Người khao khát muốn biết chân tánh của mình thì trước tiên phải hiểu sự đồng hóa sai lầm của mình với các đối tượng “Tôi là cái này,” “Tôi là cái kia. ” Tất cả các thân phận, tất cả các trạng thái chỉ là nhất thời và do đó không có thực. Xác định “Ta” với cái này hay cái kia là cái gốc của sự vô minh. Hãy tự hỏi bản thân cái gì vẫn luôn thường hằng trong suốt tất cả các giai đoạn của cuộc đời. Ta sẽ được thấy rằng câu hỏi “Ta là ai?” không có câu trả lời. Bạn không thể trải nghiệm cái thường hằng trong mối quan hệ chủ thể/đối tượng, như một thứ gì đó có thể cảm nhận được. Bạn chỉ có thể xây dựng và giải thích những thứ không phải là bạn. Cái căn nguyên mà bạn là và vẫn luôn là không thể được diễn tả bằng ngôn từ hay lập luận. Bản thể tồn tại là bất nhị, tuyệt đối và không đổi, luôn luôn hiện diện trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Khi chúng ta coi người biết biệt lập với cái được biết, người biết tự hé lộ rằng mình là một chứng nhân thuần túy. Khi tri thức và người biết là một, không còn chỗ cho một chứng nhân.
Tất cả trí tưởng tượng đều không có thực, dựa trên trí nhớ. Nhưng tất cả những điều không được dự đoán trước, tất cả những gì gây bất ngờ, gây ngạc nhiên, sự kinh ngạc, dâng trào từ cái thực tại sống động. Việc tìm kiếm
khoái lạc, tìm sự thỏa mãn, được sinh ra từ đau khổ, từ ký ức. Hãy chào đón cuộc sống khi nó đến; không chú trọng tới thế giới nhưng hãy thay đổi thái độ của bạn đối với nó. Ý tưởng của bạn về thế giới, về xã hội, bắt nguồn từ niềm tin rằng bạn là một bản ngã riêng biệt. Hãy là sự tổng thể của bạn và thế giới sẽ thay đổi. Thế giới không khác biệt với bạn. Thế giới ở bên trong bạn; xã hội bắt đầu từ bạn.
Bạn nói rằng chúng ta không nên bắt đầu bằng cách cố gắng thay đổi thế giới mà hãy thay đổi thái độ của chúng ta đối với nó. Đây có phải là ý của bạn khi bạn nói rằng sự tồn tại là cuộn phim nhưng chúng ta không phải là cuộn phim, chúng ta là ánh sáng chiếu vào cuộn phim?
Đúng. Bạn không thể thay đổi phim vì mọi cố gắng thay đổi nó đều thuộc về phim.
Đồng hóa với cơ thể của bạn và nhân cách của bạn trói buộc bạn, làm cho bạn bị phụ thuộc. Những cảm quan giác quan của chúng ta được xây dựng bởi bộ nhớ và ngụ ý có một người biết. Chúng ta phải kiểm tra chặt chẽ
bản chất của người biết. Điều này đòi hỏi tất cả sự quan tâm của chúng ta, tất cả tình yêu của chúng ta. Vì vậy, bạn sẽ khám phá ra bạn thực sự là gì.
Đó là sadhana duy nhất. Tích hợp sự nhận thức về Chân Ngã là tự do. Chân Ngã sẽ phụ trách mọi thứ.
Những hình ảnh nảy sinh và biến mất trong tấm gương của ý thức, và trí nhớ tạo ra ảo tưởng về một tính liên tục. Ký ức chỉ là một phương thức tư duy, nó hoàn toàn là nhất thời. Trên một cơ sở không ổn định, chúng ta đã xây dựng ra cả một thế giới với vô số nhân vật. Ảo ảnh này cản trở ta nhìn thấu rõ ràng.
Cố gắng cải thiện hoặc tiến bộ chỉ khiến chúng ta bối rối hơn. Nhìn bề ngoài thì nó có thể khiến ta tin rằng ta đã đạt đến trạng thái ổn định, rằng có những thay đổi đang diễn ra, rằng ta đang tiến bộ và đang ở ngưỡng cửa của ân điển. Nhưng thực tế thì không có gì thay đổi. Chúng ta chỉ đơn thuần là đang sắp xếp lại đồ đạc nội thất của mình. Tất cả hoạt động này diễn ra trong tâm trí, nó là một huyễn ảnh của trí tưởng tượng.
Tất cả đều đơn giản hơn thế nhiều. Tại sao làm cho nó phức tạp như vậy? Cái bạn thực là vẫn luôn ở đây, vẫn luôn hoàn chỉnh. Nó không cần thanh lọc. Nó không bao giờ thay đổi. Với Chân Ngã, không hề có bóng tối. Bạn không thể khám phá chân lý hoặc trở thành chân lý bởi vì bạn là nó. Không có gì phải làm để đưa nó đến gần hơn, không có gì để học. Hãy nhìn ra rằng bạn đang luôn cố gắng để đi ra khỏi cái mà bạn thực là. Ngừng lãng phí thời gian và năng lượng trong việc phóng chiếu. Hãy sống trong sự đình chỉ này, không phải là lười biếng và thụ động, mà sống trong sự cảnh tỉnh có được khi ngừng kỳ vọng và dự đoán. Đây cũng là sadhana của bạn.
Trong thực tại không có chỗ cho việc cải thiện . Bản thân nó đã là sự hoàn hảo. Làm thế nào bạn có thể đến gần nó hơn? Không hề có cách nào để bạn có thể đến gần nó.
Khi nói rằng chúng ta không thể thay đổi bộ phim thì đó chẳng phải là theo chủ nghĩa định mệnh tiền định sao?
Chủ nghĩa tiền định nghĩa là bạn đồng hóa với bộ phim và phục tùng nó. Trên thực tế, bộ phim tiếp diễn nhưng bạn là người xem. Được bước ra khỏi
màn hình sẽ mang cho bạn một cái nhìn mới về những gì bộ phim thực sự
là. Từ quan điểm toàn cầu, vô hạn này, nó không còn là một góc nhìn, không theo thời gian hay không gian, mọi thứ xảy ra trong sự đồng thời hoàn hảo. Vì vậy không có gì phải thay đổi.
Quay trở lại cuộc trò chuyện trước đó của chúng ta, bạn đã nói rằng thế giới thay đổi khi nhận thức của tôi về nó thay đổi. Làm sao có thể như vậy?
Một người đã đạt đến độ chín muồi hoàn toàn, người đã biết mình trong
ý thức không nhất thiết sẽ phù hợp với quy ước xã hội. Một người như vậy sẽ hành động vào đúng thời điểm mà tình huống ra lệnh, mà không bị ai cản trở theo bất kỳ cách nào. Nếu các hành vi của bạn bị quy định bởi ham muốn của bạn, bạn sẽ không có tự do nào. Mặt khác, nếu bạn làm những gì tình huống kêu gọi, bạn làm những gì đúng, bạn và những thứ xung quanh bạn sẽ được tự do.
Bậc thánh hiền không có chút ý niệm nào về việc ta là một con người khi anh ta hành động, cảm nhận, suy nghĩ. Bản ngã hoàn toàn không có. Bản ngã không là gì hơn một ý nghĩ và hai ý nghĩ không thể hình thành đồng thời vì vậy sự đồng hóa với bản ngã chỉ diễn ra một khi ý nghĩ về đối tượng đã lắng xuống. Sau đó nó tuyên bố ý nghĩ về đối tượng này là của chính bản thân nó. Ý niệm về quyền sở hữu, “Tôi đã nhìn thấy nó, tôi đã làm điều đó, ” chỉ nảy sinh sau sự thực và không có gì liên quan tới sự thực cả. Khi cơ chế này trở nên rõ ràng, bạn nhận ra rằng thân phận mà bạn trước đây đã là thật hóa ra chỉ là một ảo giác. Bạn không làm chủ và cũng không phải là nô lệ cho hoàn cảnh. Chân tánh của bạn siêu việt bên trên nó. Sự nhận thức tĩnh lặng không phải là một trạng thái mà là cái thường hằng mà trong đó mọi trạng thái, mọi sự vật xuất hiện và biến mất. Những từ ngữ chúng ta sử dụng trong trạng thái thức giấc để nói về trạng thái phi trạng thái đều là một biểu hiện của nhận thức này. Khi chúng ta sống trong sự nhận thức, tất cả là biểu hiện của sự nhận thức.
Thế giới mà bạn nhận thức không là gì khác hơn là một huyễn ảnh của trí tưởng tượng dựa trên ký ức, sợ hãi, lo lắng và ham muốn. Bạn đã tự nhốt mình trong thế giới này. Hãy nhìn nhận điều này mà không đi đến kết luận và bạn sẽ được tự do. Bạn không cần làm bất cứ điều gì để giải thoát mình khỏi một thế giới chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của bạn.
Thứ mà bạn cho là thực tại chỉ là một khái niệm phát sinh từ ký ức. Ký ức này nảy sinh từ tâm trí, tâm trí từ người chứng nhân, chứng nhân từ Chân Ngã. Bạn là chứng nhân, là người xem đứng trên bờ nhìn dòng sông chảy. Bạn không di chuyển, bạn không thay đổi, vượt ra ngoài giới hạn của không gian và thời gian. Bạn không thể nhận thức được cái vĩnh hằng, bởi vì bạn chính là nó.
Đừng nuôi dưỡng những ý tưởng bạn đã xây dựng về bản thân mình cũng như hình ảnh của bạn trong mắt mọi người. Đừng là một ai đó cũng đừng là một cái gì đó, chỉ cần duy trì sự tự do trước những đòi hỏi của xã hội. Đừng
chơi trò chơi của nó. Điều này sẽ thiết lập cho bạn quyền tự chủ.
Cái ví dụ thường được Vedanta đề cập đến về con rắn và đoạn dây, đề cập đến thế giới ở một mặt và thực tại tối hậu ở mặt khác. Con rắn đại diện cho thế giới của các đối tượng nơi chúng ta thấy có con người, suy nghĩ và tình cảm; sợi dây đại diện cho thực tại tối hậu, sự nhận thức tĩnh lặng. Một khi chúng ta ngừng cho sợi dây là con rắn, ý tưởng về con rắn mất dần đi và chúng ta nhìn thấy sợi dây thực sự là như nào. Hoàn toàn tự nhiên rằng những thứ sai lầm mất đi nền tảng của chúng và biến mất khi sự thật trở nên hiển nhiên. Vì suy nghĩ là một phần không thể thiếu của ảo ảnh, nên nó không thể tiết lộ thực tại tối hậu cho ta. “Tính hiện hữu (Isness),” sự hiện diện, là nguồn của mọi trải nghiệm, nằm bên trên tính nhị nguyên của người trải nghiệm/thứ được trải nghiệm. Khi ta chú trọng vào việc ta đang có tính nhận thức, chứ không phải vào suy nghĩ cũng như cảm quan, chúng ta dần dần trở nên thư giãn sâu sắc, cả ở cấp độ cơ-thần kinh và trên phương diện tinh thần.
Nếu chúng ta không quan tâm đến sự phát sinh và biến mất của tất cả các trạng thái mà chúng ta trải qua, chúng ta sẽ sớm nhận ra rằng mỗi trạng thái, mỗi cảm quan, mỗi suy nghĩ, được tái hấp thu vào trong một tánh biết không thành lời, tánh biết như bản thể hiện hữu. Cái liên tục này, thực tại duy nhất, có trước cả khi hoạt động bắt đầu. Hãy để bản thân chìm sâu trong sự tĩnh lặng này mỗi khi nó khiến ta cảm thấy nó.
Bạn không thể mong đợi thực tại xuất hiện, vì nó luôn hiện hữu. Những sự kiện xuất hiện và biến mất. Đừng bao giờ quên mất tính tạm thời của tất cả các trải nghiệm, đây là tất cả những gì bạn cần làm và cánh cửa ân điển sẽ mở ra trước bạn. Ngay khi các quan điểm và phản ứng như “Tôi thích, tôi không thích ”can thiệp, bạn đã rơi vào thói quen và bạn tạo ra một mạng lưới xung quanh mình và không nhìn thấy chân tánh của bạn. Cảm giác ác cảm và đồng cảm dẫn bạn quay lưng lại với Chân Ngã. Ý tưởng của bạn về sự thay đổi, sự tiến bộ, tốt hơn và tệ hơn là sự phân mảnh và mang tính cá nhân. Khi bạn nhìn thế giới từ sự toàn vẹn, thế giới sẽ thay đổi trong bạn. Bạn là thế giới.
Sự tự do khỏi suy nghĩ mà tôi trải nghiệm trong thiền định có gần với chân tánh của tôi không? Nó có giống như sự tĩnh lặng mà bạn nói?
Trong cái mà người ta thường gọi là thiền, bạn cố gắng loại bỏ bản thân khỏi tất cả các ý định và khái niệm. Vì vậy, bạn thấy mình như một màn hình không có suy nghĩ, bất kể chúng là khách quan hay chủ quan. Khi bạn đã thoát khỏi những suy nghĩ này, những suy nghĩ khác nổi loạn hơn, xuất hiện, xâm nhập bạn một cách bừa bãi và bạn một lần nữa loại bỏ chúng. Đúng là sau khi thực hành điều này trong một khoảng thời gian nhất định, những hoạt động tinh thần được giảm bớt. Tuy nhiên, nếu người tìm kiếm không được hướng dẫn bởi một chân sư, màn hình trống rỗng này sẽ luôn là một bí ẩn. Sự nhận thức tĩnh lặng chúng ta đang nói đến vượt ra ngoài sự vắng mặt hoặc hiện diện của suy nghĩ, lời nói, hoạt động hoặc thụ động. Những thứ đó phát sinh từ và được tái hấp thu vào sự tĩnh lặng siêu việt khỏi tâm trí, sự tĩnh lặng vượt ra khỏi sự tự do khỏi suy nghĩ. Không có gì có thể ảnh hưởng đến sự tĩnh lặng này. Tri thức khách quan được nhận thức bởi phương tiện của các cơ quan tương ứng trong cơ thể, nhưng sự nhận thức im lặng không đòi hỏi một phương tiện nào.
Xung đột và chiến tranh có phải là thuộc tính tất yếu của con người không?
Xung đột là một thuộc tính của cá nhân, không phải là của bản thể con người. Trong bản chất thực sự của bạn, là tánh một, không có xung đột nào có thể xảy ra. Nỗ lực, cạnh tranh và xâm lược chỉ liên quan đến con người. Hãy tự hỏi bản thân xem bạn đã bị nô lệ như thế nào trước những ý kiến và thói quen của mình, chúng vốn là nguồn gốc của những xung đột bất tận.
Quan sát cách tâm trí của bạn hoạt động, xem nó hoạt động như thế nào,
nhìn mà không có bất kỳ ý tưởng định kiến trước. Sẽ đến một khoảnh khắc bạn khám phá ra chính mình trong sự nhìn, không phải trong tâm trí. Sau đó, khi mọi nỗ lực phấn đấu tan biến, bạn sẽ nhận ra rằng mình là ánh sáng đang tỏa sáng siêu việt cả người quan sát.
Thực tại không phải là sản phẩm của trí óc cũng không phải là kết quả của toàn bộ một luồng suy nghĩ, nó chỉ hiện hữu thôi. Bạn phải nhận ra rằng
bạn không bao giờ có thể tìm thấy chân ngã của mình trong một sự cảm quan. Phương pháp duy nhất chúng ta có thể đề xuất là quan sát mà không phân tích cách mà tâm trí của bạn phản ứng trong các hoàn cảnh khác nhau của cuộc sống hàng ngày. Đừng cố thay đổi cuộc sống của bạn để phù hợp với một số ý tưởng. Hãy sống, suy nghĩ và cảm nhận như trước đây, chỉ cần nhận thức rằng chúng đơn giản chỉ là các chức năng, do đó bạn sẽ trở nên tự do khỏi chúng. Sau đó, những ý niệm về nhân cách của bạn sẽ biến mất, chỉ còn lại người chứng nhân. Cuối cùng, ngay cả nó cũng sẽ tự chìm vào trong tri thức tối hậu.
Điều đó dâng lên một cách bất ngờ, do sự thúc đẩy của khoảnh khắc, vô tác nhân, thoát khỏi quá khứ; cái đó nảy nở mà không có rễ và không đơm hoa cũng không phai tàn; cái đó là cái tự nhiên nhất, không bị trói buộc, là Chân Ngã.