Tôi thấy rằng phần lớn những người theo dõi trang này là Phật tử hoặc những người có khuynh hướng theo giáo lý Phật. Mặc dù trang này tôi không muốn nhắc đến tôn giáo, nhưng tôi nghĩ rằng cần thiết để viết bài này.
Một vài người hỏi tôi tại sao họ tu tập thiền định, ăn chay, tụng kinh niệm phật, hành thiện bố thí nhưng lại không đắc được thành tựu tâm linh nào, thậm chí cuộc sống họ không an bình hơn chút nào. Tôi cần phải nói rằng phương pháp tiếp cận của họ ngay từ đầu đã sai. Chúng ta thường hiểu lầm rằng chỉ cần bắt chước hành động của Phật, thái độ của Phật, là ta sẽ thành Phật, (hay ít nhất cũng thành một bậc thầy đáng kính nào đó).
Hãy nhớ lại tiểu sử của Phật. Không phải hoàng tử Gautama ăn chay hành thiện, từ bi hỉ xả, vô dục, vô chấp chước rồi thành Phật, mà là ngược lại, ông ta chứng ngộ Chân Lý sau đó mới ăn chay, hành thiện, truyền đạo cứu người. Trước đó ông hoàn toàn là một người ăn chơi hưởng thụ trong xa hoa. Khi một người đắc được Chân Lý, họ đánh mất tất cả các dục vọng, chấp chước một cách tự nhiên vì họ đã nhìn xuyên qua sự vô thường giả tạm của cuộc sống sau đó sự từ bi nảy sinh thuận lý thành chương. Trong khi chúng ta lại cứ áp đặt tâm lý bản thân, bắt buộc mình phải hành xử như Phật. Áp buộc bản thân ăn chay trong khi chính mình không thích, áp buộc bản thân bố thí trong khi mình cũng tiếc của, áp buộc bản thân giúp đỡ người khác nhưng không vui vẻ gì khi người khác không nói lời cảm ơn,…Điều này tạo nên xung đột và mâu thuận trong tâm lý và cơ thể, nó chỉ khiến cuộc sống bạn thêm muộn phiền và rối ren.
Trí tuệ và sự thấu hiểu phải là thứ đến trước, sau đó hành động đến sau. Trước khi bạn nhìn thấy được bản thân bạn và người khác như là một thì thứ bạn gọi là tình yêu hay sự từ bi của bạn chỉ là ảo tưởng. Bạn chỉ đang cố tô vẽ cho hình tượng bản thân mình, xây dựng hình tượng bản thân là một người tử tế, một người tâm linh.
Bạn không thể nào giác ngộ chỉ bởi việc bắt chước hành vi của một người giác ngộ. Đã từng có nhiều cá thể giác ngộ đã từng bước đi trên trái đất này. Chân Lý của họ là một, nhưng mỗi người có một cách biểu lộ và truyền đạt khác nhau, họ cũng có cá tính khác nhau. Có người truyền đạo, có người cả đời không hé miệng nửa lời. Trong khi Phật khuyên người ăn chay, Jesus vẫn ăn thịt cá uống rượu. Trong lịch sử Thiền tông có những vị thầy vô cùng hung ác chuyên đánh đập và chửi bới đệ tử nhưng vẫn dạy ra những người giác ngộ. Bậc thầy Osho mà các bạn tôn kính cũng từng bị cảnh sát Mỹ túm cổ do vi phạm luật và trục xuất khỏi liên bang. Chẳng có bất cứ một tiêu chuẩn bề ngoài nào để bạn có thể phán xét một người giác ngộ hay không. Cuộc sống chỉ là một giấc mơ giả tạm, khi bạn nhân ra điều này bạn có thể đóng vai bất cứ một nhân vật nào.
Bạn có thể hỏi làm thế nào mà tôi có thể giác ngộ? Nếu nói từ quan điểm cao nhất, câu trả lời là chẳng có cách nào hết. Tu tập tâm linh có thể giúp bạn đắc được điều này, điều nọ, nhưng bạn không đắc được Chân Lý. Một người không chứng ngộ Chân Lý. Chân Lý chứng ngộ người đó. Chân Lý bật chợt nuốt chửng người đó. Giống như việc bạn đang nằm mơ rồi bất chợt nhận ra đây là một giấc mơ vậy. Chẳng có điều gì báo trước hết. Sau đó bạn phải học cách tiếp tục sống trong giấc mơ với Chân Lý đó, hoặc bạn có thể chọn thức tỉnh khỏi giấc mơ đó luôn.
Ngay từ ngày hoàng tử Gautama ra đời, ông đã được tiên tri rằng người này sẽ trở thành bậc giác ngộ. Bất kể nỗ lực ngăn cản của nhà vua đều không thành công. Vì vậy Giác Ngộ chính là Định Mênh của bạn, bạn không thể trốn tránh được nó. Bạn không thể say ngủ vĩnh viễn được. Tất cả đã được sắp đặt, Bạn không thể làm gì hết. Bạn đang nhìn thấy sự hỗn loạn trong cuộc sống này vì bạn đang nhìn tại thấp điểm. Nếu bạn nhìn từ một độ cao khác bạn sẽ thấy rằng tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, tất cả các khúc quanh co của một dòng sông đều chỉ là sự chuẩn bị cho cái kết đổ ra biển. Giọt nước không thể thay đổi phương hướng chảy của nó, không thể dừng lại, không thể quay lại. không hề có sự lựa chọn.
Sau cùng thì mục đích của cuộc sống này cũng chỉ là sự vui vẻ. Hãy thư giãn, đừng ép buộc bản thân. Hãy làm theo những gì nội tâm mách bảo bạn. Không phán xét. Không hối hận, Và hãy thưởng thức cuộc sống bất kể nó như nào đi nữa khi bạn còn có thể.