H: Có những đệ tử của Bhagavan đã có ân điển của ngài và giác ngộ mà không gặp bất kỳ khó khăn đáng kể nào. Tôi cũng muốn có ân điển. Là một người phụ nữ và sống ở một khoảng cách xa, tôi không thể đồng hành cùng Maharshi dưới thánh quang của ngài nhiều thời gian như tôi muốn và không thường xuyên được. Có thể tôi sẽ không thể trở lại. Tôi cầu xin ân điển của Bhagavan. Khi tôi trở lại nơi ở của mình, tôi muốn ghi nhớ Bhavagan. Cầu mong Bhagavan vui lòng thỏa mãn lời cầu nguyện của tôi.
Đ: Bạn sắp đi đâu? Bạn sẽ không đi đâu cả. Thậm chí giả sử bạn là cơ thể, cơ thể của bạn có đi từ Lucknow đến Tiruvannamalai sao? Bạn chỉ cần ngồi trong xe và chiếc xe vận chuyển rồi người bạn đã được di chuyển đi. Và cuối cùng bạn nói rằng bạn đã đến đây. Sự thực thì bạn không phải là cơ thể. Chân Ngã vốn không chuyển động, thế giới di chuyển bên trong nó. Bạn vốn là những gì bạn là. Không có gì thay đổi trong bạn. Vì vậy, sau đó, ngay cả nó có vẻ như bạn khởi hành từ đây, đến nơi đó, thì sự thực bạn vẫn ở đây và ở đó và ở khắp mọi nơi. Những khung cảnh này có thể thay đổi. Còn ẩn điển vẫn luôn ở trong bạn. Nếu nó chỉ là một thứ bên ngoài thì nó là vô dụng. Ân điển là Chân Ngã. Bạn không bao giờ nằm ngoài sự hoạt động của nó. Ân điển luôn ở đó.
H: Ý tôi là khi tôi nhớ đến hình dáng của ngài, tâm trí tôi sẽ được củng cố và cần có sự phản hồi đến từ phía ngài nữa. Tôi không nên phó mặc mọi thứ cho sự nỗ lực cá nhân của mình mà xét cho cùng thì nó vẫn yếu đuối lắm.
Đ: Ân điển là Chân Ngã. Tôi đã nói rồi, nếu bạn nhớ Bhagavan, bạn được thúc đẩy làm như vậy bởi Chân Ngã. Không phải là ân điển đã ở đó rồi sao? Có khoảnh khắc nào mà ân điển không vận hành trong bạn không? Sự tưởng nhớ của bạn là tiền thân của ân điển. Đó là sự phản hồi, đó là kích thích, đó là Chân Ngã và đó là ân điển. Không cần phải lo lắng.
H: Tôi có thể kết hợp sự trợ giúp từ bên ngoài và nỗ lực của riêng tôi đến được sự thật sâu sắc hơn về chân tánh của mình không?
Đ: Chính cái thực tế rằng bạn đang bắt đầu nhiệm vụ tìm lại Chân Ngã cũng là một biểu hiện của ân điển thiêng liêng. Nó tràn đầy sức sống trong Trái Tim, trong nội tại, trong cái Ngã đích thực. Nó thu hút bạn từ bên trong. Bạn phải cố gắng đi vào từ bên ngoài. Nỗ lực của bạn là một nhiệm vụ nghiêm túc, chuyển động sâu bên trong là ân điển. Đó là lý do tại sao tôi nói rằng không có sự tìm kiếm đích thực mà không có ân điển, cũng không có ân điển hoạt động cho người không tìm kiếm Chân Ngã. Cả hai đều cần thiết.
H: Ta cần thiết phải có Guru trong bao lâu để nhận thức Chân Ngã?
Đ: Guru là cần thiết miễn là còn thiếu hiểu biết. Sự ngu dốt là do cái tôi tự đặt ra nhưng giới hạn sai lầm. Chúa ơi, trên được tôn thờ, ban cho sự kiên định trong lòng sùng kính dẫn đến đầu hàng. Khi người sùng đạo quy hàng, Thượng Đế bày tỏ lòng thương xót của mình bằng cách hiển lộ ra là Guru. Guru, nếu không, Thượng đế, hướng dẫn người sùng đạo, nói rằng Chúa ở bên trong và ngài không khác với cái tôi. Điều này dẫn đến sự hướng nội của tâm trí và cuối cùng là nhận ra.
H: Nếu ân điển là quan trọng như vậy, thì vai trò của nỗ lực cá nhân là gì?
Đ: Nỗ lực là cần thiết cho đến trạng thái thực ngộ. Ngay cả sau đó Chân Ngã phải trở nên hiển nhiên một cách tự nhiên, nếu không thì hạnh phúc sẽ không được hoàn chỉnh. Để đạt được trạng thái tự nhiên đó, cần phải có nỗ lực dưới hình thức này hay hình thức khác. Có một trạng thái nằm ngoài sự nỗ lực hay bất nỗ lực của chúng ta. Trước khi đạt tới trạng thái đó thì sự nỗ lực là cần thiết. Sau khi nếm trải niềm hạnh phúc ấy, dù chỉ một lần thôi, người ta sẽ cố gắng tái đắc lại nó. Một khi đã từng trải qua niềm hạnh phúc an bình, không ai muốn thoát ra khỏi nó hoặc tham gia vào bất kỳ một hoạt động nào khác.
H: Ân điển thiêng liêng có cần thiết cho việc đạt được giác ngộ không, hay những nỗ lực trung thực của cá nhân có thể tự mình dẫn đến trạng thái siêu thoát khỏi sinh tử?
Đ: Ân điển thiêng liêng là thiết yếu để chứng ngộ. Nó dẫn một người đến với sự thực chứng Thượng Đế. Nhưng ân điển như vậy chỉ được bạn cho một người tín đồ thật tâm hoặc một yogi. Nó chỉ được trao cho những người đã nỗ lực và không ngừng trên con đường hướng tới tự do.
H: Khoảng cách có ảnh hưởng gì đến ân điển không?
Đ: Thời gian và không gian ở bên trong chúng ta. Bạn luôn ở trong Chân Ngã của bạn. Thời gian và không gian có thể ảnh hưởng đến nó được sao?
H: Trên radio những người ở gần sẽ nghe thấy sớm hơn. Bạn là người theo đạo Hindu, chúng tôi là người Mỹ. Liệu nó có bất kỳ sự khác biệt nào không?
Đ: Không.
H: Ngay cả những suy nghĩ cũng bị người khác đọc được.
Đ: Điều đó cho thấy tất cả đều là một.
H: Bhagavan có đồng cảm với chúng tôi và thể hiện ân điển không?
Đ: Bạn đang ngập trong nước sâu tới cổ nhưng vẫn khóc đòi có nước. Điều này giống như rằng một người tại chỗ nước ngập sâu tới cổ nhưng vẫn cảm thấy khát, hoặc một con cá trong nước cảm thấy khát, hoặc nước cảm thấy khát. Ân điển vẫn luôn ở đó. Khi không có ân điển của Guru, buông xả không phải là thứ có thể đắc được, chứng ngộ chân lý cũng vậy, tự tánh trong Chân Ngã cũng thế. Nhưng tu tập cũng cần thiết. Duy trì trong Chân Ngã bằng nỗ lực cá nhân giống như việc huấn luyện một con bò mộng bị nhốt trong chuồng của nó bằng cách dụ dỗ nó với cỏ thơm và ngăn nó đi lạc.
H: Gần đây tôi đã bắt gặp một bài hát tiếng Tamil trong đó tác giả than thở rằng anh ấy không giống như con khỉ con ngoan cường có thể bám trụ với mẹ của nó một cách chặt chẽ, mà giống như một con mèo con đang được mẹ ngoạm vào gáy và mang theo. Tác giả vì vậy cầu nguyện để Thượng Đế chăm sóc anh ta. Trường hợp của tôi cũng giống hệt như vậy. Xin Bhagavan hãy rủ lòng thương tôi. Hãy gi lấy cổ tôi và giữ cho tôi không bị ngã và bị thương.
Đ: Đó là điều không thể. Sự nỗ lực của bạn và sự giúp đỡ của Guru cả hai đều cần thiết.
H: Phải mất bao lâu để một người có được ân điển của Guru?
Đ: Tại sao bạn muốn biết?
H: Để cho có tôi hy vọng.
Đ: Ngay cả một mong muốn như vậy cũng là một trở ngại. Chân Ngã luôn ở đó, nếu nó không ở đó thì sẽ không có gì hết. Hãy là chính mình và những mong muốn và nghi ngờ sẽ biến mất . Ân điển là đầu, giữa và cuối. Ân điển là Chân Ngã. Bởi vì có sự đồng nhất sai lầm của Tự Ngã với cơ thể mà Guru là được coi là một cơ thể. Nhưng từ cái nhìn của Guru, Guru là chỉ Chân Ngã. Chân Ngã là duy nhất và Guru nói với bạn rằng duy chỉ Chân Ngã tồn tại. Sau đó không phải là Chân Ngã chính là Guru của bạn sao? Ân điển có thể đến từ nơi nào khác chứ? Đó là từ một mình Chân Ngã. Biểu hiện của Chân Ngã là một biểu hiện của ân điển và ngược lại. Tất cả những nghi ngờ này nảy sinh bởi vì quan điểm sai lầm và hậu quả là người ta kỳ vọng vào những thứ ngoại vật đến giúp chính mình. Không có gì ở bên ngoài đối với Chân Ngã.