Dịch: Những bức thư của Julie #7

Tôi đã mua bản sao của kịch bản phim The Mahabharata sản xuất bởi Jean-Claude Carrière và Peter Brook. Tôi rất thích đọc nó. Tôi đã phá hỏng cuốn sách bởi đầy các nếp gấp đánh dấu và ghi chú viết tay. Trong phần Gita, Krishna nói với Arjuna rằng anh ta phải đứng lên, thoát ra khỏi sự hy vọng, và tự quăng mình vào cuộc chiến. Câu đó đã găm vào tâm trí tôi: Thoát khỏi sự hy vọng. Các ngươi, những kẻ đã tiến vào đây phải rũ bỏ mọi hy vọng. Cuộc chiến này là tuyệt đối. Sẽ thật tốt nếu như nó không phải vậy. Sẽ thật tốt nếu như tôi có thể tự thuyết phục mình thiền định sáu giờ một ngày, hoặc phủ phục dưới chân một sư phụ hoặc từ bỏ một thứ gì đó mà tôi thích, nếu như tôi có thể thay đổi sự thật. Đây vốn không phải là thứ mà tôi đã nhắm tới. Tôi thấy bản thân mình đang tìm kiếm sự phân tâm, đánh lạc hướng, bất cứ thứ gì có thể cho tôi một đường thoát ra khỏi điều này, nhưng nó vẫn đang thiêu rụi tôi từ bên trong và chưa từng dịu đi dù chỉ một giây. Không hề có lối thoát và chính cái phần trong tôi đang ao ước điều đó là nguyên nhân gây ra sự thống khổ cho tôi.

***

Tôi đã luôn nghe nói và tin rằng hành trình tâm linh là một hành trình của sự bình an và thanh thản nội tâm, của tình yêu và ánh sáng, của sự êm ái và chấp nhận. Ờ thì, nó không phải là hành trình mà tôi đang đi. Hành trình của tôi là bản tạp âm khùng loạn của những cảm xúc đen tối, tiếng ầm ĩ thịnh nộ của sự tức giận, oán hận, coi thường, khinh bỉ và kinh tởm, phần lớn chúng chính là hướng vào bản thân tôi.

Tối qua tôi đã viết liền một mạch mười giờ đồng hồ. Tôi gần như không nhớ nổi. Sáng nay tôi nhìn lại những gì tôi đã viết, nó giống như một bãi nôn mửa, giống như là ói hết ra cảm xúc. Nó giống như là tôi đã có một khối khó chịu cực kỳ to lớn, một sự tồi tệ khốn khổ bên trong tôi và nó đã phun ra và nó cứ tiếp tục chảy ra như thế từ một cái nguồn không đáy. Thực ra nó không phải là không đáy, tôi biết rằng nó không phải vậy, nhưng biết bằng lý trí không giống như với biết theo trực giác.

***

Tôi đang có tiến triển. Theo một nghĩa thì nó rất là ngắn ngủi, và theo một nghĩa khác thì nó hoàn toàn riêng biệt. Không thể có chuyện dừng lại, tôi đã thấy điều đó. Tôi không thể tạm dừng, không thể ngừng lại để nghỉ ngơi, dù có cố thì tôi cũng không thể kiểm soát được tốc độ của những thứ này. Thứ này kết thúc rồi thứ tiếp theo bắt đầu ngay. Hết lớp này tới lớp khác, không có chuyện đứng yên. Tôi hít thở rồi cố ép bản thân ngủ một giấc tử tế nhưng trên thực tế thì cách duy nhất để làm được điều đó là chỉ khi tôi lên giường trong trạng thái kiệt sức. Tôi không còn lên thời gian biểu nữa. Tôi ngủ khi tôi ngủ. Tôi hoàn toàn lộn xộn. Năng lượng của tôi thì vẫn tốt nhưng tôi thì trông có vẻ rất tệ hại. Đọc, viết, đi bộ, ngủ: đó là toàn bộ những gì tôi làm. Làm thế nào mà một người có thể vượt qua được chuyện này khi có người khác ở xung quanh? Hoặc là vẫn giữ công việc thông thường hoặc một đời sống thông thường? Hoặc là không có quá trình viết lách này? Họ sẽ phải cố gắng đưa thêm vào một chút kiểm soát nào đó và tại nơi mà tôi đang ở đây thì tôi thấy điều đó hoàn toàn không thể. Bất khả thi. Đây là một trận cháy rừng, không phải lửa nướng thịt ở sân sau nhà. Chắc chắn kết cục của họ sẽ là nhập trại tâm thần.

***

Vài năm trước tôi được cử đi phỏng vấn một vị thầy nổi tiếng và là tác giả của một vài cuốn sách. Tôi đã ở cùng ông ta trong ba tuần tại Vancouver và Seattle. Ông ta nói một cách hiểu biết và thuyết phục về quan điểm giác ngộ, con đường giác ngộ và nhân loại giác ngộ của một tương lai không xa. Mỗi khi ông ta cất tiếng, tôi luôn hào hứng đón nhận, như thể ông ta đang ban phước cho tôi bằng những lời nói của mình. Tôi đã ngồi đó ghi chép, gật đầu và mỉm cười, hoàn toàn không bình phẩm, hoàn toàn hấp thụ, hoàn toàn bị choán lấy trong vẻ bề ngoài như thánh nhân và danh tiếng của ông ta. Giờ đây tôi nhìn lại lúc đó và thấy rùng mình trước sự cả tin của mình. Ông ta đã nói về quan điểm giác ngộ là quan điểm của lòng từ bi và tình yêu vô điều kiện như thế nào. Tôi đang thích làm lại cuộc phỏng vấn đó ngay giờ đây! Quan điểm giác ngộ? Từ bi? Tại sao lúc ấy thần kinh tôi lại đờ đẫn đến mức chỉ ngồi đó và để cho ông ta rời đi với những lời nói đó? Là một nhà báo nào đó cơ đấy! Tôi đã là một con cừu bị tẩy não biết nhường nào! Hãy mang người đàn ông đó tới trước mặt tôi hiện tại. Tôi bật cười khi nghĩ về nó. Tôi cảm thấy như chỉ riêng ánh nhìn của tôi cũng để làm phân rã ông ta, hoặc tôi có thể bước đi xuyên qua ông ta mà không gặp cản trở gì. Tôi sẽ không cần phải nói, tôi có thể phá hủy ông ta chỉ đơn giản bằng cách nhìn thấu rõ ràng ông ta.

***

“Hãy biết bản thân mình,” là câu nhảm nhí. “Hãy xóa bỏ sự tẩy não của bản thân mình!”, đó mới là toàn bộ vụ này. Ngay cả khi tôi đang viết những dòng này, tôi cảm thấy linh hồn mình như đang bị vặn xoắn bởi với một khối đen tối của sự căm ghét và oán hận, nhưng tôi biết rằng nó nên là như vậy, đó là cách mà tiến trình hoạt động. Mỗi bước chân như là một vụ nổ tua chậm; bắt đầu từ một đốm lửa, tăng dần cường độ, nở thành một quả bóng lửa hung tàn, và cuối cùng trào dâng thành một địa ngục nóng-trắng, thiêu đốt, thanh lọc tất cả, phá diệt mọi thứ và không để lại cái gì tại nơi mà đã từng có cả một ngọn núi. Ý tôi là, nó cứ lặp đi lặp lại, cứ vài ngày một lần thế, nó là như vậy. Bùm! Bùm! Bùm! Mỗi bước bắt đầu từ một vết ngứa, lớn thành một cơn đau, và rồi phun trào thành một trận đại hỏa tai. Mỗi phân tử bị đốt cháy đều là một phân tử của tôi. Cái bị thiêu đốt trong quá trình này là cái tôi ngụy tạo, và mỗi bước là một trận chiến kéo dài của riêng nó. Đây không phải chỉ là một thử thách của lý trí. Tôi vượt qua một chướng ngại vật và tôi có một khoảnh khắc yên bình trước khi vật cản tiếp theo bắt đầu hiện ra trước mắt. Lúc mới đầu thì nó nhỏ và xa tít, nhưng nó cứ lớn dần lớn dần cho tới khi nó nở ra to tới mức không tưởng trước mặt tôi. Chúng là những con quỷ của tôi, nhưng trước đây khi tôi để cho chúng đi vào thì chúng đã không phải là quỷ, chúng đã từng là những bó nhỏ yêu thương của sự ấm áp, hạnh phúc và an toàn. Nhưng hiện tại tôi muốn đi đến trái tim của mọi thứ, chúng là những con quái vật nhỏ bé cứng đầu, và mỗi con cần phải được tàn sát không khoan nhượng. Không hề có sự lựa chọn, không có quyết định nào để đưa ra. Tôi giết chúng, mổ xẻ chúng, và nhìn xem rõ chúng thực sự là gì, cái mạng lưới của cái ngã mà tôi đã giăng ra để ngăn chặn bản thân mình khỏi thực tại.

Mọi thứ tôi làm để khẳng định và định nghĩa cái ngã thật ra chỉ là để phủ nhận sự vô ngã. Dù có việc gì nhỏ nhoi hoặc nực cười tới mức nào thì nó cũng vẫn là nảy sinh ra từ một cái gốc chung đó, cái gốc mà mọi sự lựa chọn và hành động của tôi nảy sinh. Mọi thứ của cuộc sống được giản lược xuống chỉ còn là sự phóng chiếu ra cái sai và phủ nhận cái đúng. Cái ngụy ngã cần phải liên tục được khẳng định, giống như một quả bóng bay bị lủng mà ta phải thổi hơi liên tục vào. Nhưng nếu như ta ngừng thổi? Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Chúng ta sẽ thấy được cái gì sẽ còn lại sau khi nguồn cung cấp sức sống bị rút ra. Đó là cách mà chúng ta tìm ra cái gì là thực, cái gì thực sự là ta và cái gì không phải là ta. Thực sự thì nó đơn giản làm sao. Điều này không đòi hỏi phải có triết học hay tôn giáo hay những ông già râu trắng. Nó chỉ đòi hỏi tính trung thực.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *