Câu nói “There is nothing new under the sun”, có được chép lại trong Kinh Thánh, người ta cho rằng vua Solomon, vị vua Do Thái khôn ngoan nhất, đã nói câu đó. Câu nói này khiến tôi liên tưởng tới hai mô thức sống. Mô thức sống thứ nhất là lấy vũ trụ làm cái thực/cái trường tồn, con người/bản thân là cái tạm thời. Mô thức thứ hai là lấy ý thức là cái thực duy nhất, mọi thứ khác đều là giả tạm. Mô thức sống thứ nhất là dựa trên niềm tin. Mô thức thứ hai là dựa trên Sự Thật- Sự Thật duy nhất – Sự Thật mà ta có thể tự trải nghiệm, tự kiểm chứng, tự xác thực.
Khi chúng ta hoàn toàn bước vào mô thức sống thứ hai, lấy ý thức làm cái Thực, mọi thứ đều được sáng tỏ. Giống như mặt trời soi sáng vạn vật, làm mọi thứ hiện hình, ý thức làm cho vạn vật được cảm giác, mọi ý nghĩ, cảm xúc được nhận thức, mọi hành vi được hành động,… Mọi thứ đều nằm trong ý thức giống như toàn bộ thế giới của ta được nằm trong ánh sáng của mặt trời. Mặt trời mang lại sự sống cho mọi vật, nhưng nó không hề quan tâm đến mọi thứ đó. Nó chỉ ở đó, tồn tại như là chính nó và tỏa ánh sáng là bản chất của nó, nó không hề có ý muốn gì cả. Mọi thứ tự diễn sinh dưới sự tồn tại của ánh sáng mặt trời một cách tự nhiên. Mọi thứ cứ sinh diệt, luân hồi lặp lại hàng triệu triệu lần. Mặt trời “nhìn thấy” mọi thứ nhưng không quan tâm, không can thiệp, nó đã vẫn như thế hàng triệu năm, vì vậy không có gì có thể làm cho nó hứng thú, không có gì bất ngờ, do đó nói “không có gì mới dưới ánh sáng mặt trời.” Khi nào ta cảm thấy mình thật thất bại vô dụng, hoặc cũng tự hào vì thành công vang danh, điều đó cũng không có gì khác biệt đối với mặt trời. Từ quan điểm của mặt trời, bạn chỉ là một chấm nhỏ phù du dưới sự tồn tại của nó.
Ý Thức – nó chỉ tồn tại như là chính nó. Mọi vật tự diễn sinh dưới tia sáng của Ý Thức. Giống như một giấc mơ tự nảy sinh khi ta say ngủ. Bạn có thể nghĩ rằng tại sao nó lại tự nhiên xảy ra được mọi thứ như vậy. Nói cho cùng thì Thực ra nó cũng không hoàn toàn là tự nhiên. Giống như sự sống không tự xảy ra dưới ánh sáng mặt trời, nó cần một địa phương nào đó làm bối cảnh – và đó là Trái Đất. Chúng ta cũng không thể tự nhiên mà tồn tại trong Ý Thức, chúng ta cần một bối cảnh nào đó. Tạo ra bằng cách nào? Bằng cách sử dụng trí tưởng tượng và niềm tin. Tưởng tượng ra nó và tin rằng nó là thực, là thứ vững chắc. Và rồi. Bùm! Chúng ta có bản thân mình và toàn bộ thế giới này đây. Nhìn nó khá là vững chắc và chân thực. Nhưng chỉ cần chúng ta dần rút bỏ năng lượng vào nó, gỡ bỏ dần niềm tin đó, nó dần dần trở nên nhạt nhòa, hư ảo và dần tan biến đi như chưa từng tồn tại như một giấc mơ.
Con người có tan biến, trái đất có diệt vong, thì mặt trời vẫn thế thôi, vẫn tỏa sáng, không có gì sai khác. Không có gì mới dưới ánh mặt trời.