Nhiều kiểu người khác nhau đến Maharaj với những động cơ khác nhau. Thường thì ông ấy sẽ hỏi một vị khách mới về một điều gì đó về bản thân họ – nền tảng gia đình, công việc hoặc nghề nghiệp của anh ta, khoảng thời gian anh ta đã quan tâm đến tâm linh, loại Sadhana anh ta đang thực hành, những lý do cụ thể cho chuyến thăm của anh ta. Ý định của Maharaj, rõ ràng, là tìm hiểu theo cách nào hay cách khác, phương pháp tiếp cận nào mà ông ấy có thể giúp cá nhân từng vị khách, đồng thời, đảm bảo rằng cuộc đối thoại cũng sẽ khai sáng cho những vị khách khác.
Hầu hết khách tới thăm đều trình bày ngắn gọn những thông tin cần thiết về bản thân họ và nhiều người trong số họ nói họ đã đọc cuốn sách I Am That của ông ấy và từ đó đã mong muốn được ngồi dưới chân ông và lắng nghe ông nói. Trong những trường hợp như vậy, Maharaj sẽ mỉm cười và gật đầu. Nếu ai đó muốn hỏi những câu hỏi cụ thể, Maharaj sẽ yêu cầu anh ngồi gần hơn để cuộc đối thoại có thể diễn ra dễ dàng hơn. Những người không có câu hỏi sẽ được thường được đặt chỗ ngồi chỗ xa hơn.
Một lần khi phiên thoại chuẩn bị bắt đầu, hai quý ông trung niên bước vào, bày tỏ sự kính trọng với Maharaj, và ngồi xuống. Một trong hai người nói với Maharaj rằng anh ta là một quan chức chính phủ cấp cao và rằng anh ta không quan tâm đặc biệt đến các vấn đề tâm linh. Anh ta đã đến đó chỉ để giới thiệu người anh trai của mình, một người có hứng thú sâu sắc. Sau khi giới thiệu người bạn đồng hành là anh trai của mình, quý ông đã rời đi.
Sau đó, người anh trai chiếm lấy vị trí và nói với Maharaj rằng anh ta đã có một Guru trong nhiều năm nhưng ông ấy đã qua đời. Guru đã ban cho anh ta Nama Mantra và bảo anh ta tụng niệm nó thường xuyên nhất có thể, đó là Sadhana tốt nhất, và anh ta đang làm theo hướng dẫn của Guru. Anh ta nói rằng bây giờ anh ta đã đạt đến một giai đoạn mà anh ấy tin rằng mọi thứ là Rama (hóa thân của thần Vishnu) và Rama đang ở trong mọi thứ, và anh ta đã đạt được qua Sadhana này một sự bình yên và niềm vui không thể mô tả bằng lời. Tất cả những điều này đã được anh ta nói theo cách như thể anh ta đang đưa ra một tiết lộ to lớn vì lợi ích của khán giả trước anh ấy, bao gồm cả chính Maharaj. Sau bài tường thuật này, anh ta đã trông chờ xem nó tạo ra hiệu ứng gì cho người nghe. Sau đó, với một sự tự mãn, anh ta ngồi, nhắm mắt và mỉm cười một mình.
Maharaj, thanh thản và im lặng trước mọi vẻ ngoài, nhưng với ánh mắt lấp lánh mà những người thường xuyên đến đều biết rõ, đã hỏi người khách này một cách lịch sự xem liệu ông có thể giúp được gì cho anh ta hay không. Khi trả lời, người đàn ông vẫy cánh tay phải của mình như một cử chỉ từ chối, nói rằng anh ta không muốn bất cứ thứ gì từ bất kỳ ai và rằng anh ta đến gặp Maharaj chỉ vì một số người đã
đã thúc ép anh ta tham dự ít nhất một phiên thảo luận của ông – và anh ta đã ở đây!
Maharaj sau đó hỏi người khách xem Sadhana của anh ta có mục đích cụ thể nào không và anh ta đã hy vọng đạt được điều gì từ nó, nếu có bất cứ điều gì?
Khách: Khi tôi ngồi thiền, tôi thường có được những linh ảnh dấu yêu của Chúa Rama thân thương của tôi, và tôi chìm trong hạnh phúc.
Maharaj: Và khi bạn không thiền thì sao?
K: Tôi nghĩ về Đấng và nhìn thấy Ngài trong mọi người và mọi thứ.
(Maharaj lắng nghe câu trả lời với một biểu hiện thích thú và một lần nữa có ánh nhìn quen thuộc trong mắt ông. Chúng tôi, những người thường xuyên ghé thăm biết điều gì sắp xảy đến, vì ánh mắt đó lóe lên là khi Maharaj sắp sửa dùng lời nói làm suy sụp những giả định rỗng tuếch và phá hủy những ảo tưởng. Môi ông ấy hình thành một câu hỏi)
M: Và bạn đang ám chỉ điều gì khi nói “Rama”?
K: Tôi không hiểu câu hỏi. Rama chính là Rama.
M: Khi bạn nhìn thấy Rama trong tôi, Rama trong một con chó và Rama trong một bông hoa, chính xác thì bạn cảm thấy Rama là có nghĩa là gì? Và chính xác thì bạn thấy Rama như thế nào? Trong tư thế truyền thống của ngài ấy với một cây cung trên vai, và những mũi tên trong một cái bao?
K: (Có vẻ bối rối) Vâng, tôi nghĩ vậy.
M: Và sự yên bình và niềm vui mà bạn cảm nhận được, khi bạn ngồi thiền và nhìn thấy Rama, nó sẽ là một cái gì đó giống như sự yên bình và niềm vui mà người ta sẽ cảm nhận được, khi sau một chặng đường dài và mệt mỏi trong trong cái nắng gay gắt, người ta có thể nghỉ ngơi dưới bóng râm của một tán cây, tận hưởng làn gió thổi và uống một ít nước mát.
K: Ông thực sự không thể so sánh hai thứ, bởi vì một là về thể chất và cái còn lại là, tôi phải nói, nó là tinh thần hoặc tâm cảm.
M: Trong mọi trường hợp, Sadhana của bạn có cho phép bạn hiểu rõ ràng về bản chất thực sự của bạn?
K: Việc thảo luận như vậy có ích gì? Rama là Chúa và tôi chỉ là một con người tội nghiệp đã quy hàng Rama.
M: Bản thân quy hàng là một Sadhana rất tốt và hiệu quả. Nhưng chúng ta phải hiểu rất rõ ràng ‘quy hàng’ thực sự nghĩa là gì, mặc dù bản thân đó là một chủ đề riêng biệt. Bạn có biết rằng Rama, mặc dù được sinh ra là một hoàng tử, chỉ là một con người bình thường như bạn, người đã không trở thành một vị thần cho đến khi ông được thánh Vasishtha điểm đạo và hướng dẫn tri thức một cách hợp thức? Và lời dạy mà Vasishtha đã truyền đạt cho Rama non trẻ là gì? Đó chẳng phải là Atma-Jnana, tri thức về bản thân, tri thức về bản chất thực sự của một người?
Tôi khuyên bạn nên vứt bỏ tất cả những khái niệm ảo tưởng mà bạn đã thu thập được trong nhiều năm, và bắt đầu từ chính bản thân bạn. Hãy suy nghĩ theo những dòng này: Bản chất thực sự của tôi là gì? Cái gì là ‘vốn’ mà tôi sinh ra sở hữu, và điều gì vẫn luôn duy trì bên tôi – trung thành và không thay đổi – từ thời điểm tôi có kiến thức rằng tôi tồn tại? Làm cách nào để tôi có được cấu trúc cơ thể này cùng với Prana (sinh lực) và ý thức mang lại cho tôi cảm giác hiện hữu? Tất cả những điều này sẽ kéo dài bao lâu? ‘Tôi’ là gì trước khi cơ thể này ra đời, và ‘tôi’ sẽ là gì sau cơ thể này tan rã? Ai thực sự được ‘sinh ra’ và ai sẽ ‘chết’? Tôi là ai’? Đó là tri thức đã biến Rama từ một con người thành một vị thần.
Vào lúc này, vị khách đã nhận ra rằng có điều gì đó mình rất mong muốn ở Sadhana, và anh ta đã thực hành nó mà không hề suy nghĩ nghiêm túc về mục đích cuối cùng của nhiệm vụ tâm linh của mình. Anh ta đã từ bỏ tư thế giả tạo là một người chứng ngộ, và rất khiêm tốn thỉnh cầu Maharaj cho phép anh ta ghé thăm thêm một lần nữa trong vài ngày tới anh ta ở Bombay. Maharaj trừu mến nói với anh ta rằng sự chân thành và khao khát đó là đủ đế anh ta được phép.