Tôi rất sợ hãi vào những lúc tôi gần như bị đóng băng, đóng băng với sự sợ hãi, phát bệnh với sự sợ hãi theo đúng nghĩa đen. Còn có thứ gì khác ở trên này không? Ngay cả không khí cũng có vẻ quá nặng nề để chuyển động. Có những phần trong căn gác xép này mà tôi thậm chí không thể điều tra vào. Tôi có thể tốn sức để nhìn ra những thứ vật thể lớn, những hình dạng có tính đe dọa, những đối tượng khổng lồ đen tối không thể lay động. Những con quỷ không là gì khác ngoài những thứ này, bây giờ tôi đã biết, nhưng một số con quỷ trong chúng là những con quỷ mà tôi yêu quý. Đó mới là điều đáng sợ nhất. Chúng là tôi, nhưng chúng không phải là tôi, nhưng chúng là tôi. Mẹ của tôi cũng ở trên đây. Cha của tôi cũng ở đây. Âm nhạc của tôi. Những con thú cưng, gia đình, bạn bè. Không phải mọi thứ đều là ảm đạm và kinh khủng. Có những khoảnh khắc; ma thuật, tình yêu, cái đẹp. Những bài thơ, những bông hoa, những khúc ca. Những chàng trai và những người đàn ông tôi yêu. Những người thầy của tôi. Anh nữa, Jed. Những nơi chốn, những mùi hương và những người bạn của thuở ấu thơ của tôi. Có vẻ như không hề có kết thúc, có quá nhiều. Tôi đã sống một cuộc sống đẹp đẽ, đáng yêu và có phúc. Tôi làm gì đây? Nó không phải chỉ toàn là rác, nó không hoàn toàn tệ. Đây mới là phần đáng sợ nhất trong tất cả. Thế còn những điều tốt đẹp thì sao? Những người bạn! Tình yêu! Khiêu vũ! Trái tim của tôi! Không phải tất cả chúng đều rất chân thực sao? Những kỷ niệm đó chẳng phải là thực sao? Trái tim của tôi không phải là thực sao? Cái đó không quan trọng sao? Gì cơ?
Tôi cố gắng triệu tập lòng can đảm để tập trung vào một thứ; là mẹ tôi. Tôi khó có thể làm điều này. Tôi thậm chí không hiểu được sự hiện diện của bà ấy ở đây thực sự được cấu thành từ cái gì, nhưng có vẻ như mẹ là một từ ngữ lố bịch, không thỏa đáng cho hàng nghìn – hàng triệu! – mảnh cảm xúc của muôn vàn cường độ, kỷ niệm, hình ảnh. Tất nhiên, chúng không phải là mẹ của tôi, nhưng bằng cách nào đó mà tất cả đều liên quan tới bà ấy, đến từ bà ấy, cảm giác như bà ấy; những nỗi sợ, những hình ảnh, những âm thanh còn sót lại, những kỷ niệm, những hy vọng, một số dễ chịu, một số ức chế.
Tiền bạc là một thứ khác. Tiền và sự an toàn. Khi vấn đề có liên quan tới tiền, tôi đã nghĩ rằng mình điềm đạm, hài hòa trong tâm linh và cân bằng tốt, nhưng thực sự thì tôi đã bị truyền nhiễm bởi nó giống như một căn bệnh ung thư đang âm thầm di căn tới mọi cơ quan. Thật kinh ngạc! Chỉ biết kinh ngạc! Nó ở khắp mọi nơi! Nó quá hư thối và bị lây nhiễm sự sợ hãi tới mức tôi phát ốm khi nghĩ về nó. Và vấn đề là, tôi đã điềm đạm khi vấn đề liên quan tới tiền bạc. Với những người mà tôi đã luôn khinh bỉ vì tình yêu tiền quá đỗi của họ thì bệnh truyền nhiễm này như nào? Hay trong những kẻ mà tôi đã thương hại vì họ làm nô lệ của đồng tiền thì như nào? Tôi phát ốm khi mới chỉ nghĩ đến nó. Anh đã nói về những tảng băng trôi, Jed, khối lớn hơn nằm ẩn ở bên dưới bề mặt, nhưng nó làm tôi nhớ lại nhiều hơn tới một bài mà tôi đã từng viết về nấm. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng cá voi là sinh vật sống to lớn nhất hiện đang sống trên trái đất, nhưng thực ra nó là nấm mật ong, theo tôi nhớ, thì hệ thống rễ của nó dưới lòng đất có thể trải rộng hơn tám kilomet vuông. Anh sẽ khó có thể tin được rằng một phần tỉ lệ nhỏ dễ thấy mọc trên mặt đất lại có thể trải dài hàng cây số theo mọi hướng và thực sự có thể vắt kiệt quệ khu rừng! Và căn bệnh của tiền đã làm tôi nghĩ tới điều này khi tôi khám phá ra hệ thống rễ rộng mênh mông và nguy hiểm của nó, cái cách mà nó trông có vẻ nhỏ bé và nhẹ nhàng trên khía cạnh bề mặt và quá to lớn và phá hoạt bên dưới.
Một điều mà tôi đang bắt đầu nhìn ra là chẳng có thứ gì thực sự là một thứ tách biệt. Mọi thứ đều đan vào nhau và hình thành một phần của cái gì đó lớn hơn và cái gì đó lớn hơn cái đó nữa, một kiểu mê cung tràn đầy năng lương kết nối với nhau của cái ngã. Đây chính là sự phức tạp của sự cấu tạo tấm vải bản ngã, và những sợi chỉ không chạy theo những đường thẳng gọn gàng, mà theo những họa tiết hỗn loạn, đa chiều, quay cuồng, một số họa tiết thì ẩn dưới sâu và không thấy được. Đây là gác xép của tôi. Đây là tấm thảm của tôi, tấm vải của tôi. Tấm vải là tôi nhưng tôi không phải là người dệt nên nó. Khi được nhìn toàn thể thì có vẻ như nó đại diện cho tôi, nhưng một khi tôi quan sát gần hơn thì tôi thấy ngay nó thực sự được cấu thành từ những thành phần họa tiết phân biệt, hàng triệu sợi chỉ, và rồi cái “Tôi” biến mất và tất cả những gì còn lại chỉ là một bản chắp vá bừa bãi của những ký ức và cảm xúc. Đó là thứ mà tôi là. Đó là tất cả những gì tôi là.
***
Tôi không biết mình đã lao đầu vào thứ gì. Chuyện nào quá mức rồi – nó không thể hoàn thành được. Tôi thật là một kẻ ngu ngốc khi bắt đầu chuyện này! Một kẻ ngu ngốc đáng thương. Làm thế nào mà tôi lại để chuyện này xảy ra nhỉ? Chuyện này sẽ đi tới đâu? Không nghi ngờ gì, tôi là kẻ ngu ngốc nhất ngu ngốc nhất ngu ngốc nhất. Chuyện này rất tệ, chuyện này sẽ giết tôi, đây là sự kết thúc của tôi. Không có đường quay lại, không có đường đi xuyên qua. Không đời nào có chuyện tôi làm được điều này. Tôi không biết làm thế nào mà có người làm được. Không ai có thể. Không đời nào có người lựa chọn chuyện này. Không phải tôi. Không phải tôi. Đây là thứ dành cho một loại con người hoàn toàn khác. Tôi thậm chí không biết loại người đó là gì. Nó không thể hoàn thành. Tôi không thể làm được. Tôi ước gì mình chưa bao giờ bắt đầu chuyện này. Tôi chỉ muốn quay trở lại làm người mình đã từng là. Tôi không thể thở. Bên trong tôi đang vặn xoắn. Điều này thật khủng khiếp. Tới đây thì chuyện vượt quá xa bản thân tôi rồi. Linh hồn tôi bệnh đến chết và trái tim tôi bị nghiền nát.