“Trong ngôi nhà của Thượng Đế, có rất nhiều căn phòng.” Trích Kinh Thánh.
Thật vậy, trong mộng cảnh này, dường như có rất nhiều cá nhân, mỗi cá nhân ở trong một căn phòng. Có căn phòng lớn, có căn phòng nhỏ, mỗi căn phòng là một góc nhìn, một bối cảnh, một thế giới riêng. Có những căn phòng hoàn toàn khác nhau từ bối cảnh cho tới chủ đề. Có những căn phòng khá tương đồng nhau nhưng khác nhau ở kích thước.
Có căn phòng chỉ có một cá nhân. Có căn phòng chứa nhiều cá nhân, nhưng ngay cả như vậy, mỗi cá nhân trong căn phòng đó cũng không đồng nhất quan điểm về thế giới của họ vì mỗi người chỉ nhìn thấy được một phần của căn phòng. Hầu hết mọi người đều chỉ ở trong căn phòng của mình. Căn phòng mà họ ở là tất cả những gì họ biết. Có kẻ suy đoán và tưởng tượng ra có điều gì ở căn phòng khác. Có kẻ thì thực sự bước sang căn phòng khác, rồi quay trở lại. Có căn phòng có cửa thông phòng, kết nối tới căn phòng khác. Dù họ có đi đâu hay làm gì, họ vẫn là bị giam trong bốn bức tường, bị giới hạn trong bối cảnh.
Nhưng tất cả các căn phòng đều có một cánh cửa sổ để nhìn ra bên ngoài ngôi nhà. Và quang cảnh “bên ngoài” đó là gì? Một màn đen trống rỗng, u tịch, bất tận, tràn ngập không biết. Không ai dám nhìn vào cánh cửa sổ đó, chỉ nghĩ tới nó thôi cũng đủ kinh hoàng. Nó hoàn toàn trái ngược với thế giới vui nhộn, đầy màu sắc rực rỡ bên trong ngôi nhà. Cánh cửa sổ đó luôn mở ra, sẵn sàng cho ta nhảy ra bất cứ lúc nào. Nhiều người lựa chọn đóng lại nó vĩnh viễn, che đậy nó bằng các hình trang trí, cố gắng quên nó đi. Một số thì đọc sách, nghiên cứu sách vở và các bậc thầy nói về phía bên ngoài cánh cửa sổ. Tất cả chỉ là giải pháp trốn tránh tạm thời để tiếp tục sống trong ngôi nhà vui nhộn.
Một ngày đẹp trời, có kẻ tiến vào căn phòng của bạn và xé toạc tấm giấy dán tường trang trí che giấu cái cửa sổ đó ra và ấn đầu bạn qua cái cửa sổ đó. Bạn kinh hoàng, vùng vẫy, giãy dụa. Hành động của bạn tiếp theo sẽ là gì đây?