Dịch: Những bức thư của Julie #9 (Kết)

Cái con người mà tôi từng là nay đã biến mất. Tôi thậm chí còn không thể hiểu được sao tôi lại từng là con người đó. Con người trong quá khứ đó hoàn toàn phi lý đối với tôi hiện tại. Sao tôi lại có thể u mê tới mức đó? Hôn mê quá sâu? Quá lừa dối? Quá nặng nề? Quá vô thức? Tôi đã nghĩ rằng là một người tâm linh và là một kiểu gì đó nhưng. Tôi đã chính xác là thứ đối lập. Cái được gọi là tâm linh của tôi đó không phải là sự kết nối với thực tại mà là tấm khiên chắn đi thực tại. Tôi quả thật là một kẻ mê muội tâm linh đáng buồn biết nhường nào? Nó có vẻ như là cứ mỗi vài tháng tôi lại có đột phá tâm linh để tỉnh ngộ hơn và cứ trông chờ đến tuyệt vọng có sự đột phá tiếp theo. Một ảo ảnh này đằng sau ảo ảnh khác. Bất kể họ bán thứ gì, tôi đều mua. Thật là đồ nhà quê! Thật là dị hợm! Tôi đã tìm kiếm cái gì cơ chứ? Ngay giờ đây tôi không biết nữa bởi vì vốn ngay từ lúc đó tôi cũng đã không biết. Có một thứ gì đó hứa hẹn sẽ bắn tôi phóng thẳng lên một địa thế tồn tại tuyệt vời nào đó nơi mà mọi mong ước của tôi được hoàn thành, mọi người sẽ tìm kiếm sự tư vấn của tôi, mọi người sẽ ngưỡng mộ sự hạnh phúc của tôi và cuộc sống của tôi sẽ lấp lánh như một viên kim cương mãi mãi. Những ham muốn đáng thương hại của bản ngã được kéo dài tới giới hạn cực điểm kỳ cục của chúng. Thật là một đống nhảm nhí, nhưng tôi đã là thế, tôi đoán vậy, một đống nhảm nhí. Tôi còn có thể nói như nào khác chứ? Tôi không thể biện minh ra một ý nghĩa cho nó bởi vì vốn nó đã là phi lý ngay từ đầu. Nó luôn nói về một trạng thái tồn tại nào đó mơ hồ nhưng tuyệt vời mênh mông hơn bình thường rất nhiều, hoặc là một kiểu trạng thái ý thức thăng lên hoặc một mức độ làm chủ một thứ gì đó mà tôi thậm chí còn không thể đoán được bản chất của nó là gì. Một thứ gì đó mới, thứ bổ sung tuyệt vời này là thứ sẽ thanh lọc tôi trong một tháng. Rồi tháng kế tiếp sẽ là một kỹ thuật thiền định kỳ diệu, thứ sau cùng sẽ mang đến cho tôi bất cứ thứ gì mà tôi đã luôn mong đợi có được từ thiền định. Rồi một tháng sau mọi người sẽ đổ xô đến gặp một vị guru mới nhất vừa xuất hiện để nghe cô ấy giảng giải về ý nghĩa của vạn hữu. Sơn lại cửa của mình màu đỏ, ngủ hướng mặt về phương bắc, tụng những mantra líu lưỡi, rửa sạch nội tạng của mình, điều chỉnh lại những luân xa, đọc kinh, đeo loại đá này, ngồi trong tư thế nọ, thắp nhang này, nhìn đăm chiêu vào tranh ảnh của thánh nọ, đắc được sự ban phước của thánh đó, mua sách này, tham gia hội thảo nọ. Không mạo hiểm, có thờ có thiêng, ít nhất mua một trong những thứ: những viên đá thần thánh, pha lê có tính chữa lành, dầu an thần, nhang thanh tẩy, nến cải thiện tâm trạng, hạt vòng, rồi nhiều chuỗi hạt vòng hơn nữa. Căn hộ của tôi trở thành một nhà chứa những thứ được tôn thờ ở Ấn Độ, chuông gió, tượng những vị thần trong đạo Hindu, tranh Phật giáo, bài tarot, biểu đồ chiêm tinh học, hệ thống đèn sáng đủ màu, chất tạo hương thơm trị liệu, tranh vẽ biểu tượng yantra, đệm ngồi thiền, thảm yoga, thực phẩm an toàn, những sản phẩm sạch an toàn, vải tự nhiên, thảm không thoát khí độc, những bức tranh không có chất độc hại. Sách, hàng trăm cuốn sách. Mọi cuốn sách ngu ngốc với một bìa sách đẹp và góc sách sáng sủa. Những tờ tạp chí mà tôi đã từng rất tự hào được cộng tác cùng, nay tôi rất xấu hổ ngay cả khi mới chỉ nghĩ tới chúng. Ham thích này tới ham thích nọ, hết mánh lới này tới chiêu trò khác, và ở đó tôi đã như là một cô học sinh rơi vào tròng của một vòng xoay bất tận của đam mê tâm linh. Đó đã là cuộc sống của tôi! Nếu Thượng Đế xuất hiện trước mặt tôi vào bảo tôi quay trở lại làm con người đó, tôi sẽ cố giết chết Ông Ta. Làm thế, hoặc là tôi sẽ tự kết liễu bản thân, nhưng tôi sẽ không bao giờ quay lại nhà tù của sự đần độn đó. Và tôi còn đã có một cái đồng hồ Thiền ở cạnh giường để làm cái mẹ gì chứ!

***

Lạy Chúa, giờ đây tôi đã là một ma cà rồng khốn kiếp. Từ giờ tôi sẽ đối diện với mọi người trong cuộc đời của mình như nào? Tôi đã là một con bướm và họ là những con sâu mà thậm chí còn không biết tới có sự tồn tại của một sinh vật được gọi là bướm. Giờ tôi làm gì? Tôi có chui lại vào trong vai diễn của Julie không? Trao đổi những thú vui điên khùng? Giả vờ là mình có hứng thứ với…cái gì đó của mọi người? Với những thế giới được tưởng tượng ra của họ? Với những cuộc đời được tưởng tượng ra của họ? Với những nhân vật được xác định rõ ràng trên sân khấu tí hon của họ? Với cái được và cái mất của họ, với sự trang điểm và làm dáng của họ? Với nhu cầu khẩn thiết tới tuyệt vọng của họ được hòa bản thân mình vào trong mỗi người khác? Với những…ôi Chúa…những quan điểm của họ? Tôi nghĩ rằng tôi không thể chịu đựng nổi một phút với những thứ đó. Không nổi một phút. Thật có thể khả thi cho tôi thủ vai cái ngã trước đây của mình, nhưng còn cái gì khác chứ? Tôi có thể làm gì khác? Nói ra sự thật sao? Tôi không thể, rõ ràng rồi, nhưng tại sao không? Có thể đó là cách dễ dàng nhất để thoát, cứ nói ra sự thật theo cách thẳng thừng nhất có thể và để mặc cho mọi thứ đổ vỡ xuống nơi mà nó có thể đổ. Sự thật nghe sẽ như nào nhỉ? Tôi nghĩ rằng mình có thể giới hạn mọi cuộc đối thoại trong tương lai xuống còn một vài nhận xét đơn giản. “Tôi không biết.” “Tôi không quan tâm.” “Tôi không có suy nghĩ gì về vấn đề đó.” “Lời của anh chẳng có ý nghĩa gì với tôi.” “Chẳng có ích gì khi nói với tôi.” “Anh không thể thấy rằng tôi không thực sự hiện hữu ở đây sao?” Nhưng nếu mà tôi phải nói những điều đó, vậy thì tôi đã phạm sai lầm rồi. Tôi đang bắt đầu hiểu ra cô độc có nghĩa là gì. Nó hoàn toàn không giống như những gì tôi đã phỏng đoán. Khi tôi có nghĩ bất cứ gì về điều đó, tôi đã lãng mạn hóa nó một chút, nhưng điều này không hề lãng mạn chút nào. Đây không phải chỉ là một sự nhận ra đơn giản rằng tôi chỉ có một mình, mà nó là sự lột bỏ chậm rãi của tất cả mọi người và tất cả mọi thứ đang nói với tôi rằng tôi không cô độc. Tôi đang bắt đầu nhìn ra được con đường này thực sự dẫn tới đâu. Tôi nghĩ rằng tôi có thể tự xử được khi tôi tới được đó, bởi vì điểm đến đó chỉ có vẻ tồi tệ khi nhìn từ vị trí này đây, nhưng quá trình tới được đó còn khủng khiếp hơn bất cứ địa ngục nào. Tôi thậm chí không thể buông bỏ bản thân, hoặc khiến bản thân tê liệt trước nó. Tôi biết rằng toàn bộ cuốn sách của anh là nói về điều này, Jed à, nhưng chỉ bây giờ tôi mới bắt đầu hiểu được nó thực sự có nghĩa là gì. Tôi đã thoát ra rồi. Tôi đã không còn là một phần của thứ gì đó nữa và sẽ không bao giờ là một phần của một thứ gì đó thêm lần nữa.

***

Giải pháp khả thi duy nhất đó là cắt bỏ mọi kết nối và tạo khoảng cách với mọi người. Tôi không biết phải làm như nào. Tôi đã có sự liên kết mạnh mẽ với rất nhiều người, những tình bạn sâu sắc, những mối quan hệ trường tồn. Sự gắn kết với gia đình của rất chặt, đặc biệt là tôi với mẹ tôi và với một đứa em gái tôi. Tôi sẽ làm gì với điều đó? Họ không có khả năng hiểu được rằng, Julie, dù cho tôi có trông giống cô ấy tới nhường nào, đã không còn nữa. Sẽ không có sự thuyết phục, giải thích nào có thể làm họ hiểu, vậy thì tôi sẽ làm gì đây? Tôi có thể khiến họ ghê tởm hoặc chán ghét tôi tới mức mà phép màu của tình mẫu tử cũng bị gãy. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng ra chuyện đó sẽ trả giá như nào. Hoặc là tôi có thể đơn giản bỏ đi. Biến mất. Đổi tên, rời nước, cao chạy xa bay. Chuyện đó thực sự có khả năng hiệu quả bởi vì những người thân cận với tôi nhất là những người có quan điểm khá phổ thông và họ luôn coi tôi là một người ít gò bó. Thậm chí tôi còn không phải rời đi quá xa. Tôi chỉ cần đơn giản gửi một ghi chú ngắn cho mọi người rằng tôi đã thề nguyện sống cuộc sống phụng sự dưới chân thầy Swami Salami và sẽ chuyển tới đạo tràng của ông ta tại một nơi vùng sâu vùng xa. Ở Himalaya, không điện thoại, không email, hẹn gặp lại mọi người, và tôi chắc chắn rằng mặc dù chuyện này sẽ gây ra không ít đau buồn, nó cũng không phải là một điều bất ngờ.

Tuy nhiên, thật đáng ngạc nhiên với tôi rằng, việc vĩnh viễn bị tách biệt ra ngoài lại không tạo ra quá nhiều gánh nặng với tôi. Nó có vẻ giống như một thử thách vận hành hơn là một cơn khủng hoảng cảm xúc như tôi đã tưởng. Điều này không hoàn toàn chuẩn tại thời điểm hiện tại, nhưng tôi có thể thấy trong tương lai nó sẽ là vậy. Tôi vẫn còn nhiều công việc phải làm, nhiều thứ trong căn gác xép cần phải dọn dẹp, làm cho nhiều ánh sáng vào hơn, nhưng thực tại mới đang được đi vào thiết lập. Tất cả chỉ là một giấc mơ và tôi đã thức tỉnh, và tôi sẽ không bao giờ tin vào giấc mơ lần nữa.

***

Khi tôi tới cửa hàng hoặc xuống thành phố tôi phải chui lại vào Julie một cách kỳ cục. Người mà thân thiện, hào hứng, nhưng giờ đây đã không còn quá nhiều nữa. Giờ tôi đã không còn cần bất cứ thứ gì phản chiếu lại bản thân nữa. Giờ tôi giữ lại nhiều hơn, không hướng ngoại, không công khai, không ấm áp, không hấp dẫn. Chỉ vừa đủ. Chỉ tử tế vừa đủ để lấy được thứ tôi cần và rời đi. Tôi đã vượt qua được quan điểm cá nhân. Tôi không hứng thú với quan điểm cá nhân của tôi hay của bất cứ ai khác. Tôi không có sự xa xỉ của việc quan tâm tới người khác nghĩ gì, nhất là ý kiến của bản thân tôi. Tôi sẵn lòng đánh mất đi lòng tự trọng của mình, nhưng tôi vẫn có nó. Nó đã thích nghi. Nó đã từng dựa trên hàng chục, hàng trăm nhân tố, hoặc có thể nhiều hơn thế. Nhưng nay nó chỉ dựa trên một thứ duy nhất. Trên quá trình này. Không có gì khác quan trọng. Lý do duy nhất để hành xử “bình thường” giữa mọi người là để bảo vệ quá trình này. Không có gì quan trọng, ngoại trừ quá trình này.

***

Không còn những cấm kỵ nữa. Không có nơi nào đóng cửa chặn tôi, sẽ không có nơi nào mà tôi không đến. Không có thứ gì vượt ngoài giới hạn. Tôi không xa lánh bất cứ thứ gì. Không có gì ngoại lệ. Không có thứ gì là hèn hạ hay ghê tởm, không có thứ gì là quá tột cùng. Tiêu chuẩn duy nhất để tôi đánh giá một thứ là liệu nó có giá trị gì với quá trình thức tỉnh của tôi hay không. Không phải là tôi không biết e sợ, chỉ là vụ này chính là sự dỡ bỏ mọi bức tường, tất cả bức tường. Nếu như mắt của tôi xúc phạm tôi, tôi sẽ móc nó ra. Nếu như tay của tôi xúc phạm tôi, tôi sẽ cắt bỏ nó luôn. Không có cái giá nào mà tôi không dám trả. Không có cái giá nào là quá cao.

***

Tôi đang bắt đầu tự hỏi mục đích của toàn bộ chuyện này là gì, toàn bộ quá trình mà tôi đã tốn hơn mười bốn tháng vừa qua để cào cấu ra đường đi xuyên qua. Mục đích chết tiệt của nó là gì? Nó chẳng có bất cứ nghĩa lý gì. Tôi đoán rằng nó chính là cái nghịch lý tinh túy của toàn bộ vụ này, sự hài hước điên rồ của nó. Ai có lợi? Chẳng ai được lợi lộc gì cả. Không hề còn Julie. Mục đích của trận biến động to lớn này là gì? Chẳng có gì cả. Nó là tuyệt đối vô nghĩa, không thể phủ nhận. Làm thế nào mà một thứ khổng lồ tới mức này, có tính chuyển hóa tới mức này, biến đổi mọi phân tử tới mức này, lại có thể quá vô nghĩa? Nhưng nó là như vậy. Tôi đoán là anh cũng có thể nói điều tương tự với bất cứ thứ gì khác.

***

Trong vài tháng gần đây, có vài lần tôi bị ngập tràn trong sự hạnh phúc mãnh liệt tới mức tôi thực sự cảm thấy nó có thể vượt quá mức chịu đựng của tôi. Tôi chưa từng biết đến thứ hạnh phúc nào có thể so sánh với nó và tôi cũng không thấy là có bất cứ thứ hạnh phúc nào có thể. Cảm giác giống như là nó có thể giết chết tôi và tôi cũng không quan tâm nếu như nó làm thế thật. Giờ tôi đã nhìn thấy rồi. Jed, thứ mà anh đã không nói tới trong cuốn sách của anh và tôi hiểu tại sao anh đã không làm thế. Ở đây có một thực tại mà anh đã không đề cập vào và giờ tôi đã biết nó, tôi biết tại sao. Có một nơi mà mọi nghịch lý biến mất và không còn lại câu hỏi nào, nhưng chẳng có lý do nào để cố gắng mô tả nơi này. Anh đã đưa ra một câu trả lời hoàn hảo cho tất cả những câu hỏi dường như không có lời giải: Hãy tới đây và tự nhìn để chứng thực. Giờ tôi đã ở đây. Giờ tôi đã nhìn thấy. Nó vốn vẫn luôn ở đó mọi lúc. Có vẻ như cái giá của chân lý là mọi thứ, nhưng không phải vậy. Làm thế nào mà lúc trước tôi lại có thể không biết? Cái giá của chân lý là không gì cả.

*Hết*

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *