lời đề nghị ban đầu nhưng, bỏ qua vẻ bề ngoài, thực sự là Jolene ở với tôi vẫn là tốt nhất và sau một lúc cân nhắc, tôi nhận ra rằng mối quan ngại duy nhất về mặt bề ngoài là cha mẹ cô ấy. Tôi vốn không có danh dự nào để bảo vệ, hoặc nếu có thì có lẽ cũng cần phải cải thiện một chút. Danh dự của Jolene cũng sẽ được bảo toàn vì cô ấy không phải là người lắm mồm và vì dù sao thì những người quen biết cô ấy sẽ không tin bất cứ điều gì khiếm nhã về cô ấy.
“Tình huống này chính xác là những gì tôi chắc chắn Jolene đã nói với ông. Không có gì, ờm,” tôi mò mẫm tìm một từ và cuối cùng dùng một từ ngớ ngẩn, “lãng mạn trong tất cả chuyện này. Trong mọi trường hợp thì tôi không nên đưa ra lời đề nghị này và tôi chắc chắn sẽ tôn trọng bất kỳ mong muốn nào của ông về vấn đề này.” Ông ấy không xen vào nên tôi tiếp tục, tự hỏi làm sao mình lại rơi vào tình huống ngu ngốc như vậy. “Tôi có thể giúp con bé tìm một khách sạn hoặc một nhà trọ đẹp, hoặc có thể là con bé có thể đi cùng một thành viên gia đình cũng có thể ở lại chỗ tôi. Bất cứ điều gì—”
Bây giờ ông ấy nói.
“Ông đang hỏi tôi—?”
Tôi ngắt lời ông ấy. Tôi biết chính xác ông ấy muốn nói gì vì với tôi, toàn bộ câu chuyện này cũng giống như một lời thỉnh cầu được che đậy để tán tỉnh con gái ông ấy, hoặc để đảm bảo ông ấy ban phước cho một điều gì đó kỳ cục. Tôi đảo mắt và nói lê thê tiếp.
“Tôi chỉ nói cho ông biết tình hình thôi. Ông nói gì thì nói. Tôi đưa ra lời đề nghị này cho con gái ông với tinh thần hữu nghị và quan tâm. Tôi có một căn hộ rất lớn ở đây và thành phố này có thể là một nơi khó khăn.”
Ngu ngốc. Hoàn toàn ngu ngốc. Nhưng đó là tình huống hiện tại nên tôi không tự trách mình quá nhiều. Chúng tôi nói chuyện thêm một chút. Ông ấy suy nghĩ một chút và quyết định rằng tôi nói nghe có vẻ ổn, và rằng con gái ông ấy có một số ý tưởng buồn cười nhưng cô bé là một đứa trẻ ngoan, và ông ấy nghĩ rằng nếu như chúng tôi thực sự định làm bất cứ điều gì không phù hợp thì việc sắp xếp chỗ ở cùng hay không ở cùng thì cũng thế thôi, và rằng sẽ dễ chịu hơn cho ông ấy và vợ ông ấy khi biết rằng Jo-Jo sẽ không hoàn toàn đơn độc trong thành phố. Tuy nhiên, theo cảm nhận của tôi, ông ấy không quá quan tâm đến vụ sắp xếp chỗ ở này mà là vấn đề lớn hơn là con gái ông ấy đang trở thành người xa lạ, và tôi là người có thể đã gây ra điều đó. Ông ấy cảm ơn tôi, hơi hời hợt, và chúng tôi dừng lại.

Ồ.

Hành trình đến gặp pháp sư Shaman

Tôi có thể gặp cô ấy ở sân bay, hoặc tôi có thể gửi một chiếc xe và bảo tài xế đợi cô ấy, giơ một tấm biển có tên cô ấy. Điều đó có lẽ sẽ khiến cô ấy phấn khích. Tuy nhiên, vấn đề là, và đây là điều quan trọng, là hành trình đến gặp pháp sư shaman cũng là một phần của trải nghiệm tâm linh này như chuyến viếng thăm ông ấy. Tất nhiên, tôi không phải là pháp sư shaman, nhưng câu tục ngữ này hoàn toàn đúng. Cô bé này đã trải qua mọi thứ mà một cô gái thôn quê trẻ từ vùng đồng bằng trồng ngô phải trải qua để theo dõi tôi, tự kiếm tiền, thoát khỏi gia đình và nhà cửa, và lên máy bay đến một trong những trung tâm đô thị đáng sợ nhất thế giới; nói tóm lại, để bắt đầu một hành trình tuyệt vời. Cơn ngứa trong đầu cô bé hẳn đã trở thành một sự giày vò khiến cô bé phải thực hiện một hành trình như vậy và tôi sẽ không làm giảm bớt điều đó bằng cách kéo cô bé lên những feet cuối cùng. Phần của tôi bắt đầu bằng cách đưa cô bé vào vụ này.
Việc này không hề dễ dàng.
Tôi trở về từ buổi chiếu phim nghệ thuật The Winter Guest và thấy cô ấy đang ngủ, dùng ba lô làm gối, ở cổng thang máy. Tôi không muốn đánh thức cô ấy và tôi không thể đi ngang qua cô ấy mà không gây ồn ào, nhưng tôi cũng không muốn đứng đây nhìn một dòng nước bọt chảy xuống khóa kéo của túi bên. Tình thế tiến thoái lưỡng nan tự giải quyết khi cô ấy nhìn ra từ một bên mắt rồi đảo mắt sang bên kia.
“Ồ! Xin chào!” cô ấy hét lên và nhảy lên, lau môi và ôm chặt tôi, “Xin chào, xin chào, xin chào, xin chào, xin chào!”
Tôi chào lại và tách ra, hỏi han với vẻ quan tâm như một người chú xem cô ấy có đến nơi an toàn không, và tôi thấy là cô ấy đã đến nơi an toàn.
Chúng tôi sắp xếp cho cô ấy vào phòng ngủ phụ. Tôi đưa cho cô ấy bộ chìa khóa dự phòng và chúng tôi đi dạo quanh khu phố. Chúng tôi tìm một nơi có phong cách Địa Trung Hải đẹp để ăn tối và thảo luận về kế hoạch của cô ấy trong khi ăn ô liu, phô mai feta, thịt cừu và cơm. Chúng tôi không nói về bất cứ điều gì cô ấy cho là quan trọng. Sẽ có thời gian cho việc đó và cô ấy có những việc khác muốn làm khi ở đây, mà chúng tôi cũng không nói quá nhiều, nhưng tôi có thể nói rằng cô ấy sẽ đi dạo xung quanh. Cô ấy vui vẻ và lạc quan bên ngoài nhưng bên trong đó, ngay cả một người quan sát thiếu tinh ý như tôi cũng có thể thấy cô ấy đang có những vấn đề nghiêm trọng trong đầu. Tôi đặc biệt thích ở bên những người trong trạng thái tinh thần này vì điều đó có nghĩa là họ đang giải quyết những vấn đề nghiêm trọng, nhưng không có gì phải vội vàng nên tôi giữ cho cuộc trò chuyện nhẹ nhàng và vui vẻ và cố gắng giúp cô ấy thư giãn.

Giết người Thụy Sĩ

Sáng hôm sau cô ấy dậy muộn. Tôi biết cô ấy mang theo một đống sách và một tập tài liệu in trên internet và cô ấy đang đọc và viết để đưa mình đến một số quyết tâm nên có lẽ điều đó khiến cô ấy thức đến tận sáng. Tôi bảo cô ấy ngồi ở quầy ăn sáng nâng cao, thứ là một phần của quầy đảo bếp, rót cho cô ấy một ít nước trái cây và bắt đầu nấu cho cô ấy một món trứng tráng. Khi chúng tôi vào vai những nhân vật chủ nhà kiểu này và sống trong bối cảnh thường ngày trong gia đình này, cô ấy bắt đầu nói về những thứ “quan trọng”. Cô ấy bắt đầu chia sẻ quan điểm của mình về đạo Phật với tôi. Sau vài phút lắng nghe cô ấy, tôi thấy rõ rằng cô ấy đang cố gắng tự bán mình cho đạo Phật bằng cách cố gắng bán nó cho tôi. Cũng rõ ràng từ sự háo hức mà cô ấy đang cố gắng bán nó rằng cô ấy có những sự dè dặt mà vẫn chưa được giải quyết thành trọng tâm đối với cô ấy. Cô ấy nói chuyện với tôi theo cách gợi ý rằng cô ấy thực sự đang cố gắng thuyết phục bản thân về điều gì đó mà cô ấy biết rõ hơn hơn là chỉ tin vào. Đó là cách sự tuyệt vọng hoạt động; trái tim sợ hãi tìm cách chế ngự tâm trí nghi ngờ. Nỗi sợ hãi làm lu mờ lý trí và tạo ra đức tin.
Tôi không nói gì cả. Tôi làm xong món trứng ốp la cho cô ấy và đặt trước mặt cô ấy rồi để cô ấy nói tiếp. Cô ấy bắt đầu bằng một điều gì đó về cuộc sống là đau khổ nhưng thật khó để nhận ra điều đó nếu như bạn chưa bao giờ bỏ bữa hoặc mắc một căn bệnh thể xác nào nghiêm trọng hơn một nốt mụn. Sau đó, cô ấy lướt qua một cách ngắn gọn về một điều gì đó của Bồ tát về việc không nghỉ ngơi cho đến khi tất cả chúng sinh đều được giải thoát khiến cả hai chúng tôi đều nhăn mặt một chút, sau đó là một vài lời ca ngợi về chánh niệm và sự tĩnh lặng, và bây giờ cô ấy đang nói về lòng từ bi. Tôi có thể nói với cô ấy rằng lòng từ bi chỉ là một cách khác để giữ sự chú ý của chúng ta hướng ra bên ngoài một cách an toàn thay vì hướng vào bên trong một cách hủy diệt, nhưng nếu tôi không ngắt lời, tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ nghe thấy cùng một nốt nhạc bất hòa trong chính lời nói của mình giống như tôi nghe, và cô ấy sẽ tự thoát ra khỏi những thứ cô ấy đang cố gắng nói với tôi. Cô ấy có thể cần tôi lắng nghe điều này, nhưng cô ấy không cần tôi phản hồi. Cô ấy đang đi vào con đường đạo Phật theo một vòng tròn, và nếu tôi không ngăn cản quá trình này, cô ấy sẽ sớm quay lại con đường cũ, thất vọng nhưng sẵn sàng tiếp tục cuộc hành trình.
Cô ấy thả lỏng và ăn trứng ốp la của mình.
“Jolene, hãy tưởng tượng có một nút đỏ lớn trên quầy nhé, được không?”
“Được thôi,” cô ấy nói, phấn chấn vì trò chơi mới.
“Nếu cháu nhấn nó, cháu sẽ giết tất cả mọi người ở Thụy Sĩ.”
Cô ấy nở nụ cười kín đáo, tự cắn môi.
“Okay,” cô ấy thận trọng nói.
“Nếu cháu nhấn vào, sẽ không ai biết được. Cháu sẽ không bao giờ bị buộc tội hoặc có liên quan đến cái chết của hàng triệu người Thụy Sĩ tử tế đó.”
“Vầng?” cô ấy nói. “Rồi sao?”
“Vậy tại sao không nhấn nó?”
Cô ấy tươi tỉnh lại và định bắt đầu trả lời ngay lập tức, sau đó tối sầm lại và cắn môi dưới để giữ lại câu trả lời. Đây giống như một trong những câu hỏi đạo đức ngớ ngẩn mà họ hỏi bạn vào lớp bảy, kiểu như bạn có tố giác một người bạn của bạn vì họ trộm cắp vặt không, nhưng tôi không cố dạy cô ấy về đạo đức, tôi chỉ cố giúp cô ấy vượt qua điều đó.
Cô ấy đang tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn và cô ấy hy vọng mình đã tìm thấy nó trong Phật giáo, nhưng một phần nào đó trong cô ấy biết rằng cô chưa tìm thấy. Đây là điều mà họ không nói với bạn về lòng từ bi, có lẽ vì họ không biết: Lòng từ bi không liên quan gì đến sự thức tỉnh. Nó không liên quan. Nó nghe có vẻ hay và khó để phản đối, nhưng nó hoàn toàn không liên quan. Quy Tắc Vàng của Đạo Từ Bi là làm cho người khác. Quy Tắc Vàng của Đạo Thức Tỉnh là tự mình suy nghĩ độc lập. Không có thứ gọi là Đức Phật của lòng từ bi. Nếu bạn từ bi trước khi thức tỉnh, động lực đó chỉ ra một khu vực mà có một cái gì đó sai trái cần phải bị chặt bỏ. Nếu bạn từ bi sau khi thức tỉnh, bạn không thực sự thức tỉnh. Nếu bạn đang chờ đợi trạng thái thức tỉnh bao gồm lòng từ bi, có thể bạn sẽ thấy Phật giáo là một nơi thoải mái để giết thời gian.
Tôi nhìn Jolene. Tôi không biết nhiều về con người, nhưng tôi có thể thấy những gì đang diễn ra trong đầu cô ấy. Điều đầu tiên cô ấy nhận ra là câu hỏi này có liên quan đến lý do cô ấy đến đây, mặc dù cô ấy vẫn chưa nói với tôi lý do đó và bản thân cô ấy có thể không chắc chắn. Tiếp theo, cô ấy bắt đầu lướt qua những câu trả lời hiển nhiên trong đầu—họ là những người vô tội, điều đó hoàn toàn sai, cô sẽ bị nướng trong địa ngục, v.v.—mà thực tế không đưa ra được câu trả lời nào. Sau đó, cô ấy sẽ tìm kiếm những câu trả lời ít hiển nhiên hơn—sự mất cân bằng nghiệp quả, sự bất ổn của châu Âu, bỏ mặc dãy núi Alps không còn ai tham quan—không tìm thấy câu trả lời nào, và bây giờ, hoặc tôi đoán sai, cô ấy đang xem xét lại những câu trả lời hiển nhiên. Cô ấy trông rất thất vọng vì không thể đưa ra câu trả lời đơn giản cho một câu hỏi đơn giản.
Lý do cho việc chỉ trích Phật giáo này là để hiểu rõ hơn về Maya. Nó là một thứ của cô ấy. Tất cả chúng ta đều tin vào quan niệm rằng để thức tỉnh, cần thiết phải có một người trung gian, một người cầu thay, nhưng người cầu thay duy nhất ở đây chính là Maya. Hãy giết người cầu thay. Hãy giết người thầy. Hãy giết Phật. Tự mình làm đi. Bạn có mắt, bạn có não, hãy tính toán, tự tìm hiểu. Đây không phải là một con đường, mà nó là con đường duy nhất. Đó là lý do tại sao tôi đã thực hiện các biện pháp để đảm bảo không ai có thể bám lấy tôi, để chỉ định tôi là vị cứu tinh của họ, để chèn tôi vào giữa họ và thực tại. Đó là xu hướng tự nhiên của chúng ta trong vùng nước nguy hiểm này; vươn tay ra, nắm lấy thứ gì đó, bám víu, để chèn thứ gì đó vào giữa chúng ta và mối đe dọa của sự hư vô vĩnh hằng ẩn núp ngay bên dưới mặt nước. Chúng ta muốn duy trì ảo tưởng rằng chúng ta không hoàn toàn đơn độc trên biển cả vô tận nhưng tất nhiên, tình cảnh chính xác của chúng ta là như vậy.
Và không hề có chữ “chúng ta” trong đó.
“Cháu sẽ cảm thấy tệ lắm,” cuối cùng Jolene nói, khiến nó giống một câu hỏi hơn là một lời khẳng định. Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt khó chịu và cô ấy ngọ nguậy rồi quay lại làm việc. Bất kể cô ấy trả lời thế nào, tôi sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt khó chịu. Tôi không muốn cô ấy trả lời, tôi chỉ muốn cô ấy suy nghĩ về điều đó. Tôi muốn cô ấy xem xét kỹ lưỡng những câu trả lời hiển nhiên. Còn lý do nào hiển nhiên hơn lý do không nên nhấn nút và giết chết hàng triệu người vô tội?
Và tuy nhiên—
“Tại sao cháu phải nhấn nó?” Jolene hỏi. “Có lẽ đó là câu hỏi hay hơn. Cháu không cần lý do để không nhấn nó bởi vì cháu chẳng có lý do gì để nhấn nó. Cháu sẽ tiếp tục như thể không có cái nút nào cả. Hoặc có thể là không có lý do gì để không nhấn nó. Có phải ý chú là vậy không? Kệ xác. Cháu cứ nhấn nút, chú muốn kiểu thế đúng không?”
“Đó là những sự trốn tránh,” tôi trả lời. “Cả hai đều không phải là câu trả lời cho câu hỏi. Câu hỏi là tại sao không nhấn nó.”
“Cháu không biết”, cô ấy nói. “Tại sao không nhấn?”
“Chú mà biết thì chết liền.”
Cô ấy đập mạnh tay xuống cái nút tưởng tượng và nở nụ cười tinh nghịch với tôi như thể cô ấy vừa làm điều gì đó rất hư hỏng.
“Okay,” tôi nói một cách thương xót, “thế là hết hát yodel rồi.” (Nd: yodel là một thể loại hát truyền thống của người Thụy Sĩ.)
“Cháu chẳng bao giờ quan tâm đến điều đó”, cô ấy nói với nụ cười tươi rói.


Sau vài ngày, chúng tôi đã quen với thói quen và chỉ gặp nhau khi đi ngang qua và trong một hoặc hai bữa ăn mỗi ngày, thường là ra ngoài, thường là đi bộ hoặc đi taxi một đoạn ngắn. Jolene đã làm nhiều hơn thế nữa với thời gian ở đây chứ không chỉ là đi chơi với tôi, một ông già không hợp thời; cô ấy đã ra ngoài và giao lưu. Sau khi sắp xếp được thời gian ở đây một tuần, cô ấy bắt đầu sử dụng internet để tìm ra nơi cô ấy muốn đến, bao gồm một số ngôi đền, một số hiệu sách Phương Đông và Thời Đại Mới, và ít nhất một quán cà phê huyền bí học. Cô ấy đã mở rộng từ những điểm khởi đầu đó. Cô ấy đã nói chuyện với mọi người và lần theo những manh mối. Cô ấy chưa đạt được nhiều tiến triển với tàu điện ngầm nên cô ấy đang vung rất nhiều tiền vào taxi và đi ngoằn ngoèo quanh thành phố và nhảy từ quận này sang quận khác một cách khá tùy tiện và chắc chắn là tốn kém.
Cô ấy không cập nhật cho tôi biết về các hoạt động của cô ấy, nhưng tôi có thể tưởng tượng được. Nếu cô ấy đã đến thăm các ngôi đền và nói chuyện với các nhà sư hoặc nữ tu, họ có thể đã đối xử với cô ấy như một nữ du khách dễ thương từ vành đai trang trại đến thăm thành phố lớn trong để chào hỏi tán gẫu vu vơ, nhưng sau đó họ sẽ nhận thấy điều gì đó bất ngờ. Họ sẽ thấy rằng Jolene nhỏ bé dễ thương nặng 45kg đang đói câu trả lời. Cô ấy không muốn tham quan và cô ấy không muốn tờ rơi. Cô ấy muốn những câu trả lời rất cụ thể cho những câu hỏi rất cụ thể. Nếu cô ấy không thể khiến chúng thoát ra từ miệng nhà sư nhẹ nhàng, cô ấy sẽ chui vào não ông ta bằng đèn pin và một cái cuốc để xem chúng có ở đó không. Nếu cô ấy không tìm thấy những gì cô ấy đang tìm kiếm, nhà sư sẽ trở nên dễ vứt bỏ như một vỏ kẹo cao su. Tôi biết tất cả những điều này bởi vì tôi biết cơn đói đó và tôi biết rằng nó đang lớn dần bên trong Jolene. Cô ấy không tìm kiếm những người bạn mới, cô ấy không tìm kiếm kiến thức chung hay những trải nghiệm thú vị. Cô ấy đang trở nên rất nghiêm túc và mong muốn của cô ấy đang trở nên rất mạnh mẽ và rất cụ thể. Tôi không có ý định đưa thêm một thứ ma cà rồng nào nữa vào đây, nhưng đó là một phép so sánh rất hay.

Điều không thể xảy ra

Sau khi cô ấy ở đây được vài ngày, tôi hỏi cô ấy đã ăn gì trong chuyến đi khám phá thế giới tâm linh của thành phố. Cô ấy trả lời, không có gì ngạc nhiên, là không ăn gì nhiều. Cô ấy lượm một cốc cà phê và một chiếc bánh ngọt khi có thể, đôi khi có thể là một đĩa salad. Ý tưởng về một người đến thăm New York mà không trải nghiệm một cửa hàng bán đồ ăn ngon thực sự là không thể chịu đựng được nên tôi đã yêu cầu cô ấy ghi lại lịch ăn trưa với tôi hôm nay và chúng tôi lên đường.
Khi chúng tôi bước vào tiệm bán đồ ăn nhẹ nhỏ hẹp, chúng tôi bị chen vào sau một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi; thấp, mập và nghiêm nghị. Vừa bước vào cửa, bà đánh rơi tập bìa da xuống sàn. Tôi không thể đi vòng qua bà để làm một quý ông nhặt nó lên giúp bà, vì vậy chúng tôi không có nơi nào để đi cho đến khi bà lấy nó và đi tiếp. Thứ rơi ra khỏi tập bìa của bà rõ ràng là một bản sao của cuốn Damnedest với bìa đen trắng của các bản sao đang được đánh giá trước khi xuất bản, tất cả đều được đánh dấu, phồng lên với các ghi chú dán và được giữ chặt bằng dây thun. Jolene nhìn thấy nó rõ ràng như tôi.
Chúng tôi bước vào cửa hàng bán đồ ăn nhẹ. Người phụ nữ lấy số và đợi được phục vụ. Tôi ra hiệu cho Jolene và chúng tôi quay lại và rời đi. Khi chúng tôi bước đi, tôi biết Jolene đang nhìn tôi với nụ cười toe toét trên khuôn mặt, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với sự ngạc nhiên của cô ấy, tôi vẫn đang đối mặt với sự ngạc nhiên của chính mình.
Điều này vượt quá mức cho phép. Tỷ lệ xảy ra là bao nhiêu? Quá lớn để tính toán. Chỉ có khoảng năm mươi bản sao trước khi xuất bản này đang tồn tại. Cơ hội cho điều này là bao nhiêu, rằng tôi sẽ ở New York, bước vào một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ sau lưng một người phụ nữ theo cách mà tôi không thể vượt qua, ngay khi bà ấy làm rơi tập tài liệu và đổ ra một bản sao của một cuốn sách tôi vừa viết xong, lật ngửa nó lên để tôi có thể nhìn thấy đó là gì? Không thể có cơ hội nào. Toàn bộ sự việc nằm ngoài phạm vi khả thi đến mức phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn xung quanh để tìm máy quay ẩn của một trò chơi khăm truyền hình nào đó.
Tôi khá nhạy bén với những sắc thái tinh tế của vũ trụ. Chính qua giác quan được phát triển cẩn thận này mà tôi liên hệ với thế giới với sự thoải mái và tự tin không thể sai lầm. Tuy nhiên, thứ này với bản sao của cuốn sách kia không liên quan gì đến sắc thái. Đây là một tiếng cồng chói tai, nó chẳng có gì tinh tế, nhưng nó chỉ ra điều gì? Với mục đích gì? Tôi hoàn toàn không biết. Nó chỉ là một thứ vô nghĩa to lớn, đáng kinh ngạc. Sự kiện này quá khó xảy ra đến nỗi tôi có thể đã nghi ngờ trí nhớ của mình sau đó nếu như Jolene không nhìn thấy nó rõ ràng như tôi.
(Có lẽ một ngày nào đó người phụ nữ đó sẽ đọc được điều này và nhớ ra mình đã đánh rơi cuốn sách khi bước vào một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ và bây giờ mới biết rằng tác giả của cuốn sách đó đang đứng cách cô ấy vài inch. Bà ấy sẽ nghĩ gì về điều đó?)
Tâm trí tôi vội vã tìm cách giải quyết vấn đề này, nhưng không thể. Ý nghĩa của một sự kiện kỳ lạ như vậy là gì? Tôi phải làm gì với nó? Có phải vũ trụ đã từ bỏ mọi sự kiềm chế? Thật vô lý, vô cùng vô lý, không thể tính toán được, rằng kết luận duy nhất mà bạn có thể đưa ra là, một khi bạn hiểu biết một chút về nó, thì vũ trụ thực sự chỉ là một chú chó con to lớn, thích đùa nghịch.
Tôi có thể hiểu rằng vũ trụ đang nói với tôi rằng chúng tôi đang tiến tới một cách thức hoạt động hoàn toàn mới, mà ở trong đó không có gì là quá nhiều, không có gì là quá vô lý hay quá tuyệt vời. Có lẽ ẩn dụ về giấc mơ hoàn toàn không phải là ẩn dụ chút nào. Hoặc có lẽ vũ trụ đang nói với tôi rằng cuốn sách đã ở ngoài kia rồi, rằng nó là một vật thể sống với lộ trình riêng để tuân theo, số phận riêng của nó. Quá nhiều sao? Hay là chưa đủ? Không có lời giải thích nào trong số này nghe có vẻ đúng, nhưng tôi không thể nói được. Có lẽ giấc mơ đang dần được tháo gỡ ngay trước mắt tôi. Điều đó sẽ là dư thừa và tôi hơi muốn nó không như vậy, nhưng ai mà biết được. Có lẽ vũ trụ, vì lý do riêng của nó, muốn tôi viết về trải nghiệm này, để chơi đùa với những kết luận này khi in ra. Có lẽ nó đã xảy ra để tôi có thể nói rằng nó đã xảy ra, để ai đó có thể học được điều gì đó khi đọc về nó, mở ra cánh cửa tiếp theo của họ. Có lẽ, bằng cách nào đó, nó là dành cho Jolene. Tôi thực sự không biết. May mắn thay, tôi không cảm thấy cần phải hiểu mọi thứ. Hầu hết mọi thứ đều tự sáng tỏ theo thời gian, nhưng không có gì bên trong tôi đề xuất rằng nếu một điều gì đó không có ý nghĩa với tôi thì nó phải là vô nghĩa. Mọi thứ đều có ý nghĩa. Trong vài năm kể từ sự cố này, tôi đã có hàng chục trải nghiệm tương tự khác thách thức khả năng xảy ra, và lời giải thích mà tôi đưa ra là lý thuyết chú cún con tinh nghịch, to lớn.

Ông Chú Ma Cà Rồng của Tôi

Tôi đang nằm trên một chiếc ghế dài bằng da không có tay vịn, cố gắng thiết lập mối quan hệ sâu sắc hơn với Requiem của Mozart, bản nhạc đang được phát trên DVD bởi dàn nhạc giao hưởng đầy đủ trên TV và lấp đầy căn phòng bằng hệ thống loa vòm. Tôi có một tấm vé cho buổi biểu diễn Requiem trong vài tuần nữa, và tôi không muốn đến những nơi này theo một cách vô cảm. Tôi có đĩa DVD, một đĩa CD và một số cuốn sách để giúp tôi, vì vậy khi tôi tham dự buổi biểu diễn thực tế, tôi sẽ có ít nhất một sự quen thuộc cơ bản về những gì đang được thể hiện, bởi ai và tại sao, và điều này sẽ cho phép tôi thư giãn và đánh giá cao trải nghiệm đó thay vì lãng phí nó bằng cách ở trong đầu mình suốt thời gian. Tôi đã hơi quen thuộc với Requiem nhưng tôi không phải là một người thực sự đam mê nhạc cổ điển, vì vậy chính lĩnh vực được bổ sung thêm này khiến toàn bộ mọi thứ trở nên thú vị.
Mozart mất trước khi hoàn thành Requiem và có một số phiên bản khác nhau của tác phẩm sau khi đã hoàn thành; đĩa DVD tôi có là phiên bản của Levin và tôi có một đĩa CD phiên bản của Maunder, nhưng buổi biểu diễn sẽ là phiên bản của Süssmayr, vì vậy đó là một cuộc phiêu lưu thú vị để đánh giá cao. Hoặc ít nhất là tôi đã hy vọng như vậy. Nhưng hóa ra, tôi chỉ làm mọi thứ trở nên lộn xộn đối với chính mình; tôi nên đi sâu vào chỉ một phiên bản thay vì hời hợt vào cả ba. Tuy nhiên, đó đã là một nỗ lực thú vị và tới giờ vẫn là vậy. Tôi đã tiếp tục và bây giờ tôi hiểu rõ hơn nhiều về tác phẩm và những nỗ lực để hoàn thành nó, và bây giờ tôi thích phiên bản Levin hơn từ góc nhìn có hiểu biết hơn.
Tôi làm bạn cảm thấy tẻ nhạt khi nói về mấy điều này chỉ vì để giải thích ý tôi khi tôi nói rằng tôi đến New York City để đắm chìm trong nghệ thuật một thời gian. Tôi không vội vã đi qua các bảo tàng, xem mọi vở kịch và buổi hòa nhạc và ăn những bữa ăn đắt tiền. Trong chuyến đi cụ thể này, tôi tập trung vào Requiem, hai vở kịch, khoảng một chục nhà hàng, The Cloisters ở phía bắc Manhattan và vườn bách thảo ở Bronx. Có một số thứ lặt vặt khác, và tôi cũng đã đến Chicago trong một tuần tại một thời điểm, nhưng cách tôi thực hiện những điều này là đắm chìm sâu một chút thay vì chỉ cưỡi ngựa xem hoa.
Thú vị chứ? Có lẽ là không, nhưng đó là những gì tôi đang làm, đầu ngửa ra sau cuối ghế dài, miệng há hốc, tiếng nhạc u ám tràn ngập căn phòng, khi Jolene bước vào cùng một người nữa. Mặc dù nhìn tình huống theo hướng lộn ngược lại, tôi có thể thấy cô ấy đã mang về nhà một kẻ lang thang. Tôi nhấn nút tạm dừng, ngậm miệng lại, và lăn người một cách vụng về, lùi lại và đứng lên cho đến khi tôi gần như đứng thẳng.
Jolene giới thiệu tôi với Zach. Cậu ấy cao, gầy, tuổi đầu hai mươi và cực kỳ chỉn chu. Cậu ấy có một trong những bộ ria mép được cắt tỉa cẩn thận và một phần râu kết hợp với hai chiếc khuyên tai tròn nhỏ tạo cho anh ấy vẻ ngoài giống cướp biển. Tôi đau lòng khi nghĩ rằng chỉ riêng việc cạo râu và tỉa tóc thôi cũng phải mất một giờ mỗi sáng, đó là khoảng thời gian tôi dành cho việc này mỗi năm. Tôi bắt tay cậu ấy, cố gắng không tỏ ra giống như cha mẹ hoặc người giám hộ của Jolene, và bảo họ cứ tự nhiên như ở nhà.
Jolene lấy một số chai trà đá từ tủ lạnh và chuyền chúng cho nhau trước khi ngồi phịch xuống chiếc ghế futon mà tôi vừa mới nhảy ra, vì vậy tôi tắt TV và đầu DVD và bắt đầu cân nhắc xem mình muốn làm gì tiếp theo. Zach đứng gần đó, cầm chai của cậu ấy, và tôi chỉ đứng đó cầm chai của mình, và tôi bắt đầu có ý tưởng rằng tất cả chúng tôi sẽ đều ở đây cùng nhau thay vì họ ở bên nhau và tôi đi chỗ khác. Vì không giỏi giao tiếp xã hội, phản ứng thông thường của tôi đối với những tình huống như thế này là làm những gì tôi thích và để mọi người cảm thấy bị xúc phạm nếu họ muốn. Trong trường hợp này, điều đó có nghĩa là tôi rời đi, và tôi bắt đầu làm như vậy khi Jolene lên tiếng.
“Zach và cháu gặp nhau ở quán cà phê,” cô ấy thông báo với tôi. Tôi biết cô ấy đã nghe nói về một quán cà phê gần đó có chủ đề về huyền bí học và đám đông hướng đến tâm linh và đó là nơi cô ấy đã đến vào chiều nay. Tôi không biết rằng họ còn có bán đồ ăn mang về như cậu Zach trẻ tuổi, nhưng thực sự không thể không liên quan đến tôi. Thấy tôi không phản ứng gì ngoài một nụ cười nhạt nhẽo, cô ấy tiếp tục.
“Zach sẽ trở thành một vị thầy tâm linh thực sự vĩ đại vào một ngày nào đó,” cô ấy tiếp tục. “Anh ấy đang nói chuyện trong quán cà phê và có khoảng mười người đứng quanh bàn của anh ấy lắng nghe anh.” Cô ấy mỉm cười với tôi và có một chút tinh nghịch trong ánh mắt của cô ấy, vì vậy bây giờ tôi có hứng thú hơn một chút. Cô ấy đã kéo cái thứ gì về hang ổ của chúng tôi, và tại sao?
“Cháu đã kể với anh ấy về chú”, cô ấy nói và tôi cảm thấy đầu mình hơi nghiêng. Tôi biết cô ấy không kể với cậu ấy về tôi, nhưng tôi đoán là cô ấy đã kể với cậu ấy điều gì đó. “Cháu đã nói với anh ấy rằng chú có niềm tin tâm linh rất mạnh mẽ nhưng chúng không thực sự phổ biến và rằng chú đang viết một cuốn sách, và anh ấy nói rằng anh ấy muốn gặp chú vào một ngày nào đó và cháu đã nói ngay bây giờ thì sao?”
Tôi thấy tò mò vì tôi biết rằng cô ấy không làm những gì cô ấy có vẻ đã làm và tôi tự hỏi cô ấy thực sự đang làm gì. Tôi cũng thấy buồn cười vì thực tế là cô ấy đang làm điều đó; đùa giỡn tôi mà tôi không biết chính xác là như thế nào. Cô ấy không mang cậu ấy đến đây để cô ấy có thể xem tôi nuốt chửng cậu ấy như một thứ gì đó trong một tập phim My Uncle the Vampire (Ông chú tôi là Ma Cà Rồng). Điều đó sẽ là vô nghĩa và tàn nhẫn, mà cô ấy vốn không phải người như vậy, vì vậy trò trêu chọc nhỏ của cô ấy không theo kiểu ở cấp độ đó, nhưng điều đó không giải thích được cô ấy đang làm gì. Tại sao cô ấy lại đưa chàng trai trẻ này đến đây?
Cách để thoát khỏi cái bẫy là cố gắng thoát ra. “Con bé có nói quá một chút”, tôi nói với Zach. “Tôi chỉ là kẻ chém gió thôi”. Tôi bắt đầu đi ra ngoài. “Xin lỗi, tôi còn phải làm một số việc”.
“Sách của chú sẽ nói về điều gì?” Zach hỏi, cố gắng bắt đầu trò chơi. Tôi nhìn Jolene, cô ấy nhìn lại với vẻ tò mò giả tạo.
“Không có sách nào cả,” tôi nói, “chỉ là đang chơi đùa với một số ý tưởng—”
“Jolene nói rằng chú thực sự không đồng tình với—”
“Thật ra, tôi không biết nhiều lắm—”
“Chú biết đấy, truyền thống dạy chúng ta rằng—”
“Tuân thủ và trì trệ?”
“Hả?”
“Tôi nghĩ là cậu định nói rằng truyền thống dạy sự tuân thủ và trì trệ.”
“Ý cháu là truyền thống Phật giáo. Truyền thống Phật giáo cho chúng ta thấy—”
“Quên truyền thống đi. Hãy khởi đầu tươi mới, cậu sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời hơn nhiều. Khởi đầu truyền thống của riêng cậu. Thật sự, tôi phải chạy—”
Cậu ấy cười một chút. “Chú không thể chỉ phủ nhận hàng thế kỷ của—”
“Chắc chắn là có thể,” tôi nói. “Thực ra, cậu phải làm vậy, nếu không cậu sẽ kết thúc ở đúng nơi mà mọi người luôn kết thúc. Mục đích của việc đó là gì?”
Cậu ta cười một cách khó chịu, đánh giá tôi để xem cậu ta đang đối phó với thứ gì. Truyền thống chỉ là một từ để chỉ những thứ bạn chấp nhận là đúng mà không tự mình xác minh. Truyền thống là con đường mòn sâu được hình thành sau nhiều năm được bầy đàn noi theo. Đức Phật đã nói thế này, Shankara đã nói thế kia… Ai quan tâm đến những gì một con chuột béo nói hoặc những gì bất kỳ ai nói? Bạn không biết họ có nói điều đó không, bạn không biết họ có ý gì khi nói điều đó, bạn không biết liệu nó có được truyền lại một cách chính xác hay không, bạn thậm chí không biết họ có thực tồn tại hay không, vậy bạn biết cái gì? Bạn chẳng biết gì cả, và thậm chí nếu bạn biết, bạn vẫn không biết. Tự xác minh hoặc thất bại, đơn giản như vậy. Sự chấp nhận không phê phán, thứ đặc trưng của tâm lý đám đông, là mảnh đất mà mọi niềm tin sai lầm bén rễ. Thay vì tự lực và tự quyết, hầu hết mọi người chỉ mua một thỏa thuận trọn gói; không cần suy nghĩ.
“Jolene nói với cháu là chú thích cách tiếp cận chủ quan.”
Vâng, tôi nhớ ra rồi, Jolene là người duy nhất quan trọng ở đây.
“Trái ngược với cái gì?” Tôi hỏi.
“Trái ngược với việc nhìn nhận một cách khách quan,” cậu nói. Cậu ta dường như bắt được một làn sóng năng lượng và đột nhiên cậu ta bùng nổ. “Chú phải thấy được bức tranh toàn cảnh, chú phải hiểu được chúng ta là một phần của một kế hoạch tiến hóa thực sự tuyệt vời như thế nào. Toàn bộ điều này, toàn bộ hành tinh trái đất này và loài người cùng tất cả những thứ còn lại, giống như một thí nghiệm tự tiến hóa xoắn ốc lớn trong tâm trí của Thượng Đế. Cháu dự định sẽ đến một tu viện Thiền tông ngay khi cháu có đủ tiền để đến Kyoto. Để bản thân mình được gặp một bậc thầy thực sự. Những người đó thực sự hiểu những điều này.”
Cậu ta là người nói với trọn vẹn cơ thể. Năng lượng của cậu ta lan tỏa ra ngoài vào tay và chân nên đôi tay của cậu ta nhấn mạnh vào mọi điểm và toàn bộ cơ thể cậu ta di chuyển lên xuống, tới lui. Cậu ta phải đặt chai trà xuống nếu không cậu sẽ làm đổ nó xuống sàn. Tôi thận trọng đặt một miếng lót ly dưới chai của cậu và cậu không bỏ lỡ một nhịp nào.
“Chúng ta nhìn vào toàn bộ sự vật này, toàn bộ thế giới này, như thể nó là có thực, nhưng không có thực tại nào trong đó cả,” cậu ta thốt lên một cách phấn khởi. “Nhận thức tạo ra thực tại, nhưng là nhận thức của ai? Của cháu? Của chú? Hay của Jolene?”
Tôi lắc đầu, mắt mở to vì ngạc nhiên.
“Không,” cậu tiếp tục, “bởi vì chúng ta không hề có thực tại hơn bất kỳ thứ gì khác. Đó là toàn bộ những gì Thiền tông dạy chúng ta, rằng không có chúng ta. Bản ngã, tự ngã, tôi, bạn, tất cả đều là ảo tưởng, một vỏ bọc. Thiền phá hủy vỏ bọc. Đó là mục đích của zazen, của việc tọa thiền dưới sự hướng dẫn của một roshi vĩ đại. Đó là mục đích của công án. Chú phải phá vỡ những rào cản này. Tất cả thực sự rất đơn giản. Họ làm cho nó có vẻ rất phức tạp nên chú phải tiếp tục đến với họ để được giải thích hoặc gì đó, chú biết đấy, những người theo đạo và các bậc thầy và mọi người, nhưng nó
thực sự rất đơn giản —”
Bây giờ tôi có thể thấy vai trò của mình là gì. Tôi sẽ không bao giờ cân nhắc đến việc tiến hành bất kỳ cuộc đối thoại nào với Zach vì cậu ta đang ở chế độ thể hiện ra bên ngoài và không hề gần với chế độ im lặng và lắng nghe. Cậu ta không có câu hỏi nào, chỉ có câu trả lời. Dù sao đi nữa, Jolene sẽ không đưa cậu ta đến đây chỉ để xem tôi tranh luận với cậu ta ở cấp độ của cậu ta. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng lý do cô ấy đưa cậu ta đến đây cũng gần giống với lý do cô ấy đến đây từ lúc đầu.
“Chúng ta đều chỉ là những mảnh ghép,” Zach tiếp tục không ngừng, “những đơn vị nhỏ đóng vai trò của chúng ta trong ma trận không gian-thời gian rộng lớn này, giống như một thể liên tục của vũ trụ, chú có biết không? Tất cả chúng ta đều rất nhỏ bé, nhưng mỗi người chúng ta giống như một tổng thể. Có vẻ như có tất cả những chuyện này đang diễn ra, nhưng không có thứ gì cả; không có chú, không có cháu. Đó là toàn bộ mục đích của Phật giáo Thiền tông và đó là lý do tại sao nó rất tuyệt. Chú không học nó, chú thực hành nó. Chú không nghiên cứu và làm việc chăm chỉ để nắm vững các khái niệm, chú ngồi và làm việc trên các công án dưới một roshi đủ tiêu chuẩn cho đến khi toàn bộ thứ ảo ảnh đó đột nhiên biến mất khỏi sự tồn tại. Chú có hiểu không? Cuối cùng chỉ có ý thức. Mọi thứ khác chỉ là sự cảm quan.”
“Tuyệt,” tôi nói, mỉm cười và gật đầu để cậu ta tiếp tục. Khóe mắt tôi nhìn thấy những gì tôi hy vọng sẽ thấy. Jolene nở một nụ cười lịch sự, chu đáo trên khuôn mặt, nhưng trong mắt cô ấy, tôi có thể thấy rằng buổi tụ họp nho nhỏ này đang diễn ra tốt đẹp như mong đợi. Cô ấy thực sự không vui. Có lẽ Zach nói hay hơn lúc nói với cô ấy ở quán cà phê. Có lẽ cô ấy chưa bao giờ gặp ai như Zach, hoặc chưa từng thấy một cách tiếp cận hành trình tâm linh to tát, hài hước như này trước đây.
“Chỉ có một chân lý, chú ơi, thấy không? Và không quan trọng chú gọi con đường tâm linh của mình là gì, cho dù đó là Kitô giáo hay Phật giáo hay Công giáo hay Thiền tông, vì thực ra tất cả đều giống nhau. Ngay tại đây,” cậu ta giơ tay chỉ cho chúng tôi nhìn, gác xép, trái đất, chiều thứ ba, “không phải vậy đâu, chú ạ. Đây không phải là cái thực. Cái thực là, giống như, vượt ra ngoài mọi giấc mơ của chúng ta vậy.”
Tôi thấy cách cậu ta hoạt động. Tôi thấy cậu ta quá đắm chìm vào vai diễn biểu cảm lớn của mình đến nỗi cậu gần như không thể nghe thấy bất cứ điều gì ngoại trừ tín hiệu kế tiếp. Tôi kiểm tra lý thuyết này bằng một câu hỏi bất ngờ để Jolene cũng có thể hiểu được.
“Thế còn chiến tranh thì sao?” Tôi hỏi.
“Chiến tranh, chính xác! Đó là những gì cháu đang nói. Nếu mọi người chỉ cần, chú biết đấy, thoát khỏi lối suy nghĩ ích kỷ của bản thân và cố gắng chấp nhận quan điểm chung, như cháu đang nói, là điều thực sự, là cách mọi thứ thực sự diễn ra, thì họ sẽ quên hết mọi thứ về chiến tranh. Chú có thể tưởng tượng thế giới này sẽ trở thành thiên đường như thế nào nếu mọi người chỉ cần nhận thức được tiềm năng thực sự của mình không? Chú có thể tưởng tượng được không?” Cậu ta nhìn vào cả Jolene và tôi để xem liệu chúng tôi có thể tưởng tượng và quá bị cuốn vào động lực của chính mình để nhận ra rằng chúng tôi không hoàn toàn ở cùng một không gian như cậu ta.
“Chiến tranh sẽ bị lãng quên hoàn toàn. Nó sẽ giống như một cái gì đó trong sách lịch sử. Và thay vì con người tập trung tất cả sự chú ý và nguồn lực của mình vào, chú biết đấy, Lầu Năm Góc và kiểm soát những người khác và những thứ khác, chúng ta có thể tập trung vào những thứ thực sự quan trọng, như cho mọi người ăn và chữa bệnh và cứu trợ lũ lụt và những thứ khác. Chú có thể tưởng tượng nếu mọi người chỉ dừng lại tất cả những ham muốn và hận thù và sợ hãi này và thực sự bắt đầu làm việc cùng nhau, cố gắng tạo ra sự khác biệt không? Hãy nghĩ xem thế giới này sẽ tuyệt vời như thế nào nếu không còn những kẻ gây ô nhiễm và tràn dầu và tội phạm và những thứ như vậy. Đây sẽ là thiên đường. Nó sẽ giống như thiên đường ngoại trừ là nó không phải ở kiếp sau như trong một số câu chuyện kỳ lạ, chú biết đấy, sau khi chú chết và những đám mây và mấy thứ kiểu vậy, mà thiên đường là ngay tại đây, ngay trên trái đất. Đó chính là điều Thượng Đế thực sự muốn ở chúng ta nhưng chúng ta đã hoàn toàn làm hỏng bét.”
Cậu ta dừng lại để hít một hơi và xem chúng tôi có theo kịp không. Rõ ràng là cậu ta đang đọc từ nhiều kịch bản khác nhau. Một cách tiếp cận không phải là không phổ biến; Nền Tâm Linh Nồi Nóng Chảy Hòa Tan, Chủ Nghĩa chiết trung của Thời Đại Mới. Cậu ta giống như một bà bán hàng rong đang lục lọi những ngõ ngách của triết học bí truyền và ném mọi món đồ trang sức và phụ kiện đẹp đẽ mà cậu ta tìm thấy vào chiếc xe đẩy bí ẩn kỳ diệu của mình, háo hức chia sẻ bộ sưu tập không cân xứng của mình với bất kỳ ai không thể phân biệt được thứ vô giá với thứ vô giá trị. Tôi cho rằng nếu cậu ta đến một tu viện ở Kyoto, điều đầu tiên họ sẽ làm là cầm mắt cá chân và nhấc bổng cậu ta lên rồi lắc cho tất cả những thứ lỏng lẻo này rơi ra khỏi người cậu ta như đang lột mọi bỏ vũ khí của một tên gangster trong phim hoạt hình.
Tôi đang hạ giọng cậu ta xuống một chút để người đọc có thể hiểu được cậu ta đang nói gì mà không cần dùng đến tất cả các dấu chấm than mà một bản ghi chính xác hơn đòi hỏi. Tôi cũng đã cho quyền mình tự do xóa hàng trăm từ “chú biết đấy (you know)”, “like”, “stuffs, “man” và “dude”. Tôi chưa bao giờ thực sự tiếp xúc nhiều với nền tâm linh quán cà phê, nếu đó là tên gọi của nó, nhưng tôi thực sự thích nó. Zach có rất nhiều nét quyến rũ cá nhân và thực tế là cậu ta rất phấn khích với những gì cậu ta đang nói, điều đó khiến người nghe cậu ta cảm thấy thú vị, ít nhất là đối với tôi. Tôi không nghĩ Jolene lại vui vẻ đến vậy. Tôi nhìn và thấy điều Zach đã không nhận ra; Jolene đang nhìn thẳng vào cậu ta. Tôi cũng thấy rằng điều này không thể được lên kế hoạch tốt hơn; thông điệp rải rác của Zach và phong cách ném bom tâm linh độc đáo chính xác là những gì cô ấy cần thấy ngay bây giờ.
“Vậy chúng ta có thể làm gì về chuyện này?” Tôi hỏi, không muốn để Zach dừng lại quá lâu và mất đà. Cậu ta nhìn tôi một lúc để xem tôi có thành thật không và quyết định là tôi thành thật hoặc là điều đó cũng không quan trọng trước khi tiếp tục cuộc nói chuyện. Tôi muốn giữ cậu ta nói thêm một chút nữa vì tôi muốn Jolene hiểu chuyện này và giải quyết xong. Bất kể điều gì đang diễn ra bên trong cô ấy, tôi không muốn nó còn tiếp tục ngọ nguậy chỉ vì tôi quá yếu đuối và muốn nhẹ nhàng với cô ấy. Sẽ nhân đạo hơn nhiều nếu giết những thứ này khi việc giết chóc là tốt.
“Chính xác!” Zach tiếp tục với sự vui vẻ dễ lây lan. “Chúng ta có thể làm gì? Đó là toàn bộ vấn đề. Toàn bộ câu hỏi về, chú biết đấy, tâm linh, về tôn giáo, đều quy về một điều đó; chúng ta thực sự có thể làm gì? Chúng ta phải phát triển, mở rộng. Chúng ta phải rũ bỏ điều này,” ở đây cậu ta cong miệng, nheo mắt và cong ngón tay thành móng vuốt để thể hiện sự ghê tởm của mình đối với thứ mà hầu hết mọi người gọi là cuộc sống, “sự nhỏ bé này, sự nhỏ bé này,” cậu ta nói. Cậu ta nhìn để xem tôi có hiểu không. Tôi có câu hỏi tiếp theo trong đôi mắt của mình. Vâng, ánh mắt tôi đã hỏi, nhưng bằng cách nào?
“Chúng ta phải làm thế nào à?”cậu nói to. “Đó là câu hỏi lớn. Làm thế nào chúng ta thoát cái tiểu ngã không liên quan của mình và bắt đầu tận hưởng, chú biết đấy, gặt hái những lợi ích từ tiềm năng thực sự của mình? Tất cả đều là về sự tự nhận thức bản thân. Thực sự là vậy. Tất cả nghe có vẻ rất to tát và, chú biết đấy, giống như khoa học viễn tưởng, nhưng nó không phải vậy. Đó là vấn đề. Đây không phải là tất cả những thứ viển vông kiểu vậy. Đây là sự thật của mỗi người chúng ta. Đây chính là con người thật của chúng ta.”
“Và?” mắt tôi hỏi.
“Và,” cậu ta tiếp tục, “đó là những gì chúng ta phải làm. Chúng ta phải thoát khỏi những chiếc vỏ nhỏ bé này và sau đó chúng ta có thể bước vào chân ngã phổ quát của mình. Đó là nơi nó ở. Tất cả những điều này ở đây, mọi thứ chúng ta nghĩ là mọi thứ thực sự giống như không có gì. Đó là tất cả những gì Thiền tông hướng đến, trở về trạng thái thực sự của chúng ta; trạng thái không tồn tại. Một khi chúng ta làm được điều đó, nhận ra trạng thái thực sự của mình, chúng ta được giải thoát. Không còn quay trở lại. Không còn luân hồi sinh tử. Không còn nghiệp quả, không còn đau khổ. Cuối cùng chúng ta đã được tự do!”
Zach tiếp tục nói thêm vài phút nữa nhưng bắt đầu mất năng lượng và hơi lúng túng khi nói đến các phương pháp thực tế để đạt được sự giải thoát như vậy. Cậu ta có một số quan điểm thiên về về thiền định, prana, kundalini, ra ngoài nhiều hơn, ăn uống tốt hơn, đọc sách nâng cao tinh thần, uống trà xanh và dành ít thời gian hơn ở các trung tâm mua sắm. Cậu ta nhìn quanh nơi ở khá cao cấp của chúng tôi và nhìn tôi với ánh mắt gợi ý rằng tôi có thể xem xét một cách trung thực khuynh hướng tham lam quá mức của chính mình. Tôi đoán Jolene đã không nói với cậu ta rằng đây chỉ là một nơi mà tôi thuê.
Mục đích của việc chia sẻ tất cả những điều này không phải là để chế giễu Zach hay bất kỳ ai ở trình độ hiểu biết đặc biệt của Zach. Tôi nghĩ có lẽ tôi cũng đã giống như Zach ở một thời điểm nào đó; phấn khích và kính sợ, háo hức thể hiện và chia sẻ, hơi mơ hồ về học thuyết; một cậu bé mở to mắt trong một cửa hàng đồ chơi rộng lớn với những ý tưởng mới sáng bóng. Jolene có lẽ đúng, thêm vài năm nữa và một người có sự nhiệt tình và sự hiện diện mạnh mẽ của Zach rất có thể trình diễn trong một buổi satsang với khán giả quây tròn. Tuy nhiên, cậu ta không thể tiếp tục chơi những bản nhạc jazz điên rồ của mình. Trở thành một nghệ sĩ vĩ đại thôi là chưa đủ, bạn phải có thứ gì đó để chơi. Mọi người muốn một giai điệu hấp dẫn được đặt trên một bản hòa âm êm dịu, quen thuộc. Nếu cậu ta thông minh, cậu ta sẽ gắn bó với Advaita (Nd: Triết học Bất Nhị trong Vệ Đà); đó là âm thanh mới đang thịnh hành. Cậu ta đang có xu hướng theo Thiền tông, nhưng giai điệu đó đã bị chơi đến chết. Ngành công nghiệp cần một loại Thiền mới và Advaita phù hợp với dự luật; nó nghe có vẻ kỳ lạ, nó có nghĩa là một điều gì đó mơ hồ sâu sắc nhưng không mang tính đe dọa, và không ai quan tâm đến nguồn gốc của nó nên nó không mang theo hành trang và có thể được định hình để đáp ứng nhu cầu của thị trường. Không, nó không phải là giấc mơ của những nhà kinh doanh như Thiền tông Zen, nhưng họ sẽ khắc phục điều đó và chẳng mấy chốc chúng ta sẽ mua đồ nấu nướng Advaita, dép xỏ ngón Advaita và gạch ốp trần Advaita trong thời gian ngắn. Một loại triết lý rác rưởi kiểu Advaita ngọt ngào đã bắt đầu xuất hiện và tôi chắc chắn rằng nó sẽ có những nhân vật chủ chốt riêng của nó—có lẽ là Zach một ngày nào đó—viết sách và hướng dẫn chúng ta về Con đường của Bất nhị. Chết tiệt, khi nghĩ về điều đó, tôi đang tự thuyết phục mình viết một cuốn sách khác, một thứ gì đó có sức hấp dẫn thương mại lớn, như Zen and the Tao of Advaita: The Pathless Path of No-Mind to Not-Twoness. (Thiền tông và Đạo của Advaita: Con đường mà không có đường từ Vô Trí tới Bất Nhị).
Hoặc có thể Zach sẽ đến Kyoto và quanh quẩn với những vị thầy nghiêm khắc một thời gian. Thật là một suy nghĩ đáng buồn. Người phương Tây dường như có sự phấn khích mạnh mẽ về Thiền tông và điều tiếp theo bạn biết là họ trở về từ một tu viện Thiền tông sau năm năm, mà có ít thứ để khoe mẽ trong những năm đó hơn là khi họ bị giam cầm hoặc hôn mê. Thật đáng ngưỡng mộ, họ hiếm khi để sự thất bại đó làm họ nhụt chí, họ vẫn viết một cuốn sách về chủ đề đó. Nhiều khả năng, Zach trẻ tuổi sẽ tự ổn định ở mức độ thoải mái về mặt tinh thần của mình và tiếp tục sống một cuộc sống bình thường. Dù sao thì, Zach không phải là mối quan tâm của tôi, mà là Jolene. Tôi cố gắng tiễn Zach đi khi Jolene hứa hẹn mơ hồ sẽ gặp cậu ta ở quán cà phê trước khi cô ấy rời khỏi thành phố. Khi tôi trở lại phòng khách, Jolene đã vào phòng riêng và đóng cửa lại.

















Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.