Đã quá muộn rồi, sao mà nhanh thế?
Trời chưa chiều mà đã tới đêm.
Tháng mười hai đã tới đây trước khi tháng sáu.
Trời ơi sao thời gian trôi như bay.
Đã quá muộn rồi, sao mà nhanh thế?
-Dr. Seuss
THƯ GIÃN RẤT SÂU VÀ Ở TRONG một trạng thái tâm trí thân thiện với thần chết, tôi ngồi trên chiếc ghế ma thuật và lướt nhẹ nhàng trong đêm trăng sáng cách bề mặt của một hành tinh yên tĩnh vài thước. Bản Kyrie của Beethoven Missa Solemnis lấp đầy không gian của tôi như một sắc vàng ấm áp khi những dòng sông quê Virginia chảy qua. Đó là một đêm se lạnh nhưng tôi ấm áp trên chiếc ghế ma thuật của mình. Những khung cảnh và âm thanh tạo ra và xác định sự nhận thức của tôi. Không có quá khứ, không có tương lai. Những ngọn đồi, cánh đồng và cây cối nhường chỗ cho một thị trấn nhỏ; một ngôi làng của Con Người trên một hành tinh gọi là Trái Đất. Thị trấn đang chìm trong giấc ngủ và chúng tôi dễ dàng lướt qua và quay trở lại vùng nông thôn trập trùng.
Một chiếc ô tô xuất hiện, đèn pha của nó tiến lại gần giống như ánh đèn pha đã tiếp cận Brett trong những giây cuối cùng của cô ấy. Nếu những ánh sáng này vượt qua ranh giới thì tôi đã sẵn sàng và tôi hy vọng Brett cũng vậy. Tôi hy vọng cô ấy đã có những khoảnh khắc cuối cùng như thế này, thời gian để suy ngẫm về một cuộc đời đã sống tốt, một vai diễn đã hoàn thành, một trò chơi đã chơi tốt. Tôi hy vọng cô ấy đã có một giây rưỡi để cô ấy nói lời tạm biệt và cảm ơn. Đặc biệt là lời cảm ơn. Cảm ơn vì đã có tôi. Cảm ơn vì quãng thời gian cuộc sống của tôi.
*
Có hai cảm xúc có chức năng truyền thông tin và làm động lực cho loài động vật con người hoạt động; nỗi sợ hãi, và sự pha trộn giữa lòng biết ơn-tình yêu-sự kinh ngạc mà tốt nhất có thể được gọi là agapé. Khi nỗi sợ hãi biến mất, agapé xuất hiện. Chính xác hơn, một ánh sáng trắng tinh khiết của ý thức chiếu vào lăng kính của cái ngã và phân tách ra bên ngoài để trở thành vũ trụ khi mà chúng ta đang trải nghiệm. Nếu lăng kính của bản thân xám xịt và u ám vì vô minh, bị nghẹt thở vì sợ hãi, bị ô nhiễm bởi bản ngã, thì vũ trụ tỏa ra từ nó cũng trở thành như vậy. Nó đơn giản thế đấy. Khi lăng kính không còn những sai sót như vậy, thì toàn bộ vũ trụ sẽ thay đổi theo nó. Nó phân giải thành rõ ràng, trở nên tươi sáng hơn, vui tươi hơn và kỳ diệu hơn. Bởi vì chúng ta là thấu kính mà nó được chiếu qua, chúng ta là những người tham gia vào hình dạng và chuyển động của nó; những người đồng sáng tạo vũ trụ của chính chúng ta.
Đó là Tuổi Trưởng Thành của Con Người. Giác Ngộ Tâm Linh cũng giống như vậy, ngoại trừ bạn thực hiện bước cuối cùng trong việc thanh lọc lăng kính của bản thân. Bạn loại bỏ nó luôn.
Chiếc xe đang tiến đến vẫn ở trong làn đường của nó và vượt qua và rồi biến mất.
Tôi có một cuộc sống và tôi đã sống nó. Tôi đã làm hết sức mình. Tôi đã đóng vai trò của mình. Tôi đọc lời thoại của mình và chọn các tín hiệu của mình và đánh dấu. Tôi sinh ra là một đứa trẻ và tôi trở thành một người lớn, và rồi tôi đi xa hơn, xa nhất có thể, đến một nơi xa lạ và trống rỗng có tên là Xong. Tôi đã viết những cuốn sách nói về những điều mà tôi đã muốn biết hồi đó. Những cuốn sách và những cuộc đối thoại dường như là như vậy đối với tôi; như thể tất cả chỉ là một cuộc trò chuyện dài với cái tôi trong giai đoạn chưa thức tỉnh, người mà phải đi, đã đi và đã ra đi. Đó thực sự là cuốn sách này và hai cuốn đầu tiên. Những cuốn sách như vậy có giá trị gì? Tôi cho rằng nó là bất cứ điều gì có giá trị đối với người đọc. Nếu ai đó đã tiếp cận tôi khi tôi chưa bắt đầu tất cả những điều này và đưa cho tôi những cuốn sách này, tôi sẽ trả một cánh tay và một chân cho họ, theo đúng nghĩa đen và không do dự. Nghiêm túc chứ? Tất cả những gì bạn muốn chỉ là một cánh tay và một chân thôi à? Với tôi thì nó quá hời tới mức không thể tin được! Tôi có thể vẫn sống với việc mất tay mất chân. Nhưng để tiếp tục cuộc sống như một sự dối trá thì tôi không thể.
Nó giống như đã là một triệu năm trước khi tôi đứng ở cuối cầu tàu và ném đi chiếc đồng hồ quý giá lố bịch của mình, giống như Melissa đã suýt làm tối nay với hài cốt được nén chặt của mẹ cô ấy. Tôi đã có thể làm nhiều việc thông minh hơn với chiếc đồng hồ đó, nhưng nó nặng quá nên tôi đã ném nó từ cuối bến tàu. Đúng, một cử chỉ to tát và ngu ngốc, nhưng đó là thời của những cử chỉ to tát và ngu ngốc. Bây giờ tôi hạnh phúc vì những lần tôi đủ thông minh để trở nên ngu ngốc. Khi bạn đang thực sự làm điều đó, khi bạn đang thực sự đứng ở cuối bến tàu chuẩn bị vứt bỏ kho báu của gia đình mãi mãi, bạn biết rằng mình thật ngu ngốc và rằng cách duy nhất để không trở nên ngu ngốc và không làm một kẻ phản bội tồi tệ là: một khi đã làm thì theo tới cùng. Nếu bạn đi hết con đường, nếu bạn thực sự làm những gì bạn đang cố gắng làm, thì tội phản bội và một vài lạng kim loại chỉ là một cái giá nho nhỏ phải trả. Nếu không, đó chỉ là một hành vi rỗng tuếch, ngu xuẩn và không thể tha thứ. Và vấn đề là, khi bạn đang làm điều đó, khi bạn đang lấy chiếc đồng hồ được trao cho bạn với niềm tin và ý nghĩa, và bạn ném nó vào nước đen, chỉ có phần ngu ngốc của phương trình là có thể được nhìn thấy. Bạn chỉ có thể nhìn thấy những thứ ngớ ngẩn, nhưng bạn phải tiếp tục và làm điều đó, bởi vì chiếc đồng hồ quá nặng so với bất kỳ thứ gì khác và bạn biết rằng nếu bạn không nhấn chìm nó, nó sẽ nhấn chìm bạn. Chiếc ghế ma thuật này, hành tinh ban đêm này, âm nhạc này, đôi bàn tay này; chúng không phải của tôi, tôi không thể giữ chúng, nhưng tôi đang có chúng bây giờ. Ngay bây giờ chúng đang ở bên tôi, chúng là của tôi, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, và bài học của khoảnh khắc này đó là ta không thể nắm bắt được khoảnh khắc. Không có hiện tại, chỉ có quá khứ và tương lai giao nhau, cả hai đều có sức hấp dẫn kỳ lạ của sự không tồn tại.
Tôi nghĩ đến người bạn đầu tiên trong cuộc đời này. Tôi không hề nói phét với các bạn đâu, cô ấy là một con voi. Chúng tôi đã là những đứa trẻ với nhau. Tôi biết tên cô ấy và cô ấy biết tên tôi. Tôi có thể giải thích điều đó nhưng tôi không nghĩ mình sẽ làm thế. Cô ấy vẫn còn sống và tôi biết cô ấy đang ở đâu. Có lẽ tôi sẽ đi gặp cô ấy. Chắc là không.
Tôi lại nghĩ tới một lần, tôi không hề nói phét với các bạn đâu – tôi đang đua trên một chiếc ô tô thể thao sang trọng dọc theo tuyến đường Route 666 vào lúc chạng vạng khi tôi vượt qua một cơn gió lớn và phải kêu gọi tất cả tên các vị thần lặt vặt để tránh đâm vào một con bò sừng dài trắng hốc hác đứng thờ ơ bên kia đường. Tôi bị bắn lên đầu xe và bị mắc kẹt cả đêm trong-một lần nữa tôi không hề nói phét với các bạn đâu -một nghĩa địa của người da đỏ. Trên Route 666. Khi tôi tìm kiếm cái con thú không hề giống động vật đó thì nó đã biến mất, mặc dù không có nơi nào khác để đi. Tôi còn trẻ và đó là một đêm dài tăm tối, lạnh lẽo và kỳ lạ.
Hoặc có lẽ là tôi đã mơ thấy nó.
Chiếc đồng hồ, người bạn voi của tôi, đêm dài trên Route 666, có thể đây là cuộc đời tôi đang trôi qua trước mắt tôi. Khiến tôi thắc mắc về cặp đèn pha tiếp theo đang tiến đến gần.
Hoặc có thể là tối nay được thêm vào danh sách đó. Nói lời chia tay với một người rất giống tôi. Đưa ra bài điếu văn đầu tiên và cuối cùng của tôi. Vẻ đẹp ám ảnh, khác lạ của con đường này. Một phần lớn cuộc đời tôi cũng đã hạ màn theo đó. Việc giảng dạy và nói chuyện và viết lách bây giờ đã xong.
Và rồi, nó đây rồi.
Click.
Tôi xong rồi. Công việc của tôi đã xong. Toàn bộ vụ trình diễn của giáo viên/tác giả này đã kết thúc. Nó bắt đầu cách đây hai mươi năm khi một mũi tên có đầu bằng kim cương đâm thẳng vào giữa hai mắt tôi. Nó trở thành một thứ, rồi thành một thứ khác, rồi một thứ khác, và bây giờ nó đã kết thúc. Tôi đã hoàn thành cuộc sống của mình, hoàn thành mục đích của mình, hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nếu tôi chưa đề cập trước đó rằng sự giác ngộ là vô nghĩa, tôi xin lỗi, tôi đã cố ý làm vậy. Giác ngộ là vô nghĩa. Trong sự hư vô vĩnh hằng, vô tận của vô ngã, không hề có ý nghĩa gì. Bối cảnh mà việc viết lách và giảng dạy đã mang lại cho cuộc đời tôi đã kết thúc. Tất cả những gì còn lại đối với tôi bây giờ là lui về ngôi nhà mới của mình và chơi với người bạn mới của tôi, Maya.
Một anh chàng và chú chó của mình.
Bản Missa Solemnis xuyên qua trái tim tôi như một cây cọc. Mặt trăng cao và tròn và tạo ra ánh sáng siêu thực trên khung cảnh lấp lánh. Tôi giải phóng tất cả những suy nghĩ và ký ức và lắng đọng trong khoảnh khắc, đắm chìm trong một vẻ đẹp đủ để ngăn chặn một cuộc chiến tranh. Sống lâu hơn khoảnh khắc này dường như là một sự báng bổ. Tôi nhìn qua Lisa, tự hỏi liệu cô ấy có biết chúng tôi đang ở đâu không. Nước mắt đang lăn dài trên gương mặt tươi cười của cô ấy khi cô ấy đưa chúng tôi đi qua đêm ngắn ngủi vĩnh hằng này.
Cô ấy biết chúng tôi đang ở đâu.
Những trò tiêu khiển của chúng ta bây giờ đã kết thúc. Những diễn viên này của chúng ta,
Như tôi đã nói trước với bạn, đều là những linh hồn, và
Đang tan thành không khí, thành không khí loãng;
Và, giống như kết cấu vô căn cứ của tầm nhìn này,
Những tòa tháp phủ mây, những cung điện lộng lẫy,
Những ngôi đền trang nghiêm, chính quả địa cầu vĩ đại,
Phải, tất cả những gì nó kế thừa, sẽ tan biến,
Và, giống như cuộc thi không có thực chất này phai mờ,
Không để lại một giá đỡ phía sau.
Chúng ta là những thứ như vậy
Như những giấc mơ được tạo ra và cuộc sống nhỏ bé của chúng ta
được bao tròn bằng một giấc ngủ.
-Shakespeare