Có vẻ chúng ta đang gặp gỡ nhau ở đây, nhưng trên thực tế chúng ta chỉ gặp chính bản thân mình. Trong một cuộc gặp gỡ của các cá nhân, chỉ có sự đòi hỏi, yêu cầu, ham muốn được vượt qua cảm giác bị cô lập và bất an mà bản ngã luôn cảm thấy trong mọi lúc. Cái gọi là tình yêu và sự cho đi giữa các cá nhân, giữa các đối tượng, vẫn nảy sinh từ sự bất an và nhu cầu về sự an toàn. Sự tiếp xúc chân chính được thực hiện khi không còn có người nào để gặp, ở một nơi mà không thể định vị trong thời gian và không gian.
Chúng ta trao đổi những ý tưởng để biết giá trị của chúng, để tìm ra cách nhìn mọi thứ đúng đắn nhất, nhưng không có trường hợp nào mà chúng ta cố gắng đánh giá mối quan hệ giữa ta với một tư tưởng hay một sự phóng chiếu. Về cơ bản, nó là một dạng lý luận cao hơn mà sau cùng nó tự loại bỏ chính nó, để sớm muộn bạn cũng sẽ thấy rằng không còn chỗ cho cái danh tính cá nhân. Sau đó, tất cả mọi thứ từng đứng trước cuộc sống hoàn toàn
bị loại bỏ. Chỉ còn lại một sự bình yên sâu sắc bên trong mà không có sự xung đột và các vấn đề, nơi không cần có thêm gì hoặc bỏ đi thứ gì. Trong cái một này không có bất kỳ sự khác biệt nào giữa bạn và tôi. Nhưng tình hình hiện tại của bạn là: bạn biết những suy nghĩ, những cảm giác và cảm xúc của bạn, nhưng bạn không biết cái biết. Đây là sự khác biệt duy nhất giữa chúng ta hiện tại.
Câu trả lời được đưa ra bởi một người đã tự biết mình, không bao giờ bắt nguồn từ trí nhớ. Mỗi và mọi câu trả lời chân chính đều chảy trực tiếp từ nguồn tri thức bản thể này. Hãy chào đón câu trả lời với sự chú ý tỉnh thức, và sau đó quên nó đi. Điều bắt buộc đó là chúng ta phải buông bỏ lời nói để cho cái tinh túy đằng sau ngôn ngữ có thể nảy sinh trong cuộc sống của người hỏi. Khi suy ngẫm những câu nói của guru thì bạn nhớ lại chúng, không phải nó hoàn toàn tới từ tâm trí mà nó từ cái Chân Lý, nơi mà chúng nảy sinh ra. Không phải cái cú pháp ngôn từ có sức mạnh chuyển hóa mà là cái nguồn mà ngôn từ sinh ra và được ngâm tẩm trong đó có sức mạnh chuyển hóa. Là do cảm giác về cái nguồn đã mang những ngôn từ đó quay lại khiến bạn nhớ lại chúng.
Nó giống như khi bạn phải xa người mình yêu thương và bạn rất muốn ở bên cô ấy và từ đó có một ham muốn mạnh mẽ được ở một mình, hoặc đi dạo ở một nơi yên tĩnh, trốn tránh khỏi mọi hoạt động của cuộc sống thường ngày, có phải không? Bạn có một khao khát mãnh liệt được đắm chìm trong tình yêu.
Điều đó là hoàn hảo miễn là bạn không cố định bản thân bạn trong sự hiện diện vật lý.
Hiểu lời nói bằng trí tuệ có phải là điều quan trọng không?
Nếu bạn duy trì hoạt động trí óc, nếu bạn cố gắng hiểu trên bình diện tinh thần, câu trả lời chân chính không thể tìm thấy bạn. Chỉ khi khi tâm trí tan biến thì câu trả lời thực sự xuất hiện trong cuộc sống. Cố gắng đánh giá các ngôn từ theo những gì bạn chỉ biết thì chỉ làm cho bạn ngập trong trong câu hỏi. Chúng ta phải rất cẩn thận phân biệt giữa những câu hỏi bắt nguồn từ trí nhớ, trong quá khứ và những câu hỏi mà tự nó khởi lên trong khoảnh khắc hiện tại không phụ thuộc vào thông tin cũ được truyền cho bạn bởi ai đó. Những câu hỏi sáng tạo này đã chứa hạt giống của câu trả lời. Khi chúng ta đặt câu hỏi như vậy, chúng ta chưa biết câu trả lời, nhưng trực giác ta cảm thấy nó đang ở rất gần trong tay.
Có vẻ như đối với nhiều người trong chúng tôi ở đây các ngôn từ vẫn chưa rõ ràng. Tôi thấy những người ngồi xung quanh bạn với nụ cười trên khuôn mặt của họ, họ là những người không đặt câu hỏi nào. Họ đang ở đâu?
Họ đang chìm đắm trong cảm thọ, trong các trạng thái, và cảm thấy chính mình như đang ở trong chuồng lừa. Một số người nhất định cần phải có mặt trong chuồng để biết được lối thoát. Một ngày nào đó họ sẽ thấy trạng thái này một cách khách quan và biết rằng họ, là người quan sát, đã thoát ra khỏi nó. Nó là cùng một quy trình đối với những người trí thức được bao bọc trong các quan niệm và ý tưởng. Tại thời điểm nhìn thấy rõ ràng tình hình, họ biết rằng người quan sát đã ra khỏi cái lồng này. Sự hiểu biết phải được phát ngôn rõ ràng trong trí tuệ. Một trí tuệ sáng suốt giải phóng bạn khỏi sự giam giữ của các trạng thái và sự phóng chiếu. Tại một thời điểm nào đó, theo một cách tự nhiên, trí tuệ tự buông bỏ chính nó cho bản thể cái biết, và bạn thấy ở trong trạng thái thanh tịnh.
Bạn nói rằng khi xây dựng câu hỏi và lắng nghe câu trả lời, chúng ta không được phân tích, đánh giá hay diễn giải. Tôi cảm thấy điều này phủ nhận trí tuệ tự nhiên và mang lại trạng thái chấp nhận thụ động. Chính xác thì chức năng của trí tuệ trong việc hỏi và lắng nghe là gì?
Khi lắng nghe câu trả lời đi xuyên qua trí tuệ nhưng bạn đang không bị mắc kẹt vào nó. Câu nói ngay lập tức trở thành sự thấu hiểu. Trí tuệ phải hiểu các từ, các ký hiệu, và đi đến một loại biểu đạt hình học rõ ràng của cái mà chúng chỉ đến. Nhưng đồng thời trí tuệ biết các giới hạn của nó, rằng nó bị giới hạn bởi sự biểu đạt, và sau đó sự biểu đạt tan biến và chỉ còn lại cái bản chất. Ta cùng làm cho nó rõ ràng hơn: Nếu tôi nói “quả lê”, bạn không thể nghĩ về nó mà không biểu đạt nó về mặt tinh thần hoặc giác cảm. Nhưng nếu chúng ta nói về “sự yên bình sâu sắc” hoặc “tình yêu vô điều kiện”, bạn tự nhiên rời khỏi phần biểu đạt và đi đến một cảm giác
làm tan biến mọi khái niệm. Người dùng ngôn từ chỉ để giúp đỡ học trò đến với quá trình giải thể các khái niệm này để cho những gì còn lại chỉ là sự yên bình hoặc tình yêu.
Vì vậy, bất kể câu hỏi là gì, bằng cách này hay cách khác người thầy luôn luôn đưa chúng ta trở lại trạng thái không biểu đạt?
Đúng. Người thầy có thể giữ im lặng trong một số trường hợp nhất định. Sự im lặng, sự hiện hữu, không có chỗ cho sự biểu đạt, cho việc là cái này hay cái khác. Những từ ngữ được sử dụng để chỉ tới cái vượt ra ngoài tâm trí,
giác quan và cảm giác. Bạn biết các từ ngữ khác nhau tấn công bạn như thế nào: cái bàn, cái nĩa hoặc cái túi vẫn đơn giản nằm trong sự biểu đạt, nhưng từ ngữ như vợ, người yêu, con, cha dượng, chiến tranh, cái chết, đất nước của tôi, tất cả đều có tác động mạnh đến cảm xúc. Những lời của guru không đi vào mạng lưới của sự biểu đạt và tâm lý, và không bao giờ nên giữ ở các cấp độ này. Duy chỉ khi ngôn từ bị giải thể hòa tan trong sự lắng nghe thì chúng mới có thể hiệu quả.
Vì vậy, nếu một người không hiểu lời nói của bạn hoặc quên mất chúng, có thể vẫn được một số lợi ích?
Khi bạn không cố gắng nhớ cũng không cố quên, khi bạn thoát khỏi tất cả các mối quan hệ cá nhân với các ngôn từ, chúng có thể có hiệu quả. Hương thơm của lời nói sẽ trở lại với bạn ở một điểm nào đó. Đừng cố nhớ chúng, hãy chỉ nhớ bản thân mà thôi.
Và nếu tôi không hiểu bạn đang nói gì thì sao?
Khi bạn nói “Tôi hiểu”, bạn vẫn chưa hiểu, tất cả những gì bạn làm là diễn giải các từ theo khuôn khổ trí tuệ và năng lực của bạn. Thấu hiểu không ở cấp độ tinh thần.
Điều này không có nghĩa là trí tuệ phải buồn ngủ hoặc thụ động. Ngược lại, một tâm trí sáng suốt là điều cần thiết để giữ cho bạn không rơi vào các trạng thái cảm xúc, tâm lý.
Điều khiến tôi khó chịu và tôi coi đó là một khó khăn của các người thầy
trong con đường tâm linh là họ muốn ta tự tham chiếu. Bất cứ điều gì có vẻ như là một giáo lý không đúng hoặc hành vi không đúng đều được giải thích là đổ cho phía của người đệ tử không có kiến giải sâu sắc. Theo cách này, nhiều tiên tri giả dối lại có một lượng lớn khán giả. Làm thế nào chúng ta có thể biết được ai là người thầy chân chính? Và sự nghi ngờ và trực giác của ta chẳng phải là một công cụ thiết yếu trong trí phân biệt?
Câu trả lời đầu tiên của tôi là nếu một người thầy nói rằng “bạn không phải là…” thì anh ta đang phân biệt mình với đệ tử, làm cho anh ta khác biệt đi.
Người được gọi là thầy không bao giờ nhấn mạnh vào sự không biết bởi vì trong thực tại thì chẳng có gì để biết. Đến một mức độ nhất định người đệ tử phải tin tưởng người thầy và làm theo lời khuyên của thầy, rằng anh ta phải biến tri thức thành của riêng mình, một cách trực tiếp. Anh ta sẽ nhanh chóng đi đến những khoảnh khắc rõ ràng thuyết phục mình rằng anh ấy đã tìm ra sự thật. Anh ấy phải cảm thấy mình tự chủ nhiều hơn. Nếu không thì anh ta không được tiếp tục ở lại chỉ vì những lý do thứ yếu, hay đòi sự bồi thường.
Sự hoài nghi thực sự là khi bạn biết những khoảnh khắc của sự thật, về sự không hoài nghi, và sau đó bạn lại rơi vào khuôn mẫu cũ. Hãy tự hỏi “Ai đang hoài nghi?” và sống với nó.
Tại sao tôi có một cảm giác mạnh mẽ về sự thật nhưng tôi không thể liên tục là sự thật ?
Nhận thức được thời điểm chính xác khi bạn rời khỏi nó và bạn sẽ khám phá cơ chế và hoàn cảnh tại sao bạn rời bỏ nó. Bạn đã quá quen với việc cảm thấy mình là trung tâm và thói quen này khiến bạn xa rời cái toàn thể của mình. Bạn đi ra khỏi một cái hư không rộng lớn không có gì để trở thành một cái gì đó nhỏ bé. Bạn đi khỏi sự Trống Vắng của bạn để tạo ra một sự hiện diện.
Nhưng nếu sự tổng thể là sự an toàn và hoàn thiện hoàn toàn và tôi đã có
những khoảnh khắc sống như thế, tôi không hiểu tại sao việc đó không thể phá bỏ thói quen cũ ngay lập tức.
Việc đối tượng hóa bản thân là thứ đã cắm rễ rất sâu. Hãy nhận thức hành lang giữa hư không và ham muốn trở thành một cái gì đó, giữa việc sự rộng mở của bạn và việc trở thành một trung tâm. Bạn có thể cảm thấy hành lang này rõ ràng giữa trạng thái ngủ và thức dậy. Hãy lưu ý cách cơ thể-tâm trí và tất cả các thói quen của nó thức dậy bên trong bạn, trong sự trống rỗng của bạn. Điều này rất quan trọng.
Vậy, trước thời điểm của sự tổng thể, thói quen ở trong bóng tối và về sau nó vẫn là một thói quen nhưng giờ đây nó được coi như là cái một?
Đúng, chính xác, nó đang ở trong ánh sáng.
Khi thiền định chúng ta có phải xua đuổi mọi những suy nghĩ đến với ta hay không? Chúng ta nên làm gì khi chúng đến? Ta rất hay bị cuốn vào chúng và để chúng mang ta đi.
À! Vậy, bạn đưa tôi trở lại câu hỏi mà tôi nghĩ tôi đã nói về khá thường xuyên. Hãy nhìn ra rằng bạn sống trong một trạng thái mơ. Cho dù bạn xua đuổi suy nghĩ hay để chúng mang bạn đi, bạn sẽ vẫn rơi vào tình huống giống hệt nhau. Bạn vẫn ở trong quan hệ chủ thể/đối tượng. Cái quan niệm về người làm được củng cố.
Vậy thì tôi phải làm gì đây?
Hoàn toàn không làm gì cả. Làm và không làm đều có cân lượng chính xác như nhau. Điều cuối cùng cần làm là cố gắng thanh tĩnh, cố gắng trở nên bình tĩnh.
Bạn đã chú ý, bạn đã thấy mình đang bị mang đi bởi suy nghĩ của bạn. Chỉ cần nhìn thấy điều đã có nghĩa là đã có sự chuyển giao năng lượng khỏi bị mất đi trong các khuôn mẫu suy nghĩ thông thường của bạn về thực tại. Đã có một số khoảng trống, vì vậy khi suy nghĩ xảy ra, một thái độ khá khác biệt sẽ giải quyết bên trong bạn và cuối cùng bạn sẽ thấy mình ở thoát ngoài toàn bộ quá trình. Cuối cùng, bạn sẽ nhận thức được một dòng năng lượng đi trước mỗi ý nghĩ. Sự đung đưa liên tục giữa mong muốn sở hữu thứ gì đó và trở thành cái gì đó cũng sẽ chết và bạn sẽ bị hấp thụ vào hiện tại, “bây giờ.” Sau đó là sự yên bình, im lặng, thanh tĩnh, nhưng không có thân phận cá nhân nào để im lặng.
Trong nhiều năm tôi đã chú ý rằng mình bị cuốn theo những suy nghĩ. Nếu đã có một sự chuyển giao năng lượng, thì nó chẳng tạo ra sự khác biệt nào trong cuộc sống của tôi. Tôi không thể hiểu được tại sao chỉ cần đơn giản chú ý chúng như thế lại có thể là đủ, tất nhiên trừ khi tôi đang chú ý sai cách.
Chú ý không có nghĩa là bạn ghi lại nó trong nhật ký tinh thần rồi quên nó đi. Ở đây bạn biến nó thành một khái niệm. Bạn đang nhấn mạnh vào thực tế, chứ không phải vào việc thấy. Đây là cách lười biếng, cách thụ động. Chú ý có nghĩa là bạn duy trì cảnh giác, bạn nhìn thấy thực tế và sự cảnh giác vẫn còn đó sau khi đã nhìn thấy thực tế. Hãy xem cách sự quan sát thấy tác động lên bạn như nào, là một người quan sát có cảm giác như thế nào. Cái nêền được nhấn mạnh. Đây là nơi chuyển giao năng lượng xảy ra.
Làm thế nào chúng ta có thể sống một cuộc sống hàng ngày và “tồn tại thuần khiết” cùng một lúc?
Cuộc sống hàng ngày và “tồn tại thuần khiết” không phải là hai như bạn vẫn nghĩ, bởi vì ý thức và đối tượng, hành động hoặc suy nghĩ của nó, là một. Cuộc sống hàng ngày xuất hiện trong ý thức. Bạn là cái ý thức này nhưng bạn không phải là cái đang xuất hiện ngày này qua ngày khác. Hãy tự hỏi bản thân sâu sắc: Những thứ này xuất hiện đối với ai? Ai phán xét chúng, ai lên án chúng? Ai đang đánh đu giữa thích và không thích và ai đó cũng là một phần không thể thiếu của những thứ xuất hiện? Bạn biết cái người đang từ chối, chấp nhận hoặc lựa chọn. Bạn biết những khoảnh khắc khi bạn đưa ra lựa chọn và những khoảnh khắc khác tự do thoát khỏi lựa chọn. Về cơ bản, cái bạn thực là hoàn toàn vượt trên tất cả những điều này.
Hãy phân biệt bên trong bản thân bạn giữa người mà tham gia vào việc lựa chọn, người hành động theo quan điểm, và người quan sát mãi mãi tự do khỏi sự lựa chọn. Sống ngày một nhiều hơn từ cái phi cá nhân và một ngày nào đó bạn sẽ ở trong sự hiện diện phi cá nhân một cách có ý thức. Ở đây, thứ chúng ta gọi là cuộc sống hàng ngày bén rễ và phát triển mạnh mẽ. Ở đây, không có ai bị ràng buộc bởi nỗi sợ hãi, mong muốn hoặc lo lắng, can thiệp hoặc làm gián đoạn dòng chảy tự nhiên của đời sống. Từ những gì bạn đã nói, bạn nghĩ rằng cuộc sống hàng ngày không là gì khác hơn một gánh nặng. Với ai? Hãy bỏ cái ai đó đi, và bạn sẽ sớm thấy rằng không có một gánh nặng nào cả.
Thế giới có thể tồn tại nếu như không có ham muốn không?
Thế giới tồn tại bên trong bạn; bạn không phải là một phần của thế giới, bạn sinh ra thế giới. Ai ham muốn? Lý do duy nhất bạn ham muốn sự tồn tại của một thế giới là để tự trấn an bản thân, bản ngã của bạn, để bạn có thể tin vào tính liên tục của nó. Ham muốn này khởi lên từ đâu? Nó tồn tại với một ai đó đang muốn tồn tại nhưng vẫn thấy thế giới thiếu sự quan tâm tới họ.
Vậy là nó không thực sự là ham muốn thế giới mà là nó là sự tìm kiếm một thứ gì đó sâu hơn, ham muốn được tồn tại?
Đúng, đây là điều duy nhất chúng ta có thể hy vọng, tất cả những điều còn lại là bồi đắp thêm.
Ham muốn này có phải là thiết yếu không?
Có.
Vì vậy, chúng ta không được tiêu diệt toàn bộ ham muốn một cách cứng nhắc?
Phải, vì ham muốn có thể là một con trỏ. Khi chuyển từ cái bồi đắp này sang cái bồi đắp khác, chúng ta tự phân tán bản thân. Nếu chúng ta thấy được sự phân tán này thực sự là gì, thì sau đó ham muốn có thể được định hướng.
Bởi vì bạn đã xác định rõ ham muốn của mình là gì và bạn nhận ra rằng trong thực tế đó là một ham muốn được tồn tại, điều này ngụ ý rằng bạn có khả năng phân biệt. Bạn có thể có cảm giác trước được bản thể tồn tại không có phẩm tính nào, không phải là làm một người cha, một diễn viên, một người tình, một luật sư, một bộ trưởng. Bản thể tồn tại là cái nguồn, đứng trước tất cả những thứ này. Một khi bạn cảm nhận được điều này một cách sâu sắc, bạn không còn cố gắng phấn đấu để trở thành cái này hay cái kia, vì điều này sẽ chỉ là một mục tiêu khác, một phóng chiếu hoặc sự bồi đắp. Và điều gì sẽ xảy ra khi bạn buông bỏ tất cả, không cố gắng trở thành một thứ đó? Bạn không còn có thể nhắm tới bất cứ điều gì. Quá khứ và tương lai không còn nữa … chỉ có sự hư vô, sự tĩnh lặng. Khoảng lặng này không thể định vị trong không gian và nó là vượt thời gian, bạn hoàn toàn hiện diện, và từ nhận thức này nảy sinh ham muốn được tồn tại.
Tại sao sự tĩnh lặng này không duy trì?
Nó vẫn duy trì. Nó luôn luôn hiện hữu, nhưng là bạn rời khỏi nó.
Những gì tôi muốn là có thể thể hiện ra tôi là gì.
Nhưng bạn vẫn đang làm điều đó liên tục, bạn không bao giờ có thể thể hiện thứ mà không phải là bạn.
Tôi cho rằng tôi không thể thể hiện điều gì ngoài những thứ mà người khác đã gán cho tôi.
Vậy thì, hãy loại bỏ bản thân bạn khỏi những thứ người khác đã gán cho bạn và bạn sẽ là thứ bạn thực là. Điều đó là khả thi. Để bản thân bạn trần trụi hoàn toàn. Loại bỏ tất cả các đặc điểm mà bạn có, chúng không thực sự là bạn. Chúng chỉ là rất nhiều thói quen được ghi nhớ trong trí nhớ.
Khi bạn làm vườn hoặc lái xe, bạn chỉ đơn giản là đang hoạt động, ở đó không ai nói “Tôi đang đào đất, tôi đang lái xe.” Tại khoảnh khắc đó, cái người được người khác thêu dệt ra đang ở đâu? Người đó hoàn toàn vắng mặt. Nó chỉ xuất hiện khi được nghĩ đến. Đó là một ý tưởng giống như
bất kỳ ý tưởng nào khác. Bạn phải thấy thời điểm nó xảy ra, chính
ngay lúc khi cái “Tôi” bật lên và chiếm đoạt sở hữu cái hành động. Nhìn thấy nó trong thời điểm này và sự thay đổi sẽ đến một cách dễ dàng theo cách của nó.
Vì tôi thấy rằng phần lớn cuộc đời mình là sự bồi đắp cho một thứ gì đó
sâu hơn nên tôi mất hứng thú với cuộc sống, thậm chí là công việc và gia đình của mình. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi vẫn ở trong tình trạng cũ. Tôi cảm thấy mình như Tất-đạt-đa, rút ra toàn bộ thời gian và năng lượng của mình để khám phá chân tánh của sự tồn tại. Tôi cảm thấy không còn nhiều thời gian và tất nhiên, tôi cũng không thể chỉ đơn giản bỏ vợ và công việc mặc dù cả hai bên đều không thấu hiểu sự khao khát của tôi. Bạn có bất kỳ đề xuất nào không?
Hãy thấy rằng cho đến bây giờ bạn đã đặt bản thân mình vào các danh mục, nghĩ về mình như một người chồng, một người cha, một chủ ngân hàng và bạn đã sống bằng cách đi từ trạng thái này sang trạng thái khác. Tại sao lại đồng hóa bản thân với tất cả các chức năng này? Tại sao phải có những sự hạn chế này? Khi bạn thực sự ra cơ chế hành vi này thì một cái nền tảng thực sự sẽ xuất hiện trong bạn, và nó sẽ cuốn bạn đi khỏi sự đồng hóa với tất cả các danh mục đó. Bạn sẽ là cái nền trong tất cả các chức năng của cuộc sống và chúng sẽ không còn bị mắc kẹt trong một khuôn khổ, hành động của bạn sẽ thoát khỏi bộ nhớ. Chúng có thể hiện ra như một thứ hoàn toàn mới đối với bạn. Bạn sẽ không còn cảm thấy bị giam trong lồng hoặc bị hạn chế nữa. Các vai trò khác nhau trong cuộc sống là ở bên trong bạn chứ bạn không ở trong chúng. Chúng không phải là bạn nhưng chúng thuộc về bạn và bạn không bị lạc trong chúng.
Chỉ như vậy mới có tầm nhìn rõ ràng và hành động sáng tạo.