Jed, cái mà anh gọi là Bước Đầu Tiên, sự suy sụp mà tôi đã chịu đựng qua tại nhà anh, hoàn toàn không hề vô hại giống như một bước chân chút nào. Nó là một vụ nổ hạt nhân tàn sát cái ngã – một ngày Tận Thế cá nhân. Tôi ví nó như một cơn ác mộng hậu tận thế mà cảm giác theo một cách nào đó nó còn chính xác hơn cả một cơn ác mộng hậu tận thế thực sự. Cái này là thực và mọi cái khác, giống như anh nói, chỉ là những bóng ảnh lập lòe trên tường. Tất cả những gì tôi là, chỉ là một mớ những quan niệm, ký ức và ham muốn đầy sợ sệt. Bất cứ ai cũng chỉ có tất cả là như thế. Tôi chỉ kinh ngạc rằng mọi người lại không giống tôi, không làm điều mà tôi đang làm, không xé bỏ những thứ nhảm nhí của họ theo cách nhanh nhất có thể. Tôi đoán rằng say ngủ có nghĩa là như vậy, là sống với những thứ đó. Tôi ước gì mình có thể xé toang lồng ngực, móc ra trái tim của mình và xong chuyện. Nhưng không, thế thì quá dễ dàng.
Ngay cả hiện tại, tôi đang tự hỏi liệu Bước Đầu Tiên có phải là bước duy nhất và phần còn lại của quá trình chỉ là một vấn đề của việc lang thang qua vùng đất cằn cỗi, nghiên cứu những thứ vụn vỡ, định danh những tử thi, và lưu ý sự ra đi của chúng. Nhìn nhận. Buồn đau. Bước đi tiếp.
Viết kiểu thế có giống chỉ là một vần thơ nhảm? Tôi phải canh chừng bản thân mọi lúc để mình không cuốn vào tính đa cảm của một cô nữ sinh. Nhưng không, theo cách chuẩn nhất mà tôi có thể miêu tả thì nó giống như một khung cảnh hậu tận thế, đổ nát, hoang tàn và vô vọng. Những khao khát của tôi, những ham muốn của tôi, những sự kết nối của tôi với con người, những hy vọng, những ước mơ, những niềm tin của tôi, những thứ mà tôi đã cho rằng chúng là cái tinh túy của con người tôi, giờ đây đã bị giáng xuống thành những cái xác vô hồn, chết đến mức như thể chúng chưa từng sống, quá mong manh, chúng sụp đổ thành một đống tro khi bị nhìn thẳng vào. Tôi bước qua chúng ngày càng nhiều hơn mỗi ngày. “Ồ, có tham vọng về sự nghiệp của tôi. Nó đã là một phần rất lớn của tôi, rất quan trọng. Thật hài hước là tôi đã không để ý rằng nó đã biến mất. Giờ đây tôi thậm chí còn không thể nhớ được rằng nó thực sự là gì và tại sao tôi lại có tham vọng đó. Giờ đây tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng ra được một thứ gọi là tham vọng sự nghiệp nữa.” “Ồ, có những giấc mơ thời con gái của tôi nữa; đàn ông, đám cưới, nhà cửa, em bé. Tôi đã từng là một cô gái bé nhỏ đó ư? Tôi đã không còn cảm giác có sự kết nối nữa, vì thế nó cũng không giống như một sự mất mát.” “Chúa ơi, những quan điểm của tôi, khẩu vị của tôi, những sở thích của tôi. Tôi đã thực sự tha lôi tất cả những thứ tào lao đó theo mình sao?” Mọi ngày đều kiểu như vậy khi tôi vén màn thêm những khía cạnh của cái ngã cũ của tôi. Một số khía cạnh to tát hơn, một số thì nhỏ bé hơn. Tôi không đau buồn cho bất cứ thứ gì trong số chúng, ngay cả những cái tôi đã ấp ôm sâu sắc nhất. Tôi chỉ đơn giản ghi nhận sự ra đi của chúng – mắt không ướt – tâm hoang mang – và rồi bước đi tiếp.
Tôi bước qua vùng đất đã bị thiêu rụi này ngày này qua ngày khác, sử dụng quá trình viết lách này để lý giải sự tàn sát này; để vận hành những mất mát của mình. Tuy nhiên, thứ mà tôi sợ hãi nhất, không phải là thứ mà tôi sẽ tìm thấy trong những thứ đã chết, mà là thứ tôi sẽ tìm thấy trong những thứ sống sót. Có những thứ sống sót, tôi biết. Tôi có cảm giác về chúng; những thứ đen tối, vô dạng. Thậm chí tôi khiếp sợ đến mức đơ người khi mới chỉ nghĩ tới điều này. Có những thứ đang lang thang trên vùng đất tàn phá của cái ngã này mà tôi sẽ phải săn lùng và giết bỏ; những thứ mà một vụ nổ hạt nhân không thể hủy đi. Tôi không hề có ảo giác nào về chuyện này. Sự minh mẫn giờ đây của tôi đã tiệm cận tới ngưỡng mà nhiều lần tôi nghĩ rằng mình phải đi đăng ký khóa kiểm tra tâm thần bảy ngày. Ồ, vâng, tôi đã tìm hiểu nó. Tôi đã gọi mấy cuộc. Tôi đã lưu số của họ trong máy điện thoại. Tất nhiên, họ sẽ chẳng hiểu chút nào về điều mà tôi đang phải trải qua, nhưng tôi cảm thấy mình như một dây thần kinh lớn bị hở ra, và ý niệm chơi thuốc để cho quên nó đi có sức dụ hoặc đáng báo động.
***
Những quan niệm! Chúa ơi, tôi kiếm những quan niệm ngu ngốc đó từ đâu vậy? Tôi mang chúng như một cô gái nhỏ mặc những trang phục, trang sức và đồ trang điểm của mẹ vậy. “Nhìn tôi này! Tôi có một quan điểm độc nhất! Hãy nhìn vào quan điểm tuyệt vời này của tôi! Tôi nghĩ thế này, tôi nghĩ thế kia. Hãy xem tôi đặc biệt nhường nào! Tôi sẽ ngưỡng mộ những quan điểm của bạn nếu như bạn ngưỡng mộ cái của tôi!” Tôi biết rằng đây chỉ như là một cơn đau khi xương phát triển thông thường, nhưng thực sự đấy, đúng là một trò hề! Thật là một kẻ ngu ngốc! Giờ đây tôi khinh bỉ mọi thứ trang sức, mọi sự ra vẻ, mọi thứ cường hóa tính thẩm mỹ. Tất cả những gì tôi muốn thấy là cái thực. Vẻ đẹp nằm ở cái thực, chính tự thân nó. Tôi thà nhìn vào xác chết trong lễ hội, một đám mây đơn lẻ, một con ruồi trên mu bàn tay mình, còn hơn nhìn vào mọi bức tranh trong bảo tàng Louvre. Tôi lại viết thơ nhảm nữa à? Có thể là vậy, nhưng tôi đang thấy bản thân mình vui vẻ khi nhìn vào những thứ mà trước đây tôi đã coi như không là gì cả. Tôi đang thay đổi và thế gian thay đổi cùng tôi. Tôi đang dần đi đến thấu hiểu Whitman một cách trực tiếp. Tôi không thấy có thứ gì đẹp hơn nước nhỏ ra từ một ống nước rỉ sét. Tôi đã từng ghét đôi bàn chân của mình, và giờ đây khi tôi nhìn vào chúng thì thời gian dường như ngừng trôi và tôi có thể thấy cùng một sự hoàn hảo đó ở trong tất cả mọi thứ. Tôi tự hỏi liệu đây có phải thực sự là cái thứ mà Whitman đã nói đi nói lại, “Một buổi sáng rực rỡ làm thỏa mãn tôi hơn những siêu hình học trong sách vở.” Mọi nơi đều là sự hoàn hảo này giống như một nốt nhạc ngọt ngào được đánh lên trong trẻo, và điều duy nhất có thể phá hoại nó và biến nó trở nên chua chát là cái nỗ lực muốn cải thiện nó, và cái duy nhất làm điều đó là bản ngã; cái ngụy ngã mãi đánh lên những nốt nhạc ngụy tạo.
Ổn thôi, đó là thơ nhảm, nhưng nó đúng là sự thật, vì thế đ*t m* nó.
***
Liệu rằng tôi có thể sinh con và nhìn nó với một sự lãnh đạm? Có vẻ như điều đó là không thể, nhưng tôi không thấy có cách nào khác. Người ta nghĩ rằng sự kết nối giữa hai con người nằm ở một cấp độ sâu sắc bên dưới, nhưng tôi tự hỏi rằng liệu đó có chăng chỉ là cấp độ sâu của trang phục bề ngoài mà thôi. Hẳn là vậy. Đâu còn cái gì khác nữa? Nếu không có trang phục bề ngoài đó thì không có điểm tiếp xúc. Hoặc có thể là người ta trở thành một nhất điểm tiếp xúc bất phân biệt, trôi chảy, năng động kết nối với mọi thứ tồn tại. Tôi không biết nữa. Tôi không nghĩ là vậy.
Có thứ gì đó từ một cuốn sách của Castenada mắc kẹt trong tôi. Theo như tôi nhớ, cháu trai của Don Juan bị chết trong một tai nạn xe máy, và Don Juan đã có thể chuyển hóa bản thân giữa hai khía cạnh của ông ấy, một là buồn đau tan nát cõi lòng khi mất đi người thân yêu, nhưng rồi thoát ra khỏi nó, không phải theo thời gian nhiều ngày hay nhiều giờ, mà là ngay tức thì. Giống như búng ngón tay vậy, ông ấy đã chuyển hóa sang cái ngã phi cá nhân và quan sát cái chết của cháu trai mình với sự lãnh đạm hoàn toàn. Tôi nhớ trước đó rất lâu khi tôi đọc nó, tôi đã nghĩ rằng đó là một thứ ma thuật nhảm nhí nào đó, nhưng hiện tại tôi chẳng nghi ngờ gì về phần lãnh đạm hoặc sự chuyển đổi tức thì, mà tôi nghi ngờ về phần cảm xúc buồn đau. Cảm giác buồn đau có ở lại với tôi không? Tôi có thể giữ nó lại không? Nó không có vẻ khả thi.
Anh đã nhắc tới điều này, Jed. Anh đã kể với tôi về một đoạn trong Đạo Đức Kinh có nói rằng không hề có chỗ cho cái chết đi vào, và trong Gita nói lửa không thể đốt cháy nó cũng như gió không thể thổi nó. Đó là nói về cái này, nhưng nó còn có nhiều điều hơn nữa để nói. Phần mà cái chết đi vào cũng là nơi mà sự sống đi vào. Không có chỗ cho một tồn tại khác để mà kết nối. Tôi không hiểu toàn bộ điều này dù chỉ là trên lý thuyết. Con người kết nối theo bản ngã tới bản ngã. Trái tim cũng là một phần của bản ngã. Bản ngã là cái ngoại ngã, cái ngụy ngã, cái ngã mà không thể sống sót qua sự thức tỉnh này. Tôi nhớ lại tới hàng trăm cuộc thảo luận bởi những vị thầy và những người tìm kiếm tâm linh, tôi nhớ rằng đã đọc về thứ này trong những cuốn sách và bài viết tạp chí, tôi đã luôn thấy nó phi lý, và giờ thì tôi đã ở đây, tôi đã chính là thứ này, nhưng nó vẫn phi lý như vậy. Vì thế tôi cứ hỏi đi hỏi lại, nếu như tôi có con, liệu tôi có liên kết với nó không khi mà tôi đã không còn một bề mặt nào để liên kết? Liệu tôi có yêu thương đứa con của chính mình? Tôi chắc chắn rằng câu trả lời là không và tôi cũng chắc chắn rằng câu trả lời không thể là không.