ĐỐI THOẠI #22

Sự tĩnh lặng và sat-sanga

Mặc dù Sri Ramana rất vui lòng khi đưa ra những lời dạy bằng ngôn từ của mình cho bất cứ ai yêu cầu,nhưng ông ấy thường chỉ ra rằng những lời dạy tĩnh lặng trực tiếp hơn và mạnh mẽ hơn. Những ”giáo lý yên lặng’ ‘bao gồm một sức mạnh tâm linh dường như phát ra từ hình tướng của ông, một lực lượng mạnh mẽ đến mức ông coi nó là khía cạnh trực tiếp và quan trọng nhất của giáo lý của ông. Thay vì đưa ra những hướng dẫn bằng lời nói về cách kiểm soát tâm trí, ông ấy dễ dàng phát ra một sức mạnh thầm lặng tự động làm yên lặng tâm trí của tất cả mọi người trong vùng lân cận của mình. Những người đã hòa hợp với lực này thuật lại rằng họ đã trải nghiệm nó như một trạng thái bình an và hạnh phúc bên trong; với một số môn đồ cao cấp, nó thậm chí còn tạo ra một kinh nghiệm về Chân Ngã.

Phương pháp giảng dạy này có truyền thống lâu đời ở Ấn Độ, người thuyết pháp nổi tiếng nhất là Dakshinamurti, một biểu lộ của thần Siva, người đã đưa bốn nhà hiền triết uyên bác đến trải nghiệm về Chân Ngã thông qua sức mạnh của sự tĩnh lặng của mình. Sri Ramana thường xuyên nói về Dakshinamurti với sự tán thành tuyệt vời và tên tuổi của ông ấy nổi lên trong nhiều của các cuộc trò chuyện trong chương này. Dòng sức mạnh này từ Guru có thể được nhận bởi bất kỳ ai có sự chú tâm tập trung vào Chân Ngã hoặc hình thức của Guru; khoảng cách không cản trở hiệu quả của nó. Sự chú tâm này thường được gọi là satsanga, có nghĩa đen là “liên kết với hiện hữu”. Sri Ramana hết lòng khuyến khích thực hành điều này và thường xuyên nói rằng nó là cách hiệu quả nhất để mang lại trải nghiệm trực tiếp về Chân Ngã. Theo truyền thống, nó cần đến sự hiện diện vật lý của một người đã nhận ra Chân Ngã, nhưng Sri Ramana đã cho nó một định nghĩa với phạm vi rộng lớn hơn nhiều. Ông nói rằng yếu tố quan trọng nhất trong sat-sanga là sự kết nối tinh thần với Guru; sat-sanga không chỉ diễn ra trong sự hiện diện của Guru mà bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào người ta nghĩ về ông ấy. Đoạn trích dẫn sau đây cho thấy sức mạnh của satsanga. Nó bao gồm năm câu thơ tiếng Phạn mà Sri Ramana nhắc đến vào nhiều thời điểm khác nhau. Ông ấy rất ấn tượng bởi nội dung của chúng nên ông đã dịch chúng sang tiếng Tamil và đưa chúng vào cuốn Ulladu Narpadu Anubandham, một trong những tác phẩm của chính ông viết về chân tướng của thực tại.

1. Sat-sanga sẽ gỡ bỏ sự liên kết với các đối tượng của thế gian. Khi sự liên kết thế gian đó bị loại bỏ, chấp trước hoặc khuynh hướng của tâm trí sẽ bị phá hủy. Những người không có sự ràng buộc về tinh thần sẽ suy diệt ở trong cái bất động. Do đó họ đạt được jivan mukti [giải thoát]. Hãy trân trọng sự liên kết của họ.

2.Trạng thái tối cao được ca ngợi và sẽ đắc được ở đây trong cuộc sống này bởi truy vấn rõ ràng, trạng thái nảy sinh trong Trái Tim khi có sự liên kết với một Sadhu [một người cao quý, hoặc một người đã nhận ra Chân Ngã], nó không thể đạt được bằng cách lắng nghe các nhà thuyết giáo, bằng cách nghiên cứu và tìm hiểu ý nghĩa của kinh sách, bằng những việc làm đức hạnh hoặc bằng bất kỳ phương tiện nào khác.

3.Nếu một người có được mối liên kết với Sadhu, thì tất cả những quan niệm tôn giáo các đầu còn hữu ích gì nữa? Khi mà gió mát phương nam đang thổi tuyệt vời, thì có ích gì khi giữ một cái quạt giấy?

4.Sức nóng sẽ được xóa bỏ bởi mặt trăng mát mẻ, sự nghèo đói sẽ được xóa bỏ bởi ‘ước nguyện thần thụ’ và tội lỗi rửa sạch bởi sông Hằng. Nhưng biết rằng tất cả những thứ này, khi khởi đầu bằng sức nóng, sẽ bị loại bỏ chỉ bằng ánh mắt của những sadhu bất phàm.

5. Những nơi tắm linh thiêng, cấu thành từ nước và linh ảnh của các vị thần, được làm bằng đá và đất, không thể so sánh với những linh hồn vĩ đại đó [mahatmas]. A, thật là kỳ diệu! Ở nơi gột rửa tội lỗi linh thiêng và các vị thần ban cho tâm trí thanh tịnh sau vô số ngày, trong khi sự tinh khiết như vậy được ban tặng ngay lập tức cho mọi người ngay chỉ với mục quang của những sadhu.

H: Tại sao Bhagavan không đi thuyết pháp chân lý cho đại chúng?

Đ: Làm thế nào mà bạn biết tôi đang không làm điều đó? Việc thuyết pháp phải bao gồm gắn một nơi chốn và những người bị thu hút xung quanh sao? Thuyết pháp chỉ đơn giản là sự truyền đạt tri thức; nó thực sự chỉ có thể được thực hiện trong im lặng. Bạn nghĩ gì về một người nghe thuyết pháp một giờ rồi biến mất mà không bị ấn tượng gì cả , không có thay đổi gì trong cuộc sống của mình? Hãy so sánh anh ta với một người ngồi trong sự hiện diện thần thánh và rời đi sau một thời gian thì cách nhìn của người đó về cuộc sống hoàn toàn thay đổi. Cái nào tốt hơn, thuyết giảng ầm ĩ mà không có ảnh hưởng gì hay để ngồi im lặng truyền đi một nguồn lực nội tại?

Một lần nữa, ngôn từ phát sinh như thế nào? Đầu tiên là có tri thức trừu tượng. Từ đó nảy sinh ra bản ngã, từ đó nảy sinh ra suy nghĩ, và suy nghĩ tạo đến lời nói. Vì vậy, ngôn từ là cháu chắt của cái nguồn nguyên thủy. Nếu từ đó có thể tạo ra tác động, hãy thử nghĩ xem, thuyết pháp qua sự tĩnh lặng phải mạnh mẽ hơn biết bao.

H: Làm thế nào mà sự tĩnh lặng có thể có sức mạnh như vậy?

Đ: Một người đã chứng ngộ sẽ phát ra những làn sóng ảnh hưởng tâm linh lôi kéo nhiều người về phía mình. Tuy nhiên, anh ta có thể ngồi trong một hang động và duy trì sự im lặng hoàn toàn. Chúng ta có thể nghe các thuyết giảng về sự thật và đi ra ngoài tìm kiếm nhưng gần như không thể nắm bắt được đối tượng, nhưng một khi tiếp xúc với một người đã chứng ngộ, mặc dù anh ta không nói gì, cũng giúp ta có được cảm giác nắm bắt được nó. Anh ấy không bao giờ cần phải ra ngoài giữa nơi công cộng. Nếu cần, anh ta có thể sử dụng những người khác làm trung gian. Guru là người ban cho sự tĩnh lặng, người hé lộ ánh sáng của Tri Thức tự biết mình như thực tánh. Khi đôi mắt của Guru đã nhìn vào đôi mắt của đệ tử thì mọi ngôn từ đều vô ích.

H: Bhagavan có điểm đạo cho người khác không?

Đ: Mouna [sự im lặng] chính là sự điểm đạo tốt nhất và mạnh nhất. Điều đó đã từng được thực hành bởi Sri Dakshinamurti. Điểm đạo bằng cách chạm, nhìn, v.v., tất cả chúng là ở một cấp độ thấp hơn. Điểm đạo bằng sự tĩnh lặng thay đổi trái tim của tất cả mọi người. Dakshinamurti quan sát thấy sự tĩnh lặng khi các đệ tử đến gần ông. Đó là hình thức điểm đạo cao nhất. Nó bao trùm các hình thức khác. Phải có mối quan hệ chủ thể-đối tượng được thiết lập trong các hình thức điểm đạo khác. Đầu tiên chủ thể phải bộc phát ra và sau đó đến đối tượng. Nếu không có người kia thì người còn lại có thể nghe, nhìn, hay động chạm sao? Điểm đạo tĩnh lặng là hoàn hảo nhất; nó bao gồm nhìn, chạm và giảng dạy. Nó sẽ thanh lọc cá nhân theo mọi cách và gắn kết anh ta vào trong thực tại.

H: Swami Vivekananda nói rằng một Guru tâm linh có thể chuyển hóa một lượng tâm linh lớn tới người đệ tử.

Đ: Tâm linh nó có thực chất để chuyển hóa sang sao? Chuyển hóa chỉ có nghĩa rằng loại bỏ đi cái cảm giác ta là người đệ tử (của để tử). Các bậc thầy làm điều đó. Không phải người ta lúc đầu là một cái gì đó rồi đến lúc sau lại biến chất sau này thành một thứ khác.

H: Ân điển không phải là một món quà từ Guru sao?

Đ: Thượng đế, ân điển và Guru đều đồng nghĩa và cũng là vĩnh hằng và nội tại. Chân Ngã không phải đã ở bên trong rồi sao? Có phải là do Guru ban tặng nó bằng mục quang của anh ấy? Nếu một Guru nghĩ như vậy, người đó không xứng đáng với cái tên đó. Các cuốn sách nói rằng có rất nhiều loại điểm đạo, điểm đạo bằng tay, bằng xúc giác, bằng mắt, v.v. Họ cũng nói rằng Guru tạo ra một số nghi thức với lửa, nước, japa hoặc thần chú và gọi những màn trình diễn tuyệt vời như vậy là điểm đạo, ​​như thể là người đệ tử chỉ trở nên chín muồi sau khi thực hiện các quy trình bởi Guru.

Nếu ta cố truy tìm cái cá nhân tính, ta sẽ không thể tìm thấy nó ở đâu cả. Điều đó chính là Guru. Dakshinamurti đã làm như vậy. Ông ấy đã làm gì? Ông ấy im lặng khi các môn đồ xuất hiện trước mặt mình. Ông ấy chỉ duy trì im lặng và rồi sự nghi hoặc của các môn đệ đã bị xóa tan, có nghĩa là họ đã mất đi danh tính cá nhân của họ. Đó là jnana (tri thức) và không phải tất cả các thuyết giáo dài dòng thường nhắc đến. Tĩnh lặng là hình thức làm việc hiệu quả nhất. Dù các kinh điển có thể mênh mông và hùng hồn đến đâu, chúng cũng vẫn có thể thất bại vô tác dụng. Guru là sự tĩnh lặng và yên bình siêu nhiên hơn tất cả mọi thứ khác. Sự tĩnh lặng của anh ấy rộng lớn hơn và hùng hồn hơn tất cả các kinh sách gộp lại với nhau. Những câu hỏi này phát sinh bởi vì cảm giác rằng ta đã ở đây quá lâu, đã nghe rất nhiều, cố gắng quá sức, mà ta không thu được gì. Cái vận hành nội tại bên trong ta không quá rõ ràng. Nhưng trên thực tế, Guru luôn ở trong bạn.

H: Sự tĩnh lặng của Guru có thể thực sự mang lại trạng thái nhận thức tâm linh cao cấp hơn không?

Đ: Có một câu chuyện cổ chứng tỏ sức mạnh của sự tĩnh lặng của Guru. Tattvaraya đã sáng tác một bharani, một loại thơ sáng tác ở Tamil, để vinh danh Guru Swarupananda của ông, và đã triệu tập một nhóm gồm những người ham học hỏi để nghe tác phẩm và đánh giá nó. Những kẻ phá hoại đưa ra ý kiến ​​phản đối rằng một bharani chỉ là được sáng tác để vinh danh những anh hùng vĩ đại có khả năng giết chết hàng nghìn con voi trong trận chiến và nó không phải là để tạo ra tôn sùng một tu sĩ khổ hạnh. Sau đó, tác giả nói: “Tất cả chúng ta hãy hãy đến gặp Guru của tôi và chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này ở đó.” Họ đến gặp Guru và, sau khi tất cả họ đã ngồi vào chỗ của mình, tác giả nói với Guru của mình mục đích của chuyến thăm của họ. Guru ngồi im lặng và tất cả những người khác cũng ở trong sự tĩnh lặng. Cả ngày trôi qua, đêm đã đến, lại qua một số ngày và đêm nữa, nhưng tất cả đều ngồi im lặng ở đó, không có suy nghĩ nào xảy ra với bất kỳ ai trong số họ và không ai nghĩ hoặc hỏi tại sao họ đến đó đây. Sau ba hoặc bốn ngày như thế này, Guru đã hoạt động tâm trí của mình một chút, và mọi người đã tập hợp ngay lập tức lấy lại hoạt động suy nghĩ của họ. Sau đó, họ tuyên bố, “Chinh phục một nghìn con voi không là gì cả khi so với sức mạnh của vị Guru đã chinh phục được những con voi lụn bại là bản ngã của chúng ta ở đây của vị Guru . Vì vậy, chắc chắn ngài ấy xứng đáng nhận được bharani trong sự vinh danh!”

H: Cái sức mạnh tĩnh lặng này hoạt động như thế nào?

Đ: Ngôn ngữ chỉ là phương tiện để truyền đạt suy nghĩ của một người sang cái khác. Nó chỉ được gọi ra sau khi ý nghĩ nảy sinh. Suy nghĩ khác nảy sinh sau khi cái ngã niệm trỗi dậy và vì vậy ý nghĩ cái tôi là gốc rễ của tất cả các cuộc đối thoại. Khi một người duy trì không suy nghĩ, họ sẽ hiểu những khác bằng ngôn ngữ phổ quát của sự tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng vẫn luôn luôn lên tiếng. Nó là một dòng chảy thường hằng của ngôn ngữ mà thường bị ngắt quãng bởi những lời nói. Những từ tôi đang nói đang cản trở cái ngôn ngữ tĩnh lặng đó. Ví dụ, một dòng điện chạy trong dây dẫn. Khi có một vật cản trở, nó phát sáng như với một bóng đèn hoặc quay vòng tròn với một cái quạt. Trong dây nó vẫn còn dưới dạng năng lượng điện. Tương tự, im lặng là dòng chảy vĩnh hằng của ngôn ngữ, bị ngôn từ lời nói cản trở. Người ta không thể thấu biết dù có những cuộc đối thoại nhiều năm trời nhưng đã biết ngay tức thì trong sự tĩnh lặng, hoặc trước sự tĩnh lặng. Dakshinamurti và bốn đệ tử của ông là một ví dụ điển hình cho điều này. Đây là ngôn ngữ cao nhất và hiệu quả nhất.

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.