Chúng ta có thể đọc được vô số các bài viết từ những người được coi là thầy, hay những người chỉ dẫn tâm linh tràn lan trên các mạng xã hội hiện nay. Một số người trong họ là có tri thức thực sự và hứng thú truyền dạy, một số người copy lại từ đâu đó và chỉnh sửa theo cá nhân, một số người thì nghĩ rằng mình đã biết được một số thứ tri thức cao siêu và nghĩ rằng sẽ kiếm lợi được từ việc đó. Những người trong trường hợp thứ ba đó thực chất không thể kiếm được chút lợi ích thực dụng nào từ những “tri thức cao siêu đó” trong đời sống của họ ngoài việc cố gắng trở thành một vị “thầy” tâm linh, tìm kiếm những học trò để truyền lại những mớ tri thức, thực hành lại tạp vô dụng đó. Đó là một thực tại buồn giống như các giáo viên về văn học, lịch sử, triết học, không thể dùng chuyên môn của mình vào việc gì khác để kiếm sống ngoài việc đi dạy lại người khác về những thứ đó.
Những trường hợp này không phải mới xuất hiện mà đã vẫn tồn tại cả trăm cả nghìn năm, nhưng hiện tại nó quá phổ biến do sự phát triển của mạng xã hội và một xu hướng tâm linh mới. Ngày nay, tâm linh như một loại ‘fashion’, kẻ nào khoác trên mình một vỏ bọc là người có tri thức “tâm linh” được coi như một người thượng đẳng, cao cấp hơn những kẻ vô minh thông thường. Người ta đã định kiến rằng kẻ nào ham muốn những giá trị vật chất chỉ là kẻ tham sân si tầm thường, kẻ nào ham muốn những giá trị tâm linh, tinh thần mới là linh hồn “tiến hóa”. Tất cả chỉ là nỗ lực của bản ngã, nó sẽ làm tất cả để sinh tồn.
Tôi chỉ ngồi quan sát tất cả. Một màn kịch thú vị. Một giấc mơ đầy tính giải trí. Đôi lúc tôi viết. Tôi viết không phải vì muốn dạy ai đó mà vì khi đó bất chợt có một ý tưởng gay gắt nổi lên trong tâm trí, giống như con giòi trong xương, bắt buộc tôi phải viết nó ra để trút bỏ nó khỏi đầu óc. Một số người ưa thích những bài viết của tôi, một số khác thì nghĩ tôi điên khùng. Ít nhất thì tôi chỉ viết những gì tôi biết và đúng với trải nghiệm của tôi. Đôi khi tôi trích dẫn lại lời của một người khác, đó không phải do tôi tôn sùng hay ngưỡng mộ họ, chỉ là những lời của họ giống với trải nghiệm thực của tôi và họ có một cách diễn tả bằng ngôn từ hay và chính xác đáng để học hỏi.
Tôi đã thấy được ranh giới giữa cái thực và cái ảo, giữa chân lý và giấc mơ. Đã không còn gì để học thêm vào, hoặc để gỡ bỏ đi. Hiện tại tôi chỉ giống như một thanh củi trôi bồng bềnh giữa dòng sông, để mặc cho dòng chảy cuốn đến đâu thì đến. Tất cả đều ổn.