Chúng ta không phải là cái thân thể. Nhưng trước khi nói điều này, tôi thấy cần phải nói thêm cái thân thể này, nếu nó không phải là ta thì nó là gì.
Cơ thể bao gồm năm giác quan. Nếu không có những giác quan này chúng ta không thể nói về một cơ thể. Chúng ta chủ yếu trải nghiệm nó như là cảm giác; chúng ta cảm giác được nó. Những cảm giác xuất hiện với chúng ta có thể rất đa dạng: Tôi cảm thấy nặng hoặc nhẹ, ấm hoặc lạnh, căng thẳng hoặc thả lỏng. Những cảm giác này là những ký ức và thói quen mà chúng ta đã quen. Chúng chỉ là một phương tiện mà theo đó ý tưởng rằng “Tôi là cơ thể ” tự trấn an rằng nó tồn tại. Điều đó có nghĩa là chúng là những lớp đang chồng chất bên trên trạng thái nguyên thủy, tự nhiên của cơ thể. Vì thế khi ta nói “Đầu tiên ta phải biết ta không phải là thứ gì”, nó có nghĩa là ta phải hoàn toàn nhận thức được các lớp chồng chất này.
Bạn nói về cảm giác trạng thái nguyên thủy của cơ thể. Làm thế nào chúng ta có thể biết cảm được cảm giác nguyên thủy này?
Như tôi đã nói, những giác cảm như chúng ta đã biết là những cảm giác đã bị điều kiện hóa và chúng thuộc về ý tưởng “Tôi là thân thể”. Chính là trong sự chồng chất này mà cái con người, cái tôi, tìm thấy chỗ dựa, chỗ bám víu, vì con người cần định vị bản thân trong những giác cảm hoặc trong những ý tưởng. Cách duy nhất để trở nên thoát khỏi sự điều kiện hóa là nhìn mà không dùng đến ký ức, không có đồng phạm nào với sự điều kiện hóa. Để mặc cho bất cứ cảm giác nào xuất hiện bên trong bạn mà không cần hình dung hay tập trung vào chúng. Để cho cảm giác xuất hiện trước cái “Ta” chứng nhân, trước sự chú ý mà không có ngoại vi hoặc trung tâm, cơ thể sẽ trải qua một số mức độ đào thải, bởi vì tất cả các lớp chồng chất đều tan biến trước sự quan sát này. Bạn sẽ quan sát thấy một sự buông bỏ sự điều kiện hóa. Sự trọng tâm đã bị đặt sai chỗ lên sự điều kiện hóa để đảm bảo sự tồn tại của con người, nay được chuyển sang sự quan sát, sang chứng kiến, và bạn sẽ sớm thấy mình là ánh sáng vượt bên trên những thứ được chứng kiến. Đây là trạng thái tự nhiên của sự mở rộng toàn vẹn của bạn, đó chính là năng lượng, tánh không và ánh sáng.
Lúc đầu, cảm giác mới về cơ thể sẽ mỏng manh và bạn có thể bị dụ hoặc bởi những khuôn mẫu cũ. Nhưng cơ thể có một bộ nhớ sống, một bộ nhớ về trạng thái nhẹ nhàng tự nhiên của nó, mà một khi nó được thức tỉnh và duy trì, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vĩnh viễn. Những cảm giác cũ sẽ trở nên xa lạ với bạn. Bạn thậm chí có thể cảm thấy khó nhớ lại chúng. Rồi bạn sẽ nhận ra rằng cơ thể xuất hiện bên trong bạn, trong nhận thức, và bạn sẽ không bị lạc mất vào trong cái cơ thể này.
Bạn nói cảm giác mới về cơ thể này như là năng lượng. Cảm giác này có ít nhiều bị ứ đọng hay nó có rung động không?
Cảm giác cơ thể mới này không thuộc về hệ thống cơ – thần kinh, nó thuộc về một bản chất vi tế hơn nhiều. Nó tràn ngập và tỏa ra trong không gian xung quanh bạn. Năng lượng này có bản chất không bị trở ngại, nó thấm nhuần hết những gì là trở ngại đối với cơ thể vật chất , nó rất có lợi, nó là tình yêu.
Đối với tôi, có vẻ như sự tán xạ mà bạn đang nói đến thuộc về xúc giác. Trải nghiệm trạng thái tự nhiên của các giác quan khác, thính giác, thị giác, khứu giác và vị giác là như nào?
Khi các cơ quan giác quan được giải phóng khỏi sự điều kiện hóa trong quá khứ, chúng ngừng nắm bắt, hủy khế ước và dễ dàng tiếp nhận sự mới mẻ
của mọi khoảnh khắc. Khi nghe điều gì đó, hãy lưu ý rằng bạn đang giữ cố định cái âm thanh đó. Hãy để nó đi. Không được tập trung. Trong thính giác không định hướng, thính giác đa chiều này, nhiều âm thanh sẽ được nghe nối tiếp nhau. Không có của bạn lựa chọn hoặc biểu thị sự ưu tiên cho bất kỳ âm thanh cụ thể nào, bạn có thể quan sát thấy rằng chúng bị loại bỏ cho đến khi chỉ có một âm thanh vẫn còn duy trì. Nếu bạn không tập trung vào âm thanh này, nó cũng chết đi và bạn thấy mình đang lắng nghe thuần túy. Theo cách tương tự, khi tất cả mùi vị được loại bỏ khỏi miệng, bạn sẽ nếm vị của chính cái miệng. Nhưng để quay trở lại với thính giác, lúc sau cùng, nó tự tái hấp thu hoàn toàn bản thân nó vào trong sự nhận thức thuần khiết.
Bạn nói rằng những năng lượng này hoàn toàn tự do, không bị ràng buộc bởi cấu trúc vật lý của cơ thể. Điều này có nghĩa là với cơ thể năng lượng này, chúng ta có thể thực hiện tất cả các loại chuyển động, kể cả những chuyển động là bất khả thi đối với cơ thể vật lý?
Cơ thể vi tế mà chúng ta đang nói đến là hoàn toàn tự do khỏi cấu trúc vật lý của cơ thể. Năng lượng của nó là hoàn toàn vô điều kiện, nó thuộc về cơ thể đích thực, cái cơ thể năng lượng. Năng lượng này có khả năng đốt cháy tất cả sự điều kiện hóa đã được chôn sâu trong thần kinh và cơ bắp của chúng ta. Nó thanh lọc cơ thể vật lý của các điều kiện và những cảm giác được áp đặt bởi ý tưởng “Tôi là cơ thể”, bởi con người cần phải cảm thấy bản thân được định vị và an toàn. Con người này hành động thông qua việc thích và không thích, thông qua sự sợ hãi, các hành động trong đó bật phản ứng trên hệ thống cơ-thần kinh tạo ra một vòng tròn luẩn quẩn của sự điều kiện hóa.
Khi năng lượng này được sản sinh ra, nó không bị ràng buộc bởi hình dạng vật lý của cơ thể. Nó hoàn toàn tự do, có nghĩa là nó có thể có bất kỳ hình dạng nào có thể tưởng tượng được. Duy chỉ thông qua cơ thể vi tế này mà các chuyển động có tính điều kiện của cơ thể vật chất mới có thể được giải phóng. Chúng ta hãy cân nhắc một số asana, những tư thế của cơ thể vật lý. Đầu tiên, chúng ta thực hiện chuyển động duy chỉ với cơ thể vi tế. Chúng ta phải nhận thức, tỉnh giác, để cho cơ thể vật lý hoàn toàn trống rỗng, bởi vì trong giai đoạn đầu bất cứ khi nào chúng ta di chuyển cấu trúc cơ thể, ký ức và thói quen sẽ can thiệp gây ra phản ứng trên hệ thần kinh-cơ. Vì vậy, khi chúng ta thực hiện một chuyển động với cơ thể năng lượng vi tế này, chuyển động phải hoàn toàn trống rỗng khỏi mọi phản xạ theo thói quen. Chỉ khi chúng ta cảm nhận được sự trống rỗng này, ta mới có thể giới thiệu cơ thể vật lý của mình với cái chuyển động kia. Nhưng lúc này cơ thể vật lý di chuyển trong cơ thể mở rộng và các chuyển động xuất hiện theo một cách mới. Điều quan trọng là không được để những cảm giác đã bị điều kiện chiếm lấy một lần nữa, mà hãy chủ ý duy trì cảm giác trống rỗng đó. Đây là cách duy nhất chúng ta có thể tiến hành một cách sáng tạo với cơ thể, nếu không, chúng ta chỉ củng cố sự điều kiện hóa.
Thông thường năng lượng này không phát sinh với cùng một cường độ
ở tất cả các bộ phận của cơ thể. Một số bộ phận đặc biệt có năng khiếu
trong việc hiện thực hóa cảm giác vi tế này, ví dụ, lòng bàn tay hoặc phần bên trong miệng. Đây cũng có thể là những bộ phận đầu tiên của cơ thể mà năng lượng tinh tế này sẽ xuất hiện một cách mãnh liệt nhất. Nếu chúng ta chú ý đến lòng bàn tay mà không đại diện cho nó hoặc thực hiện bất kỳ loại nỗ lực nào, nếu chúng ta cho xúc giác khả năng khởi sinh theo cách riêng của nó, thì nó sẽ lan rộng ra toàn bộ cơ thể. Vì vậy, trước tiên hãy tìm điểm xuất phát và sau đó để năng lượng chảy ra từ đó.
Chính xác thì cách tiếp cận vật lý này và một số chế độ ăn uống nhất định có thể giúp chúng ta tìm thấy cái ngã phi cá nhân như thế nào??
Nếu chúng ta nhìn kỹ vào cơ thể của mình, chúng ta sẽ sớm nhận ra rằng nó bị quá tải bởi các chất cặn bã còn sót lại từ việc ăn không thỏa đáng trong giai đoạn trước đó của cuộc đời. Nó tạo ra một biểu lộ về mật độ dày đặc và làm mờ các giác quan, ngăn cản chúng ta cảm nhận sự trong suốt của mình. Nó rất thú vị khi quan sát điều đó, nếu chúng ta cung cấp cho nó các điều kiện thích hợp, cơ thể sẽ đào thải các chất cặn bã này ra ngoài. Với một chế độ ăn uống được điều chỉnh hợp lý bằng thức ăn lành mạnh, toàn bộ cơ thể chúng ta bắt đầu phản ứng theo cách khác và điều này chắc chắn sẽ kéo theo những thay đổi trong cõi tinh thần và tâm lý. Theo cách tương tự, một số dạng chuyển động của cơ thể có thể giúp chúng ta nhận thức và xác định vị trí các bộ phận của cơ thể bị quá tải, rắn, đặc và tắc nghẽn. Chúng giúp giải phóng chúng ta khỏi những ý tưởng và định nghĩa cố định về cơ thể và cho phép chúng ta nuôi dưỡng cơ thể bằng hơi thở. Tất cả những điều này có giá trị lớn, miễn là nó được thực hiện với tri thức và độ nhạy bén cao. Khi nói điều này, ý tôi là các chuyển động được hình thành trong nhận thức, chủ đề của bài nói này là chỉ tới góc nhìn phi đối tượng. Tất cả các bài thực hành máy móc chỉ củng cố sự điều kiện hóa.
Nếu tôi để cơ thể và tâm trí của mình đi theo hướng tự nhiên của chúng mà không có một số kỷ luật, chúng sẽ không chạy mất như ngựa hoang sao?
Để các chuyển động của cơ thể và tâm trí của bạn thuận theo chu trình tự nhiên của chúng không có nghĩa là say mê và đồng hóa với chúng một cách thụ động. Điều này chỉ dẫn đến làm nô lệ và đau khổ. Bạn phải phân biệt giữa buông bỏ thụ động và buông bỏ chủ động. Khi chủ động buông bỏ, bạn vẫn hoàn toàn hiện diện, có tầm nhìn rõ ràng, không bị dính mắc và tỉnh giác sống động. Dần dần bản ngã mất dần sức bám của nó cho đến khi nó được tái hấp thu vào nhận thức thuần khiết. Không còn nhìn mọi thứ từ một trung tâm là bước đầu tiên hướng tới sự tự do vĩnh viễn, nó chỉ có thể xảy ra nếu chúng ta thoát khỏi bất kỳ hình thức phóng chiếu hoặc kỳ vọng nào. Nếu chúng ta kỳ vọng, điều đó chỉ làm gián đoạn quá trình tự nhiên, nó phải được phép tự hoàn thành theo cách riêng của nó. Sự nhận thức mà tỏa sáng như một tia chớp trong tầm nhìn rõ ràng không thể bén rễ trong một tâm trí bị cản trở.
Khi bạn gặp guru của mình, bạn phải có một cách tiếp cận hoàn toàn khác với cách bạn thường dùng khi bạn gặp gỡ mọi người trong cuộc sống hằng ngày, nơi tính xâm lược và phòng thủ được sử dụng để theo đuổi mục tiêu. Tại cuộc gặp gỡ này, bạn phải hoàn toàn chấp nhận bản thân, quy hàng, sẵn sàng đón nhận. Khi đó, sự lắng nghe của bạn sẽ được chú ý sâu sắc, hoàn toàn thoát ra khỏi bất kỳ ý tưởng định trước nào. Sự hiện diện và lời nói của thầy là tấm gương nhắc nhở bạn và phản chiếu tới sự lắng nghe cởi mở của chính bạn, sự hiện diện của chính bạn. Vì vậy, con đường được hé lộ ra, cánh cửa tới ân sủng được mở ra và bạn thấy mình đã ở trên ngưỡng, sẵn sàng để được cho chân ngã chiếm lấy.