Tuyệt! Căn gác xép khốn kiếp của tôi đã bị quỷ ám rồi! Tâm trí của tôi đã bị quỷ ám, những suy nghĩ của tôi đã bị quỷ ám! Tôi bị ám; bị nhập, bị quấy bởi những con quỷ! Mẹ tôi đang ở đây! Những đứa con chưa được sinh ra của tôi cũng ở đây. Tương lai của tôi ở đây, những giấc mơ của tôi. Tất cả những người có ý nghĩa với tôi, cả tốt và xấu, dễ chịu hay khó chịu, đều ở đây. Làm thế nào mà tất cả họ đều được chứa vừa vặn trong này? Tất nhiên, họ ở đây. Đây là nơi họ ở. Căn gác xép của tôi chính là tôi, không phải là nơi nào khác. Dù họ có tồn tại phiên bản hữu hình vật lý ở ngoài thế giới thực hay không cũng là vô nghĩa đối với tôi, cũng giống như thực tế rằng tôi có phải là một con người thực ngoài thế giới thực hay không cũng vô nghĩa đối với họ. Sự cảm quan là thực tại. Tôi bị ám bởi chính những cảm quan của mình, không phải bởi những đồ vật, con người, tương lai hay quá khứ, mà là những cảm quan của tôi về chúng. Chúng là những sự kết nối của tôi, chúng là những chấp trước của tôi. Có thể tất cả những gì tôi là chỉ là tổng thể của toàn bộ những sự kết nối đó, những khao khát và chấp bám đầy sợ hãi. Vậy thì một chấp trước là gì nhỉ? Nó là một niềm tin, thế thôi. Là một niềm tin mạnh mẽ, những vẫn chỉ là một niềm tin. Và đúng, Jed à, tôi biết: Không có niềm tin nào là đúng.
Cây bút còn hùng mạnh hơn cả thanh gươm, có đúng không Jed? Anh đã viết về thanh gươm, nhưng đó chỉ là một ẩn dụ. Nó là cây bút. Spiritual Autolysis là sức mạnh của cây bút, và nó là sức mạnh của tâm trí, sức mạnh để nhìn thấy, nhìn thấy một cách rõ ràng. Phải, tôi sẽ giết những con người đang trú ngụ trong tâm trí tôi. Tôi sẽ giết họ bằng cách nhìn thấy rõ những chấp trước của tôi đang giữ cho họ ở đây. Hiện tại tôi có thể nhìn thấy những chấp trước đó. Tôi có thể nhìn thấy các cảm xúc vận hành như nào và tôi đã bắt đầu nhìn ra chúng thực sự là gì. Tôi đang bắt đầu hiểu ra tù ngục của cái ngã này thực sự được tạo thành từ chất liệu gì.
Anh đã nói về nó trong chương đầu tiên. Tôi chưa bao giờ dành đủ sự chú ý cho chương đầu tiên. Bây giờ tôi thấy có vẻ như nó là cái nền móng mà toàn bộ cuốn sách ngồi trên nó. Sự sợ hãi. Tất nhiên rồi! Chỉ có sự sợ hãi mà thôi. Sợ hãi giả dạng dưới lòng từ bi. Sự sợ hãi làm cho thế giới không thực có vẻ chân thực. Chúng ta là động vật, đúng không? Được thiết kế để sinh tồn, để bảo vệ những con non và giữ cho giống loài tồn tại. Sự sợ hãi chèo lái toàn bộ quá trình. Con người giống như lăng kính, được chiếu vào bởi một tia sáng đơn, và tán ra cầu vồng của những cảm xúc. Chúng ta là cái khúc xạ sự sợ hãi.
Anh đã hỏi, “Ai chân chính muốn đi tới nơi mà con đường thực sự này dẫn tới?” Tôi biết câu trả lời là không có ai cả. Không đời nào có người lại lựa chọn điều này, không phải cố ý lựa chọn. Chắc chắn đó là một điều không thể. Anh đúng, Jed, nó giống như là bị xe buýt tông phải. Tự tử thể xác sẽ chỉ tệ như là một ngày tóc xấu nếu đem so với nó. Với một người mà hiểu được điều này là gì thì dù có bao nhiêu cản đảm cũng không lựa chọn nó. Nhưng không có ai cố ý lựa chọn nó. Đây không phải là tâm linh. Đây là sự tàn sát cảm xúc. Chẳng có gì tâm linh trong chuyện này cả.
***
Vài ngày trước tôi đã xuống thành phố và tới một tiệm sách để lấy một cuốn sách của Bernadette Roberts. Tôi đi tới gian sách về New Age và Tôn giáo phương Đông, nơi mà tôi đã tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc vào đó trong những năm qua, nhưng lần này tôi ngập trong nỗi buồn và sự ghê tởm. Bây giờ tôi đang ở đây, bây giờ tôi biết cái mà tôi biết, tôi đang sôi sục trong một lòng khinh rẻ không thể diễn tả với toàn bộ những thứ tự tôn mình là sự tâm linh đó. Nhắm mắt bạn lại và tụng một mantra? Cái kiểu đùa giỡn đáng thương hại gì thế? Hãy hiện hữu trong khoảnh khắc hiện tại? Để làm cái gì? Đừng chú ý tới sự tiêu cực? Họ đang đùa sao? Tôi đã biến thành một con rồng phun ra lửa của sự tiêu cực. Tôi dường như không thể dành đủ sự chú ý tới sự tiêu cực! Tôi đang được sinh ra một lần nữa làm một đứa trẻ của sự tiêu cực. Tôi ăn nó, hít thở nó và ngủ với nó. Những lỗ chân lông tôi đang toát ra nó. Tôi đang phóng xuất ra ý chí xấu ác. Tôi là một kẻ hủy diệt đang thịnh nộ, và thứ mà họ gọi là sự tiêu cực, tôi gọi nó là ngọn lửa thanh lọc. Sự phủ định là quá trình. Vô số các hình thức tâm linh và tôn giáo không phải là con đường tới sự thật, mà nó là thuốc ngăn chặn sự thật.
Tôi chưa xong với hành trình này và có thể là sẽ không bao giờ xong, nhưng mẹ kiếp tôi có thể thấy rõ ai chưa từng bước lên hành trình này, ai thậm chí còn không biết đến nó để mà bước lên. Độ cao của tôi đang tăng lên từng ngày và tôi hiếm khi dành thời gian để nhìn lại phía sau, nhưng chuyến ghé thăm tiệm sách này khiến tôi phải làm thế; mang cho tôi một quan điểm về việc tôi đã đi xa được nhường nào và tôi đã bỏ lại những gì sau lưng. Rất nhiều sách, rất nhiều vị thầy, rất nhiều con đường. Chưa từng có ai để ý rằng nó không hề có tác dụng sao? Tôi đoán là tôi đã quá ngây thơ. Miễn là vẫn bán được thì ai thèm quan tâm xem liệu nó có đúng không, tôi đoán là vậy.
Tôi ước rằng tôi có thể ấn một ngón tay xuống họng và móc ra toàn bộ những thứ bệnh tâm linh ngọt ngào mà tôi đã dành bao nhiêu năm để nuốt vào đó. Đó là điều mà hiện tại tôi đang làm, tôi đoán là vậy. Đó là lý do tôi phải viết điều này; để trục xuất sự khinh thường độc hại này ra khỏi bản thân. Những vị thầy? Đang giảng dạy cái gì? Có gì để mà dạy? Vốn không hề có giáo lý, chỉ có làm. Hoặc là anh đang làm chuyện này, hoặc là anh không. Tất cả giáo lý chỉ nhằm cho duy nhất một mục đích là khiến ta không làm. Tôi đã thấy điều đó khá rõ ràng. Bây giờ toàn bộ chuyện này có vẻ kỳ cục đối với tôi. Chỉ có một cuốn sách mà thôi, và anh đã viết nó, Jed à, tôi cũng mua một bản sao của cuốn Bhagavad Gita, nhưng tôi biết toàn bộ nó đã được chứa đựng trong phần kết cuốn sách của anh; Cái không thực không hề có sự tồn tại, cái thực chưa bao giờ ngừng tồn tại. Đâu còn gì khác để nói nữa?
***
Một thứ gì đó kỳ lạ đang diễn ra. (Đây là một cách nói giảm nói tránh của thế kỷ!) Nó rất khó để miêu tả, nó vẫn còn rất lờ mờ. Thực tế là, bản chất của nó là sự lờ mờ. Giải thể sự rõ ràng. Nó giống như là những đường nét mà tôi vẫn luôn nhìn thấy để phân biệt giữa thứ này với thứ khác, tách biệt với loại đồ vật này với loại khác, đang nhạt nhòa đi. Nó giống như là nhìn trái đất từ không gian và chỉ thấy một thế giới; không còn những ranh giới nhân tạo. Như thể là trong toàn bộ cuộc đời trước đây, tôi đã luôn nhìn thấy những sự phân biệt mà vốn không hề tồn tại, nhưng giờ đây tôi đã không nhìn thấy chúng nữa, và tôi đang lưu ý sự khác biệt này. Nó có kỳ quái không? Nó có vẻ kỳ quái. Hiện tại thật khó có thể nói rằng cái gì mới là kỳ quái.
Để ví dụ, hãy nói về con người. Tôi đã không còn có thể thực sự phân biệt các loại người hay các đặc điểm. Thay vì thế, tôi chỉ thấy có những đặc điểm chung của tất cả mọi người mà sẽ có tỉ lệ khác biệt nho nhỏ với từng người. Tôi vẫn chưa hiểu điều đó, nhưng chắc chắn nó đánh dấu một cách mới để nhìn và hiểu thế giới xung quanh tôi. Nó giống như là có rất nhiều khúc ca, nhưng nó chỉ là biến thể của cùng một vài nốt nhạc mà thôi. Tuy nhiên, con người chỉ là những biến thể của duy chỉ cùng một nốt. Khi tôi xuống thành phố, không phải là tôi thấy rất nhiều người khác nhau, mà là tôi thấy cùng một người trong nhiều lần khác nhau, trong nhiều sự ngụy trang khác nhau. Cái lớp bên ngoài của cá nhân, quần áo, vẻ ngoài và giới tính khó có thể lọt vào mắt tôi nữa. Một con người là một con người. Biết một người là biết tất cả bọn họ, giống như những cái lá cây trên một cái cây.
Sự lãng phí và bảo tồn là một ví dụ cho những phần thuộc cái ngã cũ của tôi đang dần biến mất. Khi tôi trở lại căn buồng của mình, tôi đã bắt đầu cân nhắc việc dọn dẹp những thứ để tái chế, đó là điều trước đó tôi đã luôn hết lòng chu đáo làm. Nhưng giờ đây, chính cái ý tưởng về việc lãng phí – ý tưởng rằng có bất cứ thứ gì có thể bị lãng phí – có vẻ như phi lý, vô nghĩa. Nó bừng sáng lên trong tôi như vậy. Không giống như phần lớn quá trình mà tôi đang dấn thân vào này, dường như có nhiều thứ thay đổi mà không phải do chủ ý của tôi và tôi cũng không ý thức tới. Nhiều thứ đang thay đổi mà tôi thậm chí còn không nhận thức rằng chúng đã thay đổi cho tới khi tôi nhìn lại và thấy thiếu mất cái gì đó, có thứ gì đó không phải là thứ nó đã từng là. Và rồi điều này dẫn tới một sự ngạc nhiên nhỏ nhỏ khác, đó là không hề có sự phản ứng. Không có cảm giác mất mát, không có cảm xúc phản ứng. Chuyện này cứ diễn ra lặp lại; một hoặc hai lần trong một ngày tôi nhận ra rằng những thứ mà tôi đã từng coi là một phần quan trọng của bản thân chỉ đơn thuần biến mất và bị lãng quên. Những niềm tin, những sở thích, những ý kiến; âm thầm vỡ như những bong bóng xà phòng, không để lại dấu vết gì rằng chúng đã từng tồn tại. Không phải là tôi đang tái đánh giá hoặc nhìn sự vật dưới một ánh sáng mới, mà là tôi đang dần biến mất từng mảnh từng mảnh một. Nó không sốc cũng không phiền muộn. Những thứ như vậy mà xảy ra thì vốn nên là một vụ to tát, nhưng thực tế thì nó lại không phải là một sự kiện gì đáng kể. Thực sự thì nó lại có vẻ như hài hước. Giống như là tôi đã coi bổn phận chính của toàn bộ cuộc đời mình là để hòa nhập, thuộc về, hòa đồng và là một phần của mọi thứ, nhưng giờ đây đó đã không còn là việc của tôi nữa và chỉ một sự thay đổi đó đã hoàn toàn tái tạo lại những thứ mà tôi đã nghĩ là tôi.
Những gì tôi đang viết có vẻ giống như viết nhật ký hơn là tự phân giải. Giống là như tôi đang khám phá những thay đổi đang xảy ra chứ không phải sử dụng quá trình viết này để khiến chúng xảy ra. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi nên dành chú ý và khảo xét cái phần của quá trình mà đang hoạt động ngầm sau hậu trường. Tôi quá tập trung vào những thứ mà tôi đang làm việc để thay đổi chúng mà tôi gần như không để ý được rằng cái người mà tôi là đang thay đổi, hoặc có thể là đang rơi rụng xuống, đang mờ nhạt đi, đang thiêu cháy mất đi. Tôi đoán rằng, và trong một vài trường hợp, chỉ đơn giản biến mất đi.
***
Tôi đã dành hàng giờ để viết những bức thư cho những người mà tôi biết, mẹ tôi và bố tôi, chị em và bạn bè tôi, những sếp cũ và những người thầy cũ. Thường là viết cho những người mà có quyền lực nào đó điều khiển tôi, thứ mà tôi đã vô ý ban cho họ, và thứ mà giờ đây tôi tôi phải cố ý thu hồi; những người mà ảnh hưởng đến tư tưởng của tôi, những người cư trú trong tâm trí tôi. Nếu tôi gần như liên tục đối thoại nội tâm với những người đang không hiện diện ở đây, điều đó có thể là gì khác ngoài một dạng bị quỷ ám? Một ngày có bao nhiêu lần điều này xảy ra và trên bao nhiêu mức độ? Điều này sâu tới mức nào? Một con quỷ đâu có là gì khác ngoài một sự ảnh hưởng cư ngụ bên trong? Những thứ không-phải-tôi đang hiện diện trong không gian tinh thần của tôi đó là những khối u ác tính và tôi đang sử dụng cây bút như một cây dao mổ để loại bỏ chúng. Tôi viết một tràng dài lộn xộn này, trang này qua trang khác, viết tay, và nó hiệu quả. Nó lôi những thứ nhảm nhí đó ra khỏi hệ thống của tôi. Rumi đã nói, tiên dược nằm ẩn trong thuốc độc và điều đó đúng! Tôi viết những thư này và chỉ tiếp tục viết nó, hai mươi trang, ba mươi trang, cho tới khi tôi thành công thanh lọc mọi thứ độc hại nào đã tiêm nhiễm vào tôi. Tôi sẽ không bao giờ gửi những bức thư này, tất nhiên rồi. Chắc chắn chúng sẽ khóa tôi lại!
***
Bây giờ tôi nhìn lại những ngày trước đó khi mà tôi vẫn còn ở cùng anh trong ngôi nhà và tôi không thể tin được rằng mình đã sống sót. Thật hài hước rằng Bước Đầu Tiên theo một cách nào đó cũng là bước cuối cùng. Toàn bộ vụ này, chỉ cái tư tưởng của nó thôi, cũng đã quá to bự đến mức điên rồ và tôi đã bị nghiền nát dưới sức nặng của nó. Tôi đã không thể ra khỏi giường, không thể ngừng khóc, không thể thấy bất cứ hy vọng về lối thoát nào. Tôi đã không thể ăn, khó có thể ngồi dậy. Tôi chỉ đơn thuần là bị tàn phá bởi cái cảm giác như là nỗi buồn đau khó có thể chịu đựng được nhất. Tôi đã biết rằng hoàn toàn không có khả năng quay lại, gỡ bỏ những gì đã được làm, trở lại với sự trạng thái mù quáng được gọi là cuộc đời trước đó của tôi. Tôi cũng không thể nhìn ra có đường nào để đi tiếp nữa. Không lối thoát.
Nó là một sự điên khùng kiểu gì vậy, tôi tự hỏi, điều gì đã cho phép tôi chiêm nghiệm một hành trình mà duy chỉ có một đích đến khả thi? Một đích đến vượt xa bất cứ thứ gì đã từng được chiêm nghiệm bởi những con người mà tôi yêu mến và tôn trọng; bố mẹ tôi, ông bà tôi, những người thầy của tôi, những chị em và những người bạn. Nhưng còn hơn nữa! Vượt qua tất cả mọi người! Vượt qua những trái tim và tâm trí vĩ đại nhất mà loài người từng sản sinh ra! Vượt qua những tổng thống, những triết gia, những anh hùng và những nhà thơ. Vượt qua Shakespeare và Einstein, Lincoln và Churchil, Bach và Beethoven! Chỉ đơn giản bởi bước lên Bước Đầu Tiên, tôi đã bỏ lại gần hết nhân loại phía sau lưng vĩnh viễn. Đó là vậy, hoặc là tôi đã rơi vào một loại bệnh điên rồ nghiêm trọng nhất. Tôi sẽ khám phá vượt xa bất cứ gì có thể tưởng tượng bởi những nhà khám phá vĩ đại nhất, vượt xa những gì các phi hành gia có thể chiêm nghiệm. Quên cái chết đi, đây mới là vương quốc chưa từng được khám phá. Đây là biên giới cuối cùng. Tôi đã đi vượt lên trên giống loài của mình! Đây không phải là một cách nói ẩn dụ hay cường điệu, đây là một sự thật theo đúng nghĩa đen. Làm thế nào mà anh chấp nhận điều đó? Cái ý tưởng này hoàn toàn phi lý tới mức cố chấp và tự kỷ tới mức tôi đã có thể đơn giản loại bỏ nó chỉ với một nụ cười cay đắng, ngoài trừ một điều: nó là thật! Tôi đã biết là nó đúng. Tôi đã thử và cố gắng, mọi thứ tôi có thể nghĩ tới, nhưng nó đã là một sự thật không thể trốn tránh. Nó đúng. Không hề có cách nào khác để nói về nó. Quãng thời gian làm con người của tôi đã kết thúc. Giờ là lúc để làm một thứ gì đó khác. Hiện tại tôi đang ở trên con đường này và tôi sẽ bước đi cho đến khi nó giết chết tôi. Kể cả khi tôi muốn thì tôi cũng vẫn không thể thoát ra. Nhưng còn hơn cả thế là gì, tôi đã biết nó dẫn tới đâu. Ngay từ những giây đầu tiên của hành trình này, có thứ gì đó trong tôi đã hiểu được toàn bộ nó.
Anh chỉ nói chuyện với tôi đúng một lần trong cái tuần mà tôi ở trong ngôi nhà, Jed à. Tôi không nghĩ rằng tôi đã đi ra khỏi phòng ngủ thường xuyên. Tôi đã đi xuống dưới nhà một lần, chắc chắn là lúc đó tôi trông rất tệ, và anh đã ở đó, ngồi trong phòng sách, đang đọc. Tôi không nói bất cứ điều gì. Tôi không hỏi bất cứ câu nào. Nhưng anh đã trả lời. Anh đã nói mà không ngẩng đầu lên. “Cách mà con người tính tuổi là không chính xác”, anh nói, “Hầu hết mọi người ngừng phát triển tại một độ tuổi rất sớm. Thứ trông giống như một người bảy mươi tuổi thực ra chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi với năm mươi chín năm kinh nghiệm.” Đó là tất cả những gì anh đã nói mà tôi nhớ được, nhưng đó đã là tất cả những gì tôi cần lúc đó. Đó đã là chìa khóa mở ra cánh cửa đầu tiên, thứ mà đe dọa sẽ nghiền nát cuộc sống ra khỏi tôi. Anh đã không phải giải thích. Anh đã không phải triển khai.nói tiếp. Nếu như mà anh tới và nói điều đó vào ngày hôm trước, tôi sẽ không thể hiểu được nó. Nhưng tại chính xác thời điểm mà anh nói với tôi, như thể toàn bộ cái thứ đã được xây dựng bên trong tôi, chỉ cần một cú hích nhẹ và cả đống tư tưởng và xung đột đau đớn và nỗi sợ hãi ghê tởm đang nghiền nát trái tim này, tự giải thể trong một ánh chớp sáng tỏ, và một cánh cửa được mở ra tại nơi vốn không hề có cánh cửa nào, và thứ đang định đập vỡ đã không đập vỡ.
Tất nhiên, đó chưa phải là sự kết thúc của nó. Tiếp theo, tôi cố gắng mở rộng quan niệm đơn giản đó thành một sự thấu hiểu trọn vẹn về sự phát triển của con người. Ý tưởng rằng phần lớn mọi người đều chỉ phát triển tới được độ tuổi tiền-niên-thiếu, không biết nó là mới hay cũ, nhưng nó là mới với tôi và đã có một nguồn thúc đẩy mình phải thấu hiểu trọn vẹn nó. Vì thế tôi đã viết nó ra và tự khám phá cho riêng mình. Đó là khi tôi đã ngừng làm một kẻ đáng thương hại và bắt đầu đưa ra những hành động tích cực. Tôi ôn lại quan điểm của tôi về mọi người mà tôi biết, từng người một, dựa trên sự thấu hiểu mới này, và nhìn họ theo khuôn của độ tuổi phát triển. Thật là một quá trình kinh ngạc! Tôi đã thấy rằng mọi người đã ngừng tin vào ông già Noel và nàng tiên răng, nhưng không thực sự đi xa hơn thế quá nhiều. Lúc đó tôi vẫn chưa có cuốn sách của anh, Jed à, nhưng tôi nhớ là anh đã nói rằng đối với anh thì mọi người chỉ như những đứa trẻ đang ở trong sân chơi. Lúc đó tôi đã không hiểu nhưng giờ thì tôi đã hiểu.
Rõ ràng, nó không kết thúc ở đó. Đó mới chỉ là tuần đầu tiên. Quá trình lớn hơn thật sự đã tốn rất nhiều tháng dài và vẫn tiếp tục. Quá trình lớn hơn cần phải làm với sự cắt bỏ. Tách bỏ. Anh có thể nói nó như vậy và nó chỉ giống như là một từ – tách bỏ – nhưng sự thực thì nó rất là tàn bạo và không hề cảm thấy tội lỗi, rất lạnh lùng và chính xác, không có một từ hay nhiều từ nào có thể tiếp cận được nó. Tôi đã viết tới hàng trăm nghìn từ, đúng nghĩa đen, xuyên suốt giai đoạn này, với nỗ lực vận hành bản thân đi xuyên qua nó, nhưng có vẻ như có một thứ gì đó không bao giờ có thể hoàn thành trọn vẹn. Tôi sử dụng từ ngữ tách bỏ, nhưng nó thật sự là chết dần. Không giáo lý tâm linh nào nói về sự vô chấp trước lại có bất cứ quyền nào để nói. Không có thứ nào trong số chúng nói về điều này. “Hãy ươm mầm một cảm giác vô chấp”, họ nói vậy. Một cảm giác vô chấp? Họ đến từ hành tinh nào vậy? Họ hoàn toàn không hiểu vô chấp có nghĩa là gì. Có vẻ như họ đang nói về việc tách bỏ khỏi những ham muốn của anh như ham muốn một chiếc xe BMW, hay khao khát một Mr. Right (Nd: người đàn ông hoàn hảo). Cố tách ra khỏi những thứ mà anh yêu thích! Khỏi những thứ là bản chất của anh! Khỏi tất cả mọi thứ cấu thành nên nhân cách của anh trong nhân loại! Và đó chỉ là cho những người mới bắt đầu!