Sự giải thoát không liên quan đến con người, vì sự giải thoát là sự tự do khỏi con người. Về cơ bản, người đệ tử và người thầy là giống hệt nhau. Cả hai đều là cái trục vượt thời gian của mọi hành động và nhận thức. Sự khác biệt duy nhất là một người đã “biết” bản thân anh ta là gì trong khi người kia thì không.
Nhưng cái cá nhân đóng một phần rất quan trọng trong cuộc sống hàng ngày, mọi thứ đều phụ thuộc vào nó, đúng không?
Cá nhân không gì khác hơn là một sự phóng chiếu, một thói quen được tạo ra bởi trí nhớ và được nuôi dưỡng bởi ham muốn. Tự hỏi bản thân minh câu hỏi “Ta là ai?” và quan sát một cách sáng suốt rằng người hỏi, người suy nghĩ, người làm, người đau khổ tất cả là các hình thức xuất hiện và biến mất trong ý thức của “Ta hiện hữu”, cái nền tảng luôn sống thường hằng. Trong bản thân chúng không có tính thực tại. Những gì chúng ta gọi là con người là do một sự nhầm lẫn. Suy nghĩ, cảm xúc và các hành động xuất hiện và biến mất vô thời hạn, tạo ra một ảo ảnh của sự liên tục. Ý tưởng về một con người, một bản ngã, không là khác hơn một hình ảnh được chắp lại với nhau bởi ký ức.
Sáng tạo là sự biểu hiện của đấng tối hậu nhưng khi ở đó có sự lãng quên bản thân là đấng tối hậu thì sẽ có cảm giác bất an và tự nhận dạng đồng hóa với cái đã được sáng tạo. Thế giới của thứ được gọi là những đối tượng là, giống như bản ngã, chỉ là một sự phóng chiếu. Nghĩ rằng bạn là cái này hoặc cái kia chỉ là một phần trong trí tưởng tượng của bạn, một ảo giác. Bằng sự hiện diện vô điều kiện và tài năng dạy dỗ của mình, người thầy giúp bạn hiểu rằng bạn không phải là đối tượng hay là bản ngã. Thứ cơ bản thực sự là bạn không thể được đối tượng hóa. Nó không đề cập đến thời gian và không gian.
Làm thế nào tôi có thể giải thoát mình khỏi sự hoang mang tinh thần?
Đơn giản chỉ cần nhận thức về nó. Quan sát cách bạn hoạt động mà không có nảy sinh một ý tưởng nhỏ nhất nào về việc thay đổi bất cứ điều gì. Sự cảnh tỉnh thanh lọc tâm trí và sớm muộn sẽ đặt bạn vượt lên trên nó.
Bạn gặp phải những thăng trầm trong quá trình tìm kiếm Chân Ngã bởi vì bạn chưa nhìn mọi thứ ở góc độ thực sự của chúng— như là một cái toàn thể. Sự bất ổn này sẽ tiếp diễn khi mà bạn còn coi mình như thân thể và tâm trí. Tâm trí sẽ dẫn dắt bạn lạc lối cho đến khi bạn nhận thức được bản chất thực sự của nó. Kiến giải này là kết quả của sự lắng nghe, tự do khỏi cái quá khứ. Sống với những căn dặn của thầy và những lời nhắc nhở về sự thật này làm ta thức tỉnh. Những lời nhắc nhở bất thành văn này là hương thơm của cái đó, cái mà chúng đang đề cập tới. Hòa nhập bản thân với sự tĩnh lặng này chứ không phải hòa vào những thứ không phải là bạn. Tại sao phải đồng hóa với thế gian? Tất cả sự tồn tại là một biểu hiện của ý thức. Cái mà bạn căn bản thực sự là, là vô tác nhân, hoàn toàn tự chủ, vì vậy việc coi bản thân là một người làm cá nhân sống trong một thế giới của những sự lựa chọn là ảo tưởng của bản ngã.
Bạn phải thường xuyên chuyển thành cái nền phi cá nhân này mỗi khi có cơ hội vẫy gọi. Hãy lưu ý rằng sự chú ý của bạn là liên tục hướng về các đối tượng hoặc các ý tưởng. Bạn hoàn toàn không biết tới một cảm giác tồn tại mà không có bất cứ phẩm tính nào. Hãy trở thành người thưởng ngoạn, trở nên nhận thức về dòng chảy tự nhiên của cuộc sống, động cơ của bạn, hành động của bạn và xem kết quả của chúng là gì. Quan sát những bức tường bạn đã xây dựng xung quanh mình. Khi bạn trở nên ý thức hơn về cơ thể và tâm trí của bạn, bạn sẽ đến giai đoạn để biết chính mình. Khi hình ảnh của những thứ mà bạn đã tin rằng chúng tồn tại bị lắng xuống, bạn sẽ có một kiến giải rõ ràng về cái mà bạn thực là – một thứ gì đó khá là khác so với một sản phẩm của tâm trí. Bạn sẽ dần dần cảm thấy ít dính líu hơn với bất cứ thứ gì xảy ra và một ngày bạn sẽ khám phá ra rằng bản thân mình nằm trong tánh nhận thức. Một khi bạn đã thoát khỏi tư tưởng rằng “Tôi là cơ thể của tôi” và những hệ quả của tư tưởng này, bạn sẽ thức tỉnh trạng thái tồn tại tự nhiên của bạn. Hãy buông bỏ bản thân bạn hoàn toàn cho sự khám phá này. Sự nhận thức chân chính không thể đạt được bằng cách phóng chiếu những nhân tố đã biết theo thuật ngữ của quan niệm và cảm quan. Thứ bạn cơ bản thực sự là, không thể được trải nghiệm thông qua lý trí và chỉ đạt được khi bạn đã loại bỏ toàn bộ những thứ không phải là bạn.
Một cái bản ngã có chấp sẽ cản trở bạn hiện hữu. Người chứng nhân phải nhập vào khung cảnh, cho phép ta nhận ra bản chất thực sự của bản ngã là gì, chỉ là một đối tượng. Chứng nhân này là một thiết bị mang tính sư phạm mà mở ra cánh cửa để hiện hữu. Bản ngã không thể tự “biết” chính nó bởi vì nó đồng hóa với những gì nó suy nghĩ, cảm thấy, trải nghiệm. Với bản ngã, không có gì khác ngoài sự phản kháng, sự phòng thủ, sự kích động. Chính người chứng nhân tỏa sáng và soi rõ bản ngã là thứ gì, một ảo ảnh.
Trạng thái làm một chứng nhân chiêm nghiệm dẫn chúng ta đến việc khám phá ra ta không phải là những thứ gì. Chúng ta trở nên nhận thức được cơ thể của ta và mô thức của những suy nghĩ của mình, những lý do thúc đẩy hành động của chúng ta mà trước đây chúng ta hầu như không có ý thức. Khi chúng ta quan sát những tư tưởng mà can thiệp hoặc đánh giá, không có tham chiếu, tư tưởng đó biến mất trong sự quan sát. Ở đây, thứ dựa trên quá trình suy nghĩ và nội dung của nó không còn là thứ được nhấn mạnh, mà nhấn mạnh sự quan sát chính nó, rồi trạng thái chứng nhân này trở thành một sự thanh lọc, một sự buông bỏ, mà không có người thanh lọc hoặc người buông bỏ. Cả một thế giới của những nguồn năng lượng chưa được biết đến sẽ tự giải phóng. Hoạt động tinh thần không còn bị khuấy động và tự phát theo quy trình tự nhiên của nó. Chúng ta khám phá bản thân trong sự chú tâm. Chúng ta hoàn toàn từ bỏ phản xạ “Tôi là thế này, tôi là thế kia,”. Sự chú tâm này vượt qua trải nghiệm và người trải nghiệm. Nó là sự nhận thức thuần khiết.
Thế giới chỉ tồn tại khi chúng ta nghĩ về nó; những câu chuyện về sự sáng thế là cho thiếu nhi. Trong thực tế, thế giới được tạo ra ở mọi khoảng khắc. Chỉ là do ký ức tạo ra ấn tượng sai lầm về tính liên tục. Cái cá nhân không có sự tồn tại độc lập. Nó là một sự ngụy tạo của ký ức và thói quen. Luôn luôn bị kích động, nó hy vọng và khẳng định, cố gắng tích lũy, tìm kiếm sự xác nhận và sự an toàn. Về cơ bản, nó sợ hãi và không dám tự vấn bản thân một cách sâu sắc.
Mọi cảm quan, mọi trải nghiệm được kết nối với thời gian, đều chỉ là nhất thời, nhưng bản chất thực của chúng ta là vượt thời gian. Chỉ là có một sự thiếu tầm nhìn rõ ràng khiến chúng ta đồng hóa với cái giả tạm. Khi những khoảnh khắc vượt thời gian vẫy gọi bạn, hãy chấp nhận lời mời của chúng. Đi sâu vào bên trong nó, cho đến khi bạn tìm thấy bản thân bạn trong sự trống vắng của chính bạn.
Bạn đã từng nói: Chỉ có một sự thật. Chẳng phải bản ngã cũng là một sự thật sao?
Sự thật duy nhất là sự hiện hữu, thứ vô tác nhân, tự trị. Khi bạn nhìn thấy được những thứ giả là giả thì đó là sự soi sáng. Sự buông bỏ diễn ra mà không có một người buông bỏ. Trong con đường trực tiếp này, tự do khỏi sự lựa chọn, có một sự giải phóng năng lượng và tự phát một sự hình thành củng cố trong bản thể đích thực.
Thế giới tồn tại bởi vì bạn tồn tại, nhưng bạn không phải là thế giới. Các đối tượng của ý thức, tên gọi và hình thức, là thế giới. Nhưng thực tại, thứ luôn luôn tĩnh lặng, siêu việt bên trên chúng. Bạn nhấn mạnh vào tên gọi và hình thức thuần túy là do phản xạ, và do đó bạn không nắm bắt được thực tại.
Không hề có gì ở bên ngoài ý thức. Vũ trụ, cái tôi cá nhân của bạn — tất cả đều xuất hiện bên trong nó. Trí tưởng tượng đã kéo chúng ta tách khỏi nhận thức này, cái ý thức này, và đã xây bao quanh chúng ta, khép kín ta trong nỗi sợ hãi, những quan niệm và những hình ảnh. Trạng thái thức và trạng thái mơ, cả hai đều áp đặt lên sự nhận thức tĩnh tại này, cái thứ mà tất cả chúng ta đều có chung.
Những gì bạn làm không hề quan trọng gì cả; thứ quan trọng là cách bạn làm, thái độ bên trong của bạn. Vai mà bạn đóng trên sân khấu của thế giới này phải được đóng với một tầm nhìn rõ ràng thì nó mới có ý nghĩa. Đừng đánh mất chính mình trong màn biểu diễn của bạn – việc đó chỉ làm mờ đi tầm nhìn về bản thể nội tại của bạn.
Hành động mà không vụ lợi vào sẽ không ràng buộc bạn mà ngược lại, nó khiến bạn hoàn toàn tự do. Sống trong khoảnh khắc, đơn giản là chỉ hiện hữu.
Việc đưa ra lựa chọn phụ thuộc vào trí nhớ và dễ dàng trở thành nô lệ. Hãy sống như hiện hữu và bạn sẽ thức tỉnh sự chân phúc.