Chương 4

Về cơ bản ta đã biết có hai cách tiếp cận tới chân lý, dần dần và trực tiếp. Trong cách tiếp cận trực tiếp, tiên đề chính là bạn chân lý, không có gì để đạt được. Mỗi bước để đạt được một điều gì đó là đang rời xa nó. “Con đường”, nói đúng ra không phải là một con đường từ nơi này đến nơi khác,
nó chỉ là sự chào đón, cởi mở tới sự thật, cái Ta tồn tại/hiện hữu (the I am). Một khi mà bạn đã nhìn thấy được bản chất thực sự của bạn, nó sẽ thu hút bạn. Do đó, không có gì để làm ở đó, chỉ cần ý thức vào nó thường xuyên mỗi khi được nó mời gọi. Không có một nhân tố nào của ý chí trong sự nhận thức này. Nó không phải là tâm trí đặt ý thức vào cái Ta hiện hữu mà là cái Ta hiện hữu đang hấp thụ tâm trí.
Trong cách tiếp cận dần dần bạn bị ràng buộc với tâm trí. Tâm trí đang bị ảo tưởng rằng nếu nó thay đổi, hoán đổi sang trạng thái khác, hoặc dừng lại, v.v, nó sẽ được hấp thụ vào thứ siêu việt bên trên nó. Quan niệm sai lầm này dẫn đến tình trạng bi thảm nhất mà một người tìm kiếm chân lý có thể
dính mắc vào: anh ta đã tự ràng buộc mình trong cái lưới của chính anh ta, một cái lưới mang tính nhị nguyên vi tế nhất.

Nếu như tôi đã hoàn hảo và không có gì để làm, tại sao tôi lại ở đây, tại sao lại có sự tồn tại này trên hành tinh?

Chỉ cần hiện hữu một cách có ý thức trong sự hoàn hảo này. Mục đích sử dụng của sự hoàn hảo và sự bất hoàn hảo chỉ là những quan niệm, những đối tác phụ thuộc lẫn nhau. Sự thật là bản chất cơ bản sâu sắc nhất của bạn đã đầy đủ vẹn toàn không cần bổ sung gì cả. Khi không có cả sự bất hoàn hảo và sự hoàn hảo bạn sống trong sự hiện diện của bạn, sự toàn vẹn của bạn. Hãy là nó.

Thưa ông, câu trả lời mà ông vừa đưa ra cho người phụ nữ này dường như đã làm thỏa mãn cô ấy nhưng tôi không hiểu nó. Ông có thể vui lòng làm tôi hiểu được không?

Bạn có khả năng của sự nhận thức, vì vậy hãy nhận thức những những khoảnh khắc bạn cảm thấy không hoàn hảo, thiếu thốn, chán nản, bất mãn. Khi tôi nói hãy nhận thức, ý tôi không chỉ đơn giản là gọi tên chúng rồi rời đi khỏi chúng. Thay vào đó, hãy dành tất cả sự chú ý của bạn vào cảm quan đó. Có thể mất một khoảng thời gian vì trong thời gian đầu, bạn có thể không quen với việc nhìn vào bản thân mình. Khi khám phá sự buồn chán hay thiếu thốn, bạn sẽ thấy mình không còn bị lạc bên trong nó nữa, bởi vì bạn sẽ bị chiếm lĩnh bởi sự khám phá đó nhiều hơn so với bị chiếm bởi đối tượng. Bạn sẽ tìm thấy không gian bên trong bạn và thứ đã được khám phá. Bạn không còn bị mắc kẹt trong cảm giác buồn chán, cảm quan đó, và đến một lúc nào đó, nó đột nhiên tan biến, và bạn thấy bản thân mình đang ở trong sự rõ ràng sáng tỏ hiện hữu.

Tôi cảm thấy mất kiên nhẫn khi cố gắng biết bản chất thực sự của sự tồn tại của mình. Bởi vì tôi thực sự vẫn không cảm thấy sự sáng tỏ , tôi lại lần nữa bị dính mắc vào các đối tượng. Tôi không hề bị thu hút bởi sự tĩnh lặng nhiều hơn chút nào, ngược lại còn cảm thấy ít hứng thú hơn.

Hãy cảnh tỉnh với những khoảnh khắc khi một ham muốn đã được lấp đầy và một hành động đã hoàn thành. Hãy nhận thức những khoảnh khắc này.
Chúng sẽ mang lại sự hồi xuân cho ham muốn được tồn tại của bạn. Một khi tâm trí không còn sự lo lắng, sợ hãi và bất mãn, bạn sẽ thấy rằng ham muốn thực sự duy nhất của bạn là được tồn tại. Mong muốn này hoàn toàn không bị kích động và phân tán. Người tìm kiếm hăng hái không còn lao về phía trước trong nhiệm vụ của mình, vì anh ấy thấy rõ rằng không có gì để tìm, bởi vì chưa từng có gì bị mất. Nó chưa bao giờ ngừng hiện diện. Khi chúng ta minh bạch rằng chúng ta đã bị đánh lừa bởi “người tìm kiếm”, cái cá nhân mà chúng ta đã nhầm lẫn là bản thân mình cũng tự biến mất theo cách của nó. Ham muốn được tồn tại đến trực tiếp từ Thứ Được Ham Muốn — nói cách khác, là Chân Ngã đang tìm kiếm chính nó. Tri kiến này khiến chúng ta từ bỏ nhu cầu tích lũy, nắm bắt, hoàn thành, sở hữu và có xu hướng giảm hoạt động của tâm trí.
Sự hiểu biết sâu sắc về điều này đưa chúng ta trở lại sân nhà của mình một cách tự nhiên. Ân điển tự kéo chúng ta đến với nó. Không thể mô tả được điều này, chỉ có thể sống theo nó.

Làm thế nào tôi có thể giải thoát bản thân khỏi dòng suy nghĩ khuấy động liên miên bất tuyệt này?

Đơn giản chỉ cần quan sát chúng đến và đi. Không từ chối chúng cũng không khuyến khích chúng. Không điều hướng chúng theo một cách nào cả. Giữ sự cảnh tỉnh phi cá nhân. Bạn sẽ sớm cảm nhận được rằng những suy nghĩ, cảm xúc và cảm giác xuất hiện trong sự cảnh tỉnh không định hướng này, trong sự cởi mở của bạn. Chúng chỉ tồn tại bởi vì bạn hiện hữu, do đó chúng xuất hiện là để chỉ hướng về quê hương về sân nhà của chúng, con người thật của bạn. Lúc đầu, bạn sẽ thấy rằng bạn vẫn còn tiếp tục can thiệp vào suy nghĩ của mình, ngăn chặn chúng hoặc bị chúng chiếm đoạt. Bạn làm điều này vì một bản ngã sắp chết, một bản ngã đã bị cô lập, đang cảm thấy bất an. Nhưng khi bạn đã thoát khỏi những thói quen tinh thần cả chủ động lẫn thụ động, bạn sẽ tìm thấy bản thân mình trong sự chú tâm yên tĩnh tự nhiên của bạn.

Vậy là, trạng thái chú tâm tự nhiên này không có nghĩa là tôi phải hoàn toàn thoát khỏi mọi suy nghĩ?

Nó không phụ thuộc vào sự trống vắng của suy nghĩ. Nó là cái mà tư tưởng xuất hiện và biến mất ở trong nó. Đó là tư tưởng ‘phía sau’. Vì vậy, đừng bạo lực hoặc tàn nhẫn với bản thân với hy vọng giải thoát khỏi sự khuấy động của tâm trí mà hãy giữ sự sáng suốt. Trong sự cởi mở đơn giản để chào đón mọi thứ, bạn sẽ chấp nhận và biết được những cảm giác tiêu cực, những ham muốn và những nỗi sợ hãi của bạn. Một khi bạn chào đón những cảm giác này trong sự chú tâm không bị định hướng, những cảm giác này sẽ tự bùng cháy thiêu đốt chính chúng đi, chỉ còn lại sự im lặng. Hãy cảnh tỉnh, sẵn sàng cho mỗi thứ và mọi thứ xuất hiện và bạn sẽ sớm thấy mình là người đang thưởng ngoạn những suy nghĩ của mình. Một khi điều này trở thành một sự thật được thiết lập, cho dù suy nghĩ có xuất hiện trong đầu bạn hay không, bạn cũng sẽ không bị ràng buộc với chúng.

Vậy, nếu tôi hiểu bạn một cách chính xác, khi tôi dính mắc tới lịch làm việc hoặc các vấn đề gia đình hoặc bởi những tưởng tượng, mơ mộng, tôi không tưởng thưởng chúng, đi với chúng một cách thụ động, cũng không ép buộc chúng rời đi — mà chỉ cần để sự chú tâm đi từ suy nghĩ sang sự quan sát nó. Sau đó, bạn nói nó sẽ tan ra trong quan sát, điều này có đúng không?

Đúng.

Và một khi tôi đã cảm thấy sự chú tâm không định hướng, liệu những suy nghĩ có còn sản sinh? Hay là chúng sẽ đến và đi nhanh hơn mà không trở thành một câu chuyện trọn vẹn?

Chúng không còn được tạo ra.

Vậy rồi sẽ có lúc những suy nghĩ hoàn toàn không được tạo ra nữa và chỉ còn sự xung động muốn suy nghĩ?

Ngay cả xung động cũng biến mất. Không còn nhiên liệu cho nó. Nó là cái chủ thể duy trì đối tượng. Khi không còn cái chủ thể nữa thì đối tượng cũng còn không còn được níu giữ. Khi bạn còn chủ động hay thụ động dính mắc đến sự đến và đi của cảm xúc và suy nghĩ, là bạn đang nhìn và hành động từ cái trung tâm bản ngã, nhưng khi bạn đã biết bản chất huyễn hoặc của trung tâm này, bạn là tự động thoát ra khỏi quy trình. Đó là cái chết đột ngột của tất cả các năng lượng đã bị định hướng.

Trong sự quan sát suy nghĩ hoặc xung lực tinh vi, vẫn còn có mối quan hệ chủ thể/đối tượng. Nó vẫn đề cập đến một trung tâm. Khi bạn ở trong sự nhận thức thì không còn trung tâm nữa. Sự nhận thức đang nhận thức về những thứ xung quanh nó và nhận thức về việc đang nhận thức. Môi trường xung quanh xuất hiện trong sự nhận thức. Vì vậy, sau cùng thì ta
không cần phải đi vào phòng thiền định vì ở đó đã không có còn đối tượng, không có suy nghĩ hay xung động.

Có vẻ như sau đó, từ trạng thái của một tâm trí bị khuấy động đến lúc biến mất cả xung động thôi thúc suy nghĩ, phóng chiếu, có một giai đoạn chuyển tiếp. Có phải như vậy không?

Ngay từ đầu, chúng ta nhấn mạnh đến cái trạng thái phi trạng thái tối hậu, là bản thân sự nhận thức. Không hề có sự tiến triển từ một trạng thái hoặc một cấp độ này tới trạng thái, cấp độ khác. Suy nghĩ và xung động xuất hiện trong sự nhận thức này. Người ta không thể tinh tiến trong thiền định. Ở đó
không phải là sự tiến hóa của ý thức. Là cái quan sát, chứng nhân tối hậu, là một biến cố tức thời. Những trải nghiệm và thử nghiệm xảy ra trong trạng thái tự nhiên – phi trạng thái này. Trong sự tinh tiến, lại không có sự tinh tiến. Sự tiến triển và chuyển tiếp xuất hiện như nhau trong tính liên tục không bao giờ tiến triển cũng như thoái trào.

Nếu không có sự tiến bộ thì trí nhớ là gì?

Trí nhớ chỉ là một cách suy nghĩ. Khi có một ý nghĩ, ý nghĩ này xuất hiện trong hiện tại. Chúng ta dán nhãn cho nó là cách đây 2000 năm hoặc ngày hôm qua nhưng cái nhãn này cũng là một ý nghĩ trong hiện tại. Chỉ có một
hoạt động duy nhất tại một thời điểm được cho nhất định, vì thế tại thời điểm của hoạt động, bạn là một với sự hoạt động.

Nếu tôi là một với sự hoạt động và không có gì bên ngoài nó thì làm sao nó có thể được ghi nhớ trong thời sau này?

Sự thực rằng nó được ghi nhớ chứng minh rằng nó đã xuất hiện trong sự nhận thức toàn cầu của bạn. Đây là những gì chúng tôi muốn nói khi nói ý thức và đối tượng của nó là một. Nó cũng đôi khi được gọi là sự chứng kiến. Trong sự nhận thức toàn cầu này, mọi thứ xuất hiện từ cái gọi là quá khứ hay tương lai, nhưng tất cả đều thuộc về cái hiện tại phổ quát. Do đó trong thực tại, không hề tồn tại ký ức. Nó là sự hoạt động trong sự nhận thức, trong sự chứng kiến.

Khi nào chúng ta quan sát những hành động của mình?

Bạn luôn luôn quan sát hành động của mình, vì vậy đừng cố quan sát. Quan sát không phải là một chức năng và không thể được đại diện. Điều cực kỳ quan trọng là bạn phải nhận ra rằng bạn đã là người nhân chứng rồi và rằng bạn không thể cố gắng trở thành như vậy. Chỉ cần bạn nhận thức đầy đủ rằng bạn là nhân chứng thế là đủ, vì điều đó giúp loại bỏ những khuôn mẫu cũ và thói quen mà bạn cho rằng chính bạn là người suy nghĩ hoặc người làm.
Khi bạn hành động, bạn là một với hành động, lúc đó bản ngã đã vắng mặt và chỉ sau đó bản ngã mới chiếm đoạt hành động và nói “Tôi đã làm điều này.” Tại thời điểm hành động chỉ có sự hành động mà thôi, không có người hành động.
Một khi cái chủ thể gây nhiễu được nhận ra là không tồn tại thì nó biến mất. Những gì còn lại là ý thức thuần khiết. Không có chủ thể bản ngã thì không thể có mối quan hệ chủ thể/đối tượng, vì thế thứ từng được gọi là một đối tượng không còn đúng nữa. Nó không là gì khác ngoài một biểu hiện của thực tại này, sự tĩnh lặng này.

Chúng ta không nên nỗ lực để cải thiện bản thân sao?

Bạn muốn cải thiện điều gì? Bạn là hoàn hảo; hãy gỡ bỏ cái con người đang cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó, và những gì còn lại là sự hoàn hảo. Những thứ gì là giả dối sẽ tự biến mất theo cách riêng của nó, một khi cái giả dối được nhìn nhận là giả dối. Bạn đang đồng hóa bản thân với cơ thể của bạn và tâm trí của bạn và vì thế bạn muốn cải thiện. Bạn sẽ vẫn bị chi phối bởi những công cụ này miễn là bạn tin vào chúng.

Khoảnh khắc bạn không còn tin rằng bạn là cơ thể và tâm trí, năng lượng được sử dụng vào trong lỗi lầm này sẽ được giải phóng. Hãy để mặc cho tâm trí và cơ thể tự do là đúng như chúng là và bạn sẽ không còn làm nô lệ của chúng. Chúng chỉ là những phân mảnh của cái tổng thể mà bạn là. Đơn giản chỉ cần ghi nhận những điểm chưa hoàn hảo của bạn và sự nhận thức này sẽ chăm sóc chúng. Một khi bạn hiểu rằng bạn không phải là cơ thể và tâm trí, bạn có thể chấp nhận bất cứ điều gì xảy ra. Hiểu rõ quyền tự trị cơ bản của bạn mang lại cho bạn đến một thái độ hoàn toàn chấp nhận.
Mọi thứ đều được nhìn thấy dưới ánh sáng của sự chào đón này, mọi thứ xuất hiện và biến mất bên trong nó. Kết quả là, mọi thứ đạt được ý nghĩa đầy đủ của chúng và sự hài hòa tự tái lập. Sự chào đón này là một sự nhận thức cảnh tỉnh, không bị ảnh hưởng bởi quá khứ. Nó cho phép bất cứ thứ gì thể hiện chính nó được mở ra và nó chỉ hướng tới sự chào đón, không bị giới hạn bởi bản ngã hoặc bị biến dạng bởi ký ức.
Trong Tính Một này, chúng ta khám phá ra bản chất của mình: là niềm vui tối hậu, và sự hoàn hảo.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.