Một ngày nọ, tôi đang đi trên phố, bất chợt bắt gặp một người phụ nữ trung niên, ăn mặc chỉnh tề, vừa đi xe máy vừa nói to: “Các con ơi ra đây liếm l*n mẹ nào, các con ơi ra đây liếm l*n mẹ nào,…” Cô ta cứ vừa đi vừa nói lặp lại như vậy với tất cả mọi người đi đường xung quanh. Hình ảnh một người phụ nữ thủ đô buông lời tục tĩu, dâm loạn giữa chốn cộng đồng, có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy, và điều đó thật kỳ lạ.
Nhưng khi suy nghĩ sâu hơn, tôi thấy không phải những thứ chúng ta ít gặp mới là kỳ lạ. Tất cả mọi thứ, ngay cả những thứ gần gũi thân thuộc nhất cũng dường như cũng thật kỳ lạ khi chúng ta suy nghĩ nghiêm túc về nó. Ngay cả những dòng suy nghĩ này cũng thật kỳ lạ. Ngay lúc này, chúng ta đang ăn mừng năm cũ sắp qua và năm mới sắp tới. Về bản chất nó chính là sự ăn mừng chúng ta đã tồn tại thêm được một năm, kéo dài thêm được sự tồn tại giả tạm trên cõi đời này thêm một quãng thời gian ngắn ngủi. Có điều gì đáng ăn mừng ở đây nhỉ? Có thể chính việc được tồn tại dưới một hình thức hữu hạn trong một cõi tạm là một sự vui mừng. Điều này rất hợp lý, vì có tồn tại vẫn tốt hơn là không tồn tại, nhưng dường như nó vẫn rất kỳ lạ với tôi. Tồn tại hay không tồn tại? Dường như khái niệm về sự tồn tại của chúng ta đã là sai lầm ngay từ đầu. Tồn tại bắt buộc phải là tồn tại dưới một hình thức và phải có sự tự nhận thức, điều đó có đúng không?
Những khái niệm này thật kỳ lạ. Nhưng tôi lại giật mình tự hỏi, kỳ lạ cũng là một khái niệm nhị nguyên, nó đối nghịch với sự quen thuộc. Nếu tôi thấy những thứ này kỳ lạ, tôi hẳn phải vừa xa rời một thứ gì đó quen thuộc. Cái mà tôi quen thuộc là gì? Nếu mọi thứ đều kỳ lạ, vậy thì nó đang đối nghịch với thứ quen thuộc nào? Tôi phải suy nghĩ để tìm ra nó (Hoặc là ngừng suy nghĩ để tìm ra nó.)