Dịch: Những bức thư của Julie #8

Tôi đã không còn giao thẩm quyền của mình cho người khác. Tôi không hoãn lại hay từ bỏ. Hiện tại tự bản thân tôi đã thấy rõ và tôi thấy rằng không hề có thứ gì ổn. Nó chính xác là đối lập ngược lại với ổn. Có thứ gì có thể ổn nếu như chính cuộc sống của anh là một sự dối trá? Nếu như con người của anh chỉ là một sự hư cấu? Nó đơn giản như vậy đó. Đâu còn có gì khác quan trọng? Ở đó đâu còn gì khác? Không hề có người chiến thắng. Không có sự thành công. Nếu cuộc sống của anh là một sự dối trá thì anh là ai và anh là cái gì cũng là dối trá. Không hề có lời đáp nào cho điều đó. Hoặc là anh lăn trở lại và ngủ tiếp hoặc là anh gặm đứt dây trói để thoát ra.

Có bao nhiêu người mà tôi quen biết hoặc biết tới, những người mà đặt mọi quả trứng tâm linh của họ trong một cái rổ của thiền định? Có bao nhiêu người nghĩ rằng tất cả thời gian mà họ đã dành ra để thiền sẽ có tác dựng xây đắp nên một điều gì đó? Kiến tạo gì đó lên bên trong họ? Làm họ đi tới gần hơn tới một điều gì đó? Tôi biết những người đã ngồi thiền chai cả mông trong nhiều năm và giờ thì họ ở đâu? Ngay tại nơi mà họ bắt đầu. Làm theo cách đó không thể có tác dụng. Tôi biết nó không thể bởi vì tôi biết nó là gì. Thiền định tương đương với thuốc chỉ định. Giống như kê thuốc cho những bệnh nhân đang điều trị tại nhà thương điên, hoặc tốt hơn, là thuyết phục họ tự kê thuốc cho bản thân họ, và tăng liều lượng lên bất cứ khi nào họ cảm thấy một chút nhức nhối nhỏ nhất từ chứng khó tiêu tâm linh. Nurse Ratched! Một ngày nào đó tôi sẽ đọc lại cuốn One Flew Over the Cuckoo’s Nest của Ken Kesey với con mắt cực kỳ khác.

***

Bây giờ tôi thà rằng bị thiêu đốt trong địa ngục mãi mãi còn hơn là tiếp tục sống trong nhà tù nghẹt thở của những sự dối trá. Anh nghe cái từ bản ngã và anh nghĩ nó là về tâm lý và cá nhân, nhưng bản ngã không phải là cấu trúc cá nhân, nó là cấu trúc của sự giam hãm. Là thế đó và không gì khác. Không gì khác. Jed, anh đã nói gì trong cuốn sách nhỉ? “Không có gì để nói về nó, không có gì để cảm thấy được nó, không có gì để biết về nó.” Tất nhiên! Tất nhiên! Chẳng có bất cứ một thứ gì quan trọng về giấc mơ ngoại trừ việc anh đang nằm mơ. Hãy tỉnh dậy!

Giờ thì tôi đã hiểu sự sợ hãi. Tôi biết nó là gì, toàn bộ nó là như nào. Anh có thể nhìn vào bản thân mà không thấy nó, bởi vì anh không thấy bất cứ thứ gì mà không phải là nó. Tôi biết rằng không phải là tôi đang lo sợ, mà tôi là sự sợ hãi.

Cơ Đốc giáo đâu có là gì ngoài một sự bảo kê rẻ tiền? Chiến thuật mặt xanh/mặt đỏ (Good cop/bad cop). Người con, đấng cứu rỗi được ban phước, cứu chúng ta khỏi cái gì? Khỏi người cha tâm thần lập dị quả quyết muốn thiêu sống chúng ta vĩnh viễn bằng mọi giá? Thằng khốn kiếp bệnh hoạn nào lại nghĩ ra thứ này? Kẻ lười nhác đáng thương kiểu nào mới sa ngã tin vào nó? Kiểu của tôi. Tôi. Tôi đã như vậy. Tôi đã không vượt qua nó, tôi đã không thể miễn dịch. Và giờ tôi đang xả thứ chất độc này ra khỏi hệ thống của tôi, tôi có thể thấy những bí mật của nó trong việc cầm tù chúng ta.

Tôi biết, Jed à. Tôi biết. Cái gì tồn tại cái đó đúng. Tôi biết điều đó, tôi biết, nhưng lạy Chúa! Cả nhân loại đang bị thiểu năng tâm linh, điều đó chẳng phải rất kinh ngạc sao? Thuốc phiện của quần chúng, họ nói về tôn giáo, nhưng không phải, không thực sự là vậy, bởi vì không ai miễn dịch được. Không có ai ở ngoài giấc mơ gây nghiện này và nhìn vào những kẻ nghiện ngập. Kẻ giàu có và quyền lực cũng hoàn toàn phê pha như kẻ nghèo và yếu đuối, kẻ vô thần cũng phê nhiều như kẻ mộ đạo. Tôi đang bắt đầu nhìn ra sự tách biệt này vận hành sâu tới mức nào, nó thực sự tràn lan tới mức nào.

***

Hôm nay tôi đã ra ngoài đi bộ và tôi đã ngập tràn trong sự hạnh phúc tới mức mà tôi phải nhảy chân sáo! Nhảy chân sáo đấy! Tôi đã chưa từng nhảy chân sáo kể từ lúc tôi biết hứng thú tới bọn con trai! Tôi đã nhảy chân sáo xuyên qua khu rừng cây và hát vang những ca khúc ngu ngốc và nhảy lên xuống trên mặt đất để cho nó biết rằng tôi đang ở đây. Tilly đã đến và nhảy cùng tôi, nhảy nhót và hú hét. Tôi nghĩ là chúng tôi đã kết nối! Tôi đã bất chợt nhận ra rằng sau hơn một năm biến động đau đớn này, tôi hoàn toàn không có bất có thứ gì để khoe về nó và ý nghĩ đó thực quá hài hước! Nó giống như đập nước bị đổ sụp. Tôi không có minh triết, không có tri thức, không có gì để truyền đạt. Trải qua toàn bộ thứ địa ngục này và tôi chẳng có gì để khoe về nó. Tôi không đắc được gì, không đạt được gì. Thật hoàn hảo làm sao! Cái từ kẻ khờ thông thái nảy ra trong đầu tôi ngay sau đó và tôi cảm thấy nó hoàn hảo. Thật là một từ tuyệt vời! Tôi đã trở nên ngu ngốc một cách phấn khởi tới mức tôi thực sự hưởng thụ việc ở đây với chính bản thân mình! Tôi nghĩ rằng điều đó có thể là do tôi đã không còn nghĩ về mọi thứ quá nhiều nữa. Tôi không thể tin được rằng mình đã dành ngần ấy thời gian trong cuộc đời mình vào việc suy nghĩ. Cứ nghĩ nghĩ nghĩ cả ngày như thể là có bất cứ thứ gì để nghĩ vậy. Tôi đã nghĩ gì lúc đó nhỉ? Khi chuyện này kết thúc tôi thề rằng mình sẽ không bao giờ suy nghĩ nữa! Một thói quen ghê tởm!

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.