H: Bhagavan nói, “Sự ảnh hưởng một jnani đối với tín đồ âm thầm đến trong sự tĩnh lặng.” Bhagavan cũng nói, “Tiếp xúc với những người vĩ đại [mahatmas] là một phương tiện hữu hiệu để nhận ra con người thật của mình”.
Đ: Đúng. Có gì mâu thuẫn sao? Jnani, những người vĩ đại, mahatmas – bạn có phân biệt được giữa họ không?
H: Không.
Đ: Tiếp xúc với họ là tốt. Họ sẽ làm việc thông qua sự im lặng. Qua lời nói thì sức mạnh của họ bị giảm sút. Sự tĩnh lặng là thứ mạnh mẽ nhất. Phát ngôn thuyết giảng là luôn luôn kém hơn sự im lặng, vì vậy sự liên hệ tinh thần với họ là tốt nhất.
H: Sức mãnh tĩnh lặng có được lưu lại ngay cả sau khi cơ thể của jnani tan rã không hay nó chỉ có chừng nào anh ấy còn bằng xương bằng thịt?
Đ: Guru không phải là hình thức vật chất. Vì vậy, mối liên hệ sẽ vẫn còn sau khi hình dạng vật chất của Guru biến mất. Người ta có thể đi đến một Guru khác sau khi Guru của họ qua đời, nhưng tất cả các Guru là một và không ai trong số họ là hình thức mà bạn đang thấy. Sự liên kết tinh thần luôn là tốt nhất.
H: Hoạt động của ân điển có phải là do tâm trí của Guru đang tác động trên tâm trí của đệ tử hay nó là một cách thức nào khác?
Đ: Hình thức ân điển cao nhất là sự tĩnh lặng. Nó cũng là cao nhất thuyết pháp cao nhất.
H: Vivekananda cũng đã nói rằng tĩnh lặng là hình thức cầu nguyện âm lượng lớn nhất.
Đ: Điều đó đúng với sự tĩnh lặng của một người tìm kiếm tâm linh. Sự tĩnh lặng của Guru là sự thuyết pháp (upadesa) lớn tiếng nhất. Nó cũng là ân điển ở dạng cao nhất của nó. Tất cả các sự điểm đạo đều có nguồn gốc từ tĩnh lặng, và do đó nó chỉ là thứ yếu. Tĩnh lặng là hình thức nguyên thủy. Nếu Guru im lặng, tâm trí của người môn đồ được thanh lọc bởi chính nó.
H: Bản thân sự im lặng của Sri Bhagavan đã là một lực cực kỳ mạnh mẽ. Nó mang lại một sự yên bình nhất định trong tâm trí chúng tôi.
Đ: Im lặng là bài thuyết giảng không bao giờ kết thúc. Lời nói cản trở lời ngôn ngữ của sự tĩnh lặng. Trong im lặng, người ta tiếp xúc mật thiết với mọi thứ xung quanh. Sự im lặng của Dakshinamurti đã xóa bỏ những nghi hoặc của bốn nhà hiền triết. Mouna vyakhya prakatita tattvam có nghĩa là chân lý được giải thích bằng sự tĩnh lặng. Tĩnh lặng được cho là sự bộc bạch. Tĩnh lặng là mạnh mẽ như vậy. Đối với lời nói, các cơ quan của việc phát âm là cần thiết và chúng triển khai ra ngôn từ. Nhưng ngôn ngữ kia của sự tĩnh lặng thậm chí còn nằm ngoài sự suy nghĩ. Tóm lại nó là ngôn ngữ siêu việt hoặc ngôn ngữ không thành lời.
H: Tất cả mọi người có thể hưởng lợi từ sự tĩnh lặng này không?
Đ: Tĩnh lặng là thuyết pháp chân chính. Nó là thuyết pháp hoàn hảo. Nó phù hợp chỉ dành cho người tìm kiếm tâm linh cao cấp nhất. Những người khác không thể rút ra đầy đủ cảm hứng từ nó. Do đó họ yêu cầu ngôn từ để diễn giải chân lý. Nhưng chân lý nằm ngoài ngôn từ. Nó không chấp nhận sự diễn giải nào cả. Tất cả ngôn từ có thể làm là chỉ ra nó.
H: Người ta nói rằng một cái nhìn của một mahatma là đủ, rằng các thần tượng, các cuộc hành hương, v.v., không thể hiệu quả được như vậy. Tôi đã ở đây được hơn ba tháng, nhưng tôi không biết mình đã được hưởng lợi như thế nào khi Maharshi nhìn tôi.
Đ: Cái nhìn có tác dụng thanh lọc. Thanh lọc không thể được hình dung. Giống như một cục than mất nhiều thời gian để đốt cháy, một mẩu than mất thời gian ngắn hơn, và một lượng thuốc súng thì ngay lập tức bắt lửa, tùy theo trình độ của một người sẽ hưởng lợi khác nhau từ cái nhìn của những mahatma. Ngọn lửa của trí tuệ thiêu hủy mọi hành động. Trí tuệ có được bằng cách liên hệ với các bậc thông thái hay đúng hơn là ở trong bầu không khí tinh thần của họ.
H: Sự tĩnh lặng của Guru có thể mang lại sự chứng ngộ không nếu người đệ tử không nỗ lực?
Đ: Ở gần một bậc thầy vĩ đại, các khuynh hướng của tâm trí (vanasa) không còn là hoạt động, tâm trí trở nên tĩnh lặng và kết quả là nhập định. Vì vậy, đệ tử có được tri thức thực sự và kinh nghiệm phù hợp với sự hiện diện của bậc thầy. Để duy trì sự vững chắc trong trạng thái đó, cần phải có những nỗ lực hơn nữa. Cuối cùng, người đệ tử sẽ biết đâu là con người thật của mình và như vậy sẽ được giải thoát ngay cả khi còn sống.
H: Nếu việc tìm kiếm phải được thực hiện bên trong, thì liệu có cần thiết phải ở gần gũi Đạo Sư của mình?
Đ: Cần phải như vậy cho đến khi mọi nghi hoặc chấm dứt.
H: Tôi không thể tự mình tập trung. Tôi đang tìm kiếm một lực lượng để giúp tôi.
Đ: Vâng, đó gọi là ân điển. Cá nhân chúng ta không có khả năng vì tâm trí yếu đuối. Ân điển là cần thiết. Sadhu seva [phục vụ một sadhu] sẽ mang lại điều đó. Tuy nhiên, không có gì mới để đắc được. Cũng như một kẻ yếu chịu sự điều khiển của kẻ mạnh hơn, tâm trí yếu đuối của một người dễ dàng bị kiểm soát khi có sự hiện diện của những Sadhu có tâm trí mạnh mẽ. Đó chính là ân điển; Không có gì khác cả.
H: Có cần thiết phải phục vụ Guru về mặt thể chất không?
Đ:Các kinh sư nói rằng một người phải phục vụ một Guru trong mười hai năm trong để đạt được chứng ngộ Chân Ngã. Guru làm gì? Anh ấy có giao nó cho đệ tử? Không phải là cái Chân Ngã vốn đã luôn luôn được nhận ra sao? Cái niềm tin phổ biến này có nghĩa là gì? Con người luôn là Chân Ngã và anh ấy không biết điều đó. Thay vào đó, anh ta nhầm lẫn nó với những thứ không phải Tự Ngã như thân thể, v.v … Sự nhầm lẫn như vậy là do vô minh. Nếu sự vô minh bị xóa sổ sự nhầm lẫn sẽ không còn tồn tại và trithức thực sự sẽ mở ra. Bằng cách tiếp xúc với các thánh hiền đã giác ngộ, người ta dần dần mất đi sự vô minh cho đến khi nó bị loại bỏ hoàn toàn. Các Chân Ngã vĩnh hằng từ đó được hiển lộ.
H: Ngài nói rằng sự liên kết với [sat-sanga] người hiền triết và cung phụng họ là việc cần thiết với các môn đồ.
Đ:Đúng vậy, điều đầu tiên thực sự có nghĩa là liên kết với sat hay sự tồn tại tuyệt đối, nhưng vì rất ít người có thể làm được điều đó, họ phải làm tốt điều thứ hai là liên kết với sat được biểu lộ, nghĩa là, Guru. Kết hợp với các nhà hiền triết nên được thực hiện bởi vì những suy nghĩ rất bền bỉ. Nhà hiền triết đã vượt qua tâm trí và trú trong sự yên bình. Ở gần anh ấy giúp tạo ra tình trạng này đối với những người khác, nếu không thì không có ý nghĩa gì khi tìm kiếm sự đồng hành của anh ta. Guru cung cấp sức mạnh cần thiết cho việc này, mà những người khác không thể thấy được.Sự phục vụ Guru chủ yếu là để tuân theo Chân Ngã, nhưng nó cũng bao gồm việc chăm lo nơi ở và thân thể của Guru được thoải mái . Liên kết với Guru cũng là cần thiết, nhưng nó có nghĩa là liên hệ về mặt tâm linh. Nếu người đệ tử tìm ra Guru bên trong mình thì dù anh ta đi đâu cũng không quan trọng. Ở lại đây hay ở nơi khác phải được hiểu là tương tự nhau và có tác dụng như nhau.
H: Nghề của tôi đòi hỏi tôi phải ở gần nơi làm việc, tôi không thể ở lại vùng lân cận của các sadhu. Tôi có thể chứng ngộ ngay cả trong trường hợp không có sự hiện diện của sat-sanga không?
Đ: Sat là aham pratyaya saram, Chân Ngã của mọi bản ngã. Sadhu là Chân Ngã của mọi bản ngã. Anh ấy là nội tại trong tất cả. Có ai còn lại được không không có Cái tôi? Không. Vì vậy, không ai rời xa sat-sanga.
H: Ở gần gũi với Guru có hữu ích không?
Đ: Ý bạn là sự gần gũi về mặt vật lý? Lợi ích của nó là gì? Cái tâm trí là vấn đề duy nhất. Tâm trí phải được liên hệ. Sat-sanga sẽ làm cho tâm trí chìm vào Trái Tim. Sự liên kết như vậy là cả về tinh thần và thể chất. Sự hiển thị vật lý của Guru đẩy tâm trí vào bên trong. Anh ấy cũng ở trong trái tim của người tìm kiếm và vì vậy anh ta thu hút tâm trí hướng nội vào bên trong Trái Tim.
H: Tất cả những gì tôi muốn biết là liệu sat-sanga có cần thiết hay không và liệu việc tôi đến đây có giúp ích được gì cho tôi hay không.
Đ: Đầu tiên bạn phải quyết định sat-sanga là gì. Nó có nghĩa là liên kết với sat hay thực tại. Một người biết hoặc đã nhận ra sat cũng là coi như sat. Sự liên kết như vậy với sat hoặc với một người biết sat là hoàn toàn cần thiết cho tất cả. Sankara đã nói rằng trong cả ba thế giới không có chiếc thuyền nào như sat-sanga để chở một người an toàn qua đại dương của sinh và tử. Sat-sanga có nghĩa là sanga [liên kết] với sat. Sat chỉ là Chân Ngã. Bởi vì người ta không hiểu Chân Ngã là sat, nên người ta tìm kiếm sự đồng hành cũng những thánh hiền đã chứng ngộ. Đó là satsanga. Khi thành tựu sự hướng nội. Sau đó, sat được hé lộ.