Một bài tập quán tưởng của Jed McKenna:
( LƯU Ý THẬN TRỌNG: Đừng cho rằng bạn biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, rằng bạn biết bước tiếp theo hoặc bất kỳ mục đích nào có thể áp dụng. Để những quán tưởng này có hiệu quả, bạn cần có tâm trí của người mới bắt đầu. Và, bạn cần có tâm trí của người mới bắt đầu mỗi lần bạn quay lại Khối Lập Phương.)
Đức Chúa Trời phán: “Hãy tạo nên con người theo hình ảnh của chúng ta; (Nguyên văn: Let us make man in our image) Đức Chúa Trời dựng nên loài người theo hình ảnh Ngài; Ngài dựng nên loài người theo hình ảnh Đức Chúa Trời; Ngài dựng nên người nam và người nữ”.
Vậy nếu Kinh Thánh là lời của Đức Chúa Trời thì “của chúng ta” là ai? Có nhiều hơn một Thiên Chúa chăng? Thôi, hãy để chuyện đó sang một bên để suy ngẫm sau. Từ khóa ở đây là ‘trí tưởng tượng’ (imagination), mà chỉ cần sửa đổi một chút sẽ trở thành ‘hình ảnh trong một quốc gia’ (image in nation). Giả sử có một vị Thượng Đế hoặc nhiều vị Thượng Đế, thì đây có phải là điều họ đã làm theo nghĩa đen không? Họ chỉ ngồi quanh đống lửa trại với vài cốc bia và tưởng tượng ra bạn và tôi tồn tại? Nhưng họ cần một loại vải vẽ nào đó, vì vậy họ đã tưởng tượng ra một vũ trụ để điều đó xảy ra. Mặc dù có thể có nhiều điều hơn thế một chút, nhưng bạn có thể nghĩ ra cách nào hay hơn hoặc hiệu quả hơn để làm điều đó không? Nếu bạn là Thượng Đế, chẳng phải bạn sẽ làm như vậy sao? Tất cả những điều này có thể là một ‘ý nghĩ’ lớn không? Làm sao nó có thể là cái gì khác được?
Bây giờ, nếu chúng ta được tạo ra theo hình ảnh của Chúa, chúng ta có thể (như thứ được gọi là ‘một tạo tác’), giữ lại một số phẩm chất nhất định của người tạo ra chúng ta – giống như phẩm chất mà Ngài (có mục đích) đã sử dụng: trí tưởng tượng. Nếu Thượng Đế tạo ra chúng ta giống như anh ấy/cô ấy thì việc chúng ta là một kiểu Cái Tôi Thu Nhỏ là điều hợp lý. Tôi chắc chắn rằng Thượng Đế có một bộ kỹ năng rất lớn để sử dụng, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu mọi kỹ năng sáng tạo đều tập trung vào việc sử dụng trí tưởng tượng của người đó? Suy cho cùng, mọi phát minh và khám phá của con người đều bắt đầu từ trí tưởng tượng. Rõ ràng, Chúa sẽ cần tập trung hơn một chút so với những gì bạn và tôi thường thể hiện. Nếu mọi thứ con người tưởng tượng thực sự thành hiện thực, cuộc sống sẽ còn hoang dã hơn hiện tại.
Vì vậy, giả sử trong những điều đã nói ở trên có chút ít gì đó là sự thật, hãy thử chơi cùng trí tưởng tượng của bạn.
Trước hết, bạn phải nhận ra rằng bạn có thể tưởng tượng bất cứ điều gì.
Hãy thử. Hãy tưởng tượng một viên thuốc aspirin khổng lồ đi tới đi lui trên đường và đánh vào đầu mọi người. Điều này sẽ khiến mọi người đau đầu và doanh số bán aspirin sẽ tăng vọt. Bạn có làm được điều đó không? Ngớ ngẩn, lố bịch nhưng lại có thật với kỹ năng tưởng tượng của…trí tưởng tượng của bạn. Bạn thấy đấy, bạn tưởng tượng ra rằng bạn có thể tưởng tượng và điều đó đã bắt đầu mọi thứ, một loại hạt giống nảy mầm thành một bông hoa đang nở rộ. Xin lỗi – tôi không thể nghĩ ra một phép ẩn dụ nào tốt hơn. Nhưng tôi cá là bạn có thể tưởng tượng được ra nó!
Hãy nhớ ngay bây giờ, với tâm trí của người mới bắt đầu, và làm theo hướng dẫn càng chặt chẽ càng tốt:
1.) Việc quán tưởng này có thể được thực hiện khi mắt mở hoặc nhắm. Hãy thử cả hai cách. Nếu bạn thấy việc nhắm mắt có xu hướng khiến bạn mất tập trung thì hãy ngồi thẳng lưng và mở to mắt.
2.) Bạn có thể làm điều này ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, tuy nhiên, ban đầu hãy sử dụng một nơi yên tĩnh để học các kỹ năng cơ bản của bạn.
3.) Hãy tưởng tượng một vật nhỏ nào đó, một cái cốc, một cái thìa, một lọ muối, hay những thứ tương tự. Tập trung và tưởng tượng kết cấu của nó, không gian nó chiếm giữ và hình dạng của nó. Hãy dành chút thời gian để có được dữ liệu này.
4.) Với vật thể tưởng tượng trên bàn trước mặt bạn, hãy tạo ra vật thể tưởng tượng thứ hai, được mô tả như sau. Nó giống như một bể cá bằng kính, lớn hơn một chút so với vật thể đầu tiên, có các mặt, đáy và trên bằng kính. Đặt cấu trúc giống như bể cá này lên vật thể tưởng tượng đầu tiên. Bây giờ nó sẽ bao bọc hoàn toàn nó ở mọi phía – do đó có dạng ‘khối lập phương’. Sáu mặt đều trong suốt giống như một bể cá tiêu chuẩn.
5.) Hãy tưởng tượng bạn đang di chuyển xung quanh khối lập phương và quan sát vật nhỏ bên trong nó. Hãy dành một chút thời gian để làm điều đó.
6.) Bể cá đặc biệt này được làm từ một loại kính rất đặc biệt. Nó được gọi là silicon nung chảy núi lửa tinh thể mật (CCVFS). Sau khi được tạo ra bởi trí tưởng tượng của bạn, nó bắt đầu thay đổi độ trong suốt. Nó từ từ tối dần đi cho đến khi không có ánh sáng nào lọt vào hoặc thoát ra. Nó trông rất giống đá obsidian ( hay còn gọi đá vỏ chai, hắc diệu thạch)
7.) Vẫn sử dụng các kỹ năng mà Thượng Đế đã ban cho bạn, hãy tưởng tượng bạn đang đi bộ xung quanh và quan sát khối lập phương của mình từ mọi góc độ. Bạn có thể xem khối lập phương từ mọi góc độ nhưng bạn không thể nhìn thấy cái gì bạn đặt trong đó nữa.
8.) Đã đến lúc chuyển sang một cấp độ khác và tự hỏi bản thân, ‘Có thực sự có cái dao, thìa, nĩa (hoặc bất kỳ đồ vật nào bạn chọn) bên trong khối đó không?’ Tôi muốn bạn đi vào không gian tinh thần mà không thực sự biết liệu nó có ở đó hay không. Đây rõ ràng là một sự căng thẳng, nhưng hãy nỗ lực một chút. Bạn thực sự không biết. Có lẽ vậy và có thể không. Hãy dành chút thời gian để suy ngẫm về điều đó.
9.) Sau khi hoàn tất, hãy quét bàn tay của bạn một cách thực tế hoặc tưởng tượng và nói, ‘Biến đi’, như vậy hãy để tất cả quay trở lại nguồn gốc của nó.
Thế đấy. Bạn chỉ tạo ra một khối lập phương một cách có ý thức và bất cứ thứ gì bạn đặt vào đó, nhưng điều gì đó sâu sắc hơn nhiều cũng đã xảy ra. Tôi cá là bạn vẫn chưa nhận ra mình đã làm gì. Bạn đã tạo ra thời gian và không gian cần thiết để nó diễn ra.
Thời gian là cần thiết cho nhận thức. Bạn chỉ biết, theo nghĩa của con người, trong một khoảng thời gian. Nếu không, mọi thứ sẽ xảy ra cùng một lúc và điều đó sẽ khá lộn xộn. Cần có không gian, vì bạn cần một nơi nào đó để khách quan hóa và nhận thức Khối Lập Phương của bạn. Có lý không?
Vậy bạn đã tạo ra thời gian và không gian như thế nào? Bạn đã đóng vay Thượng Đế và có lẽ chưa bao giờ nhận ra điều đó.
Ôi, nó không thể dễ như thế được đâu. Nơi tốt nhất để giấu thứ gì đó là ở đâu? Là ở ngay trong nơi tầm mắt nhìn rõ ràng. Hãy làm cho nó thật rõ ràng và đơn giản đến mức không ai có thể hiểu được. Nhưng nó có thật không? Ý tôi là, nó có thực sự hữu hình không? Hãy xem xét điều đó.
Trong quá khứ, bạn có tạo ra những thứ như ghen tị, giận dữ, yêu thương, bất an, sợ hãi và những thứ tương tự không? Chúng thực đến mức nào? Bạn có trải nghiệm chúng như thực sự tồn tại vào thời điểm đó, có lẽ THỰC SỰ tồn tại và tác động đến bạn? Kể từ lúc đó, chúng đã đi đâu rồi?
Thời gian và không gian dường như xuất hiện để tăng thêm sức thuyết phục cho tác phẩm của bạn. Nhưng chúng được tạo ra một cách tự nhiên và bởi bạn. Theo kinh nghiệm của tôi, đây là điều mọi người đang làm suốt cả ngày, tạo ra những trải nghiệm cùng với thời gian và không gian trong quá trình đó. . . và không nhận ra họ đang làm gì. Đúng vậy, vũ trụ đang giãn nở.
Khối Lập Phương của bạn có thật không? Tôi không biết. Chỉ có bạn biết, và điều đó phụ thuộc vào mức độ tin chắc của bạn. Nếu bạn muốn người khác tin vào sáng tạo của mình, điều đó phụ thuộc vào mức độ tin chắc của họ. Sự tin chắc có thể được chuyển nhượng, nhưng chỉ khi bản thân bạn có sự tin chắc ở một mức độ đáng kể nào đó. Nếu điều này nghe giống như thôi miên thì chắc chắn đó là cơ chế khiến cho việc thôi miên trở nên khả thi.
Làm thế nào mà bất cứ thứ gì ‘tồn tại’? Một câu hỏi đơn giản nhưng không phải là một câu trả lời đơn giản. Những điều nói trên có tồn tại không? Chúng có tồn tại như một thể thống nhất nếu không được mở rộng về thời gian và không gian? Có phải thời gian và không gian chỉ tồn tại dưới dạng nỗ lực phối hợp để làm cho chúng có thể nhận thức được? Mọi thứ có tồn tại “trong và ngoài” chính nó không?