Có người than phiền với tôi rằng họ thiền rất nhiều nhưng không hề thấy gì cả, tự thấy thất vọng và hụt hẫng. Trong khi có một số khác tường thuật rằng họ có trải nghiệm tâm linh trong thiền định như nhìn thấy hào quang, linh ảnh của thánh thần, trải nghiệm thoát khỏi thân thể hay có luồng khí chạy lên đỉnh đầu,…Nếu bạn không có trải nghiệm gì, đó cũng là một điều tốt. Nếu bạn có trải nghiệm gì đó, cũng đừng tự mãn mà ngược lại cần cẩn trọng hơn. Ý thức có thể tạo ra muôn vàn các trải nghiệm khác nhau trong giấc mơ, thì nó cũng có thể tạo ra như thế trong trạng thái ‘tỉnh’ của bạn. Đừng đánh giá thấp ý thức bởi vì nó vốn không có giới hạn. Những trải nghiệm tâm linh của bạn không có gì đặc biệt hơn trải nghiệm đời thường. Nó có thể làm bạn phân tâm lạc lối, hoặc sợ hãi chùn bước với một trải nghiệm đáng sợ. Mấu chốt là cần phải quan sát nó một cách tách biệt không bám víu, chấp chước. Trải nghiệm là thứ vốn đến và đi, như những chuyến tàu. Bạn hãy là ga tàu cố định. Bạn đã có quá đủ trải nghiệm rồi, không cần cầu thêm nữa. Cái giác ngộ mà bạn vẫn tìm kiếm vốn không phải là một trải nghiệm. Mà nó là cái thực tại hằng hữu, luôn sẵn có, là nền móng của mọi trải nghiệm. Nó được nhận ra khi không còn chủ thể – người trải nghiệm và không còn đối tượng được trải nghiệm, khi cả hai hòa làm một, chính là tánh bất nhị.