Trong cuốn sách Spritual Enlightenment: The Damnedest Thing của Jed McKenna đã được dịch trên và đăng tải trên trang này, tác giả đã đưa ra một kỹ thuật mà ông sử dụng nó để thức tỉnh gọi là Spiritual Autolysis. Trong cuốn sách, Julie là một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, có học thức, người đã tiếp xúc trao đổi với Jed McKenna và thực hiện cái gọi là Bước Đầu Tiên (tới giác ngộ). Và cô ấy đã sử dụng kỹ thuật Spiritual Autolysis để bắt đầu hành trình của mình. Thay vì viết cho riêng mình, cô ấy đã viết thành những email để gửi cho Jed. Và những email này đã được đưa vào trong cuốn sách thứ hai Spiritually Incorrect Enlightenment của tác giả. Những bức thư đó rất thú vị và có giá trị cao, có thể hữu ích với nhiều người cho nên admin xin trích lại và dịch ra tiếng việt để đăng tải trên trang này:
“Quá trình của kỹ thuật Spiritual Autolysis này có phần nào đó khó khăn với tôi vì một số lý do ngớ ngẩn. Là một người viết chuyên nghiệp, và trước đó tôi cũng là một sinh viên khao khát trở thành một người viết chuyên nghiệp, tôi đã luôn phải dựa dẫm vào quá trình chỉnh sửa và viết lại để cho có được ngôn từ theo đúng cái cách mà tôi muốn. Tôi hoàn toàn không thích việc đơn thuần viết ra mọi từ xong rồi để đó, để mặc nó như bản nháp. Tôi nhìn thấy giá trị của việc này. Tôi hiểu được cách mà nó hoạt động. Tôi biết rằng sẽ chẳng có ai thèm xem những thứ này ngoại trừ anh, Jed, có thể là vậy (rất có thể là không, nhưng tôi phải tiến hành viết như thể anh sẽ đọc kỹ lưỡng mọi từ ngữ.) Tôi đoán rằng thứ mà tôi đang viết và viết lại và chỉnh sửa và tái chỉnh sửa sẽ là những tư tưởng tiềm ẩn bên dưới chứ không đơn thuần chỉ là ngôn từ, vậy nên quá trình liên tục tinh luyện này đơn giản nâng lên một cấp độ khác. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa quen với việc chỉ viết một lần rồi để mặc mọi từ ngữ không được trau chuốt.
***
Tôi đã biết khoảng bốn mươi hay năm mươi người đàn ông hoặc phụ nữ được cho là đã giác ngộ. Tôi đã phỏng vấn họ. Tôi đã đọc sách của họ. Tôi đã lắng nghe lời họ, tôi đã tham dự satsang nhiều đến không nhớ nổi. Những tờ tạp chí mà tôi đã viết bài cho đã mở ra những cánh cửa và tôi luôn viết những đối tượng của mình theo một cách tâng bốc nhất, vì thế tôi luôn được chào đón.
Tôi lục lọi lại ký ức của mình và thấy rằng những nhân vật được tôn vinh đó chẳng có ai là gì hơn là một bản ngã được đặc biệt hóa, tối giản hóa, lai tạp hóa, phụ kiện hóa, hoặc không thì cũng là một bản ngã đã bị sửa đổi. Những bản ngã được tôn sùng. Giờ đây nó có vẻ thật đáng buồn và đáng thương khi nhìn lại quá khứ đó. Những người đàn ông và phụ nữ nhỏ bé và ngu ngốc giảng giải những phiên bản biến thể đã được chỉnh sửa của họ về những chủ đề an toàn và đã được công nhận như sự hợp nhất, thiền định, ý thức, sống trong hiện tại, tình yêu, phụng sự, ý thức cao hơn và v.v… nhìn xuống dưới những gương mặt đang ngẩng lên của những người không phải là đang tìm kiếm sự thật, mà chỉ tìm kiếm một ai đó để họ ngẩng đầu nhìn lên theo. Kẻ mù dẫn đường cho kẻ mù. Chỉ là trẻ con, thực sự đấy. Đó đã là tôi.
Anh đã gọi nó là cấp độ cuối cùng của lớp bảo vệ, và họ thực sự là cái đó. Họ không phải là người chăn cừu của sự tự do, mà là người bảo vệ của ảo ảnh. Tôi đang bắt đầu hiểu tại sao nó lại là như vậy và tại sao chuyện đó không xấu, nhưng tôi vẫn chưa tới được đó – tôi vẫn còn tức giận và oán hận. Tôi không nên tức giận và oán hận, nhưng tôi đang thực sự như vậy – hoặc là, tôi đang tức giận và oán hận cho nên tôi đoán là tôi nên như vậy. Tôi biết rằng họ chẳng độc ác hay phạm bất cứ tội lỗi nào, rằng họ chỉ là những tính năng, thực hiện phụng sự cho Maya, và không phải là tôi đang tức giận với họ, mà tôi đang tức giận với bản thân mình vì đã tin vào họ, vì đã là một con cừu như thế, vì đã tôn vinh họ theo cách tâng bốc nhất.
***
Bây giờ tôi nhìn lại tất cả những thứ đó với độ cao – hay tôi nên nói là độ sâu – của sự điên rồ. Nếu một trong những vị thầy tâm linh được xu nịnh nhất đó xuất hiện trước mái hiên nhà tôi, đề nghị được giúp đỡ tôi vượt qua thứ mà tôi đang ở trong, tôi sẽ không để cho họ vào, tôi thậm chí còn không mở cửa. Tại sao tôi phải làm thế chứ? Họ hoàn toàn không thể có tác dụng với tôi hiện tại. Họ hoàn toàn không có bất cứ thứ gì tương đồng với quá trình này, chẳng có gì quen thuộc với sự chuyển hóa từ cái ngã sang vô ngã. Tôi thà để một con gấu đói đi vào nhà còn hơn. Với một người đang bị hấp thụ vào trong quá trình thức tỉnh thì một vị thầy tâm linh hiện đại cũng chẳng đưa ra được hướng dẫn gì khá hơn một hướng dẫn viên câu cá tại địa phương.
Tôi đã bắt đầu đánh giá được sự quan trọng sâu sắc của từ Xa Hơn. Một phần trong tôi muốn ở lại và trú trong sự vận hành quyến rũ của những giáo lý ngụy tạo, của sự lường gạt, tự ảo tưởng, sự sợ hãi, bản ngã, sự phủ nhận – toàn bộ những thứ đó. Tâm lý học của những cá nhân và hội nhóm tâm linh, đặc biệt là trong mối quan hệ thầy-trò, có vẻ như là một chủ đề hoàn hảo cho một bài viết hay một cuốn sách, và tôi cảm thấy căng thẳng khi dành nhiều thời gian với nó, nhưng rồi tôi hình dung ra anh, Jed, đang ngồi ở đây, đối diện tôi, và anh thậm chí không cần phải nói. Tôi thấy rõ tôi có ham muốn tìm ra một sự phân tâm, và tôi hiểu nó là thực sự gì. Tôi phải nhớ rằng không phải tôi đang ở đây như một nhà báo hay một người thưởng ngoạn cảnh đẹp, tôi đang trên hành trình của mình, vừa mới bắt đầu bước lên mà thôi, và sẽ luôn có những mối cám dỗ hoặc sự thuyết phục có thể đưa tôi ra khỏi hành trình. Đó là lý do tại sao Xa Hơn là từ quan trọng nhất. Tôi hiểu điều đó. Ta phải luôn luôn thận trọng bởi vì kẻ thù là tất cả mọi thứ liên quan tới thế gian và bản thân ta đang yêu cầu ta phải dừng lại. Và ta chỉ có một thứ duy nhất để bám vào để chống lại tất cả mọi sự cám dỗ mạnh mẽ đó, đó là từ Xa Hơn. Đây là điểm mà tôi tìm thấy cái được cho là thứ tốt đẹp khi làm một đối thủ hiểm độc nhất. Tôi rất dễ bị lung lay bởi những nguồn thôi thúc mang tính vị tha, ngụy biện cho việc dừng lại dưới cái danh giúp đỡ người khác, của việc chia sẻ những gì tôi đã học được tới giờ, một số thứ mang tính bản ngã, những thứ nhảm nhí mang chủ trương như kiểu làm Bồ Tát. Hiện tại, nó đang ở đây, cái cảm giác rằng tôi đã đạt được một sự minh ngộ mà tôi phải chia sẻ nó, và điều đó, tất nhiên đòi hỏi tôi phải dừng lại để phát triển sự minh ngộ của mình và học cách chia sẻ nó một cách tốt nhất, và điều đó, chẳng có nghĩa lý gì khác hơn là dừng cuộc hành trình lại. Phải, tôi muốn chia sẻ những gì tôi đã học được. Phải, tôi muốn giúp đỡ người khác, chỉ cho họ con đường. Phải, tôi muốn đối đầu với bóng tối và sự vô minh mà bản thân tôi đã bắt đầu tìm ra đường thoát, và phải, đó là một mánh khóe kỹ lưỡng và hiệu quả một cách đau đớn của bản ngã tạo ra để nhằm khiến cho tôi dừng hành trình của mình – cuộc hành trình chỉ là một ẩn dụ cho quá trình xé bỏ những tầng lớp của bản ngã, giống như gọt đi chính lớp da của tôi. Tôi có đang lảm nhảm không? Lại nữa à? Xin lỗi, những sự thấu hiểu này bùng nổ ra và đòi hỏi phải được bộc lộ ngay lập tức – hoặc phải có sự cố gắng bộc lộ, dù bằng cách nào đi nữa. Anh nên nhìn thấy mọi thứ mà anh đang không nhìn thấy!
***
Những thứ nhảm nhí này tới từ đâu? Thật là một đống hỗn độn! Tôi đã nghĩ rằng tâm trí của tôi là của tôi, nhưng tôi đã lên tới được nơi đây và không thấy gì khác ngoài một không gian tối tăm, ẩm thấp được chất đầy tới nóc bởi mọi thứ rác rưởi có thể tưởng tượng ra. Một số thứ trong đó tôi nhận ra được, một số thì không. Đây là tâm trí của tôi, đây là tôi, đây là cái người mà tôi là, và tôi đã hy vọng rằng mình sẽ tìm thấy một không gian sạch sẽ, đơn giản, ngăn nắp như không gian thiền. Thay vào đó, tôi lại thấy một một đống lộn xộn tồi tệ kinh khủng ghê tởm. Thật là một phép màu khi tôi vẫn có thể vận hành hoạt động được. Tôi ước mình có một khẩu súng phun lửa hoặc một quả bom. Tôi thậm chí còn không quan tâm nếu như nó có giết chết chính mình. Đây không phải là một ẩn dụ, đây là tâm trí của tôi, đây là cái ngã của tôi, và tôi đang phát ốm và tôi đang điên tiết v.c.l (chửi thề) đến mức đầu tôi sắp nổ tung rồi!
Tôi đang cảm thấy như mình bùng cháy trong những cảm xúc tiêu cực, điều mà tôi luôn được dạy rằng không được phép làm, nhưng tôi cảm thấy sướng! Cần thiết phải vậy! Tôi cảm thấy bị hạ thấp và khinh thường – thậm chí là hận thù. Mọi thứ là một sự dối trá, tất cả những người duy trì những sự dối trá này, tất cả những thứ về tôi đều là một sự dối trá, tôi đang bốc cháy với sự tức giận! Tôi vùi mặt vào trong gối và HÉT! Tôi nhìn xung quanh phòng gác xép này – nhìn tôi! – và tôi cảm thấy như mình đã bị bắt cóc khi còn là trẻ sơ sinh và chỉ đến giờ đây tôi mới bắt đầu hiểu ra bản chất thực sự của tù ngục của mình, rằng toàn bộ thân phận của tôi là một ngụy tạo, rằng toàn bộ thế giới là một dạng ảo giác. Tôi là ai? Thực sự thì tất cả chỉ có vậy! Tôi là cái đéo gì nhỉ? Tôi nhìn một vòng toàn bộ đống rác rưởi này và tôi không biết tại sao nó tới được đây. Không phải do tôi. Tôi không đặt đống rác này vào đây. Ý tôi là, có một số trong đó thì là do tôi đã đặt vào. Một số thứ trong đó tôi có nhận ra. Tôi thấy đôi giày ba-lê, đàn ghi-ta, những cuốn nhật ký của tôi. Tôi thấy những cuốn sách và tạp chí của tôi. Tôi thấy những tấm hình của tôi nhưng tôi biết rằng đó chỉ là những hình ảnh về bản thân tôi đã được thổi phồng lên, không phải là thứ mà những bất cứ ai khác thực sự thấy và chắc chắn không phải là thứ mà tôi thực là. Nhưng cái gì mới thực sự là tôi? Ẩn dụ về căn gác xép là hoàn hảo, tôi hiểu nó, nhưng căn gác xép của tôi rất tối. Tôi cần phải tìm ra cửa sổ và để cho ánh sáng vào. ÁNH SÁNG! NHIỀU ÁNH SÁNG HƠN! Bằng cách nào đó mà tôi lại nghĩ rằng tất cả phụ thuộc vào ánh sáng. Ánh sáng và độ nhẹ, chứ không phải bóng tối và sức nặng. Băng cách nào đó mà tôi nghĩ rằng, ở trên này chẳng có mấy thứ, dù tốt hay xấu, có thể sống sót qua sự soi sáng trực tiếp. Soi sáng! Đó là chìa khóa cho việc giải quyết đống hỗn độn này. Tôi biết rằng mình đang lảm nhảm như một người mất trí nhưng tôi không quan tâm. Bất kể nó có là gì, tôi muốn xé toạc nó ra và tìm ra cái gì mới là thực. Trong đống này chẳng có gì là thực. Tôi muốn đạt được một cái gì đó chân thực.
***
Tôi đã bỏ ra bao nhiêu năm để thắp hương và nến? Thiền? Bám đuôi hết guru này đến bậc thầy nọ, đọc tất cả những thứ nhảm nhí đó, theo đuổi mọi đam mê ngu ngốc mới, đọc mọi cuốn sách ngu ngốc mới? Nhưng giờ tôi đã thấy rõ ràng, hoàn toàn minh bạch, rằng tất cả những gì tôi đã và đang làm, tất cả mọi thứ là đều nhằm để trốn tránh thứ này. Trốn tránh chính tôi. Bây giờ tôi đã thấy rồi, chỉ có thứ này mà thôi. THỨ NÀY! Tất cả những gì tôi đã làm là nhằm giữ cho bản thân phân tâm để không phải làm một thứ này. Cuộc sống, thế gian, thực tại, tất cả phụ thuộc vào việc không làm việc này. Việc này là một sự báng bổ đích thực. Việc này là một dị giáo đích thực.
Không hề có thứ thẩm quyền nào ở bên ngoài. Tôi là thẩm quyền của chính bản thân tôi. Quả là một sự trực ngộ mang tính giải thoát! Làm thế nào mà trước đó tôi lại có thể không biết điều này nhỉ?”