Như thường lệ, nếu có suy nghĩ nào đó cứ luẩn quẩn trong đầu, tôi sẽ viết nó ra để thoát khỏi sự ám ảnh của nó. Từ hôm qua tới giờ, tôi cứ suy nghĩ mãi về vụ trộm cắp tài sản ở nhà tôi. Chiều ngày hôm qua, khi chúng tôi trở về nhà, chúng tôi phát hiện cửa nhà mình đã bị phá khoá, kẻ trộm đã lục tung căn nhà của tôi và lấy đi một số thứ có giá trị. Chúng đã đánh cắp 1 xe máy và 1 laptop là tài sản lớn nhất của chúng tôi và 1 vài thứ khác. Chúng đã lợi dụng lúc không có ai ở nhà và hàng xóm cũng đóng cửa ngủ trưa để ra tay. Có lẽ chúng đã quan sát chúng tôi từ lâu. Công an đánh giá đây là vụ án khá nghiêm trọng vì sự manh động và liều lĩnh của nhóm kẻ trộm, chúng tấn công phá cửa ngay giữa ban ngày, điều này là hiếm xảy ra trong địa bàn, một quận ở Hà Nội, trong nhiều năm gần đây.
Điều khiến tôi suy nghĩ là tại sao lũ trộm lại lựa chọn nhà tôi. Thứ chúng lấy được là quá ít so với sự rủi ro. Việc ăn trộm ăn cắp những xe máy dựng ở ngoài đường, ngoài ngõ có lẽ còn dễ dàng và ít mạo hiểm hơn rất nhiều so với việc phá cửa nhà tôi. Có lẽ chúng cho rằng tôi có nhiều hơn thế. Thật nực cười là chúng tôi chỉ có ngần ấy tài sản, chẳng có tích trữ tiền mặt, căn nhà cũng không phải của tôi mà tôi chỉ ở nhờ. Chúng là những tên trộm chuyên nghiệp hay chỉ là những kẻ túng quẫn làm liều may mắn thực hiện hành vi phạm tội trót lọt, nhưng xui xẻo vì thành quả không như mong đợi? Tôi không biết.
Chúng ta vẫn hay nói “Của đi thay người”. Đúng vậy. Tôi bất ngờ, nhưng không sốc, không buồn đau. Vì tôi vẫn luôn chuẩn bị tâm thế sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra bất cứ lúc nào, sự thiệt hại về người, hay cái chết của chính bản thân tôi. Tôi đến thế giới này một cách trần trụi và cũng ra đi hai bàn tay trắng. Những thứ vốn không phải của tôi , cả của cải lẫn thân xác này sau cùng cũng mất đi. Nhưng tôi vẫn tiếc nuối một chút về chiếc laptop của mình, tôi đã mất nhiều tài liệu lưu trữ trong đó.
Khi ở trong thế giới này, trong trạng thái mơ, tôi biết và chấp nhận bản chất của nó. Sự vô thường và drama. Tôi chưa bao giờ mong đợi rằng cuộc sống mình sẽ êm đềm và yên ả. Mọi người mong đợi rằng sau khi họ thức tỉnh, bùm, mọi vấn đề đều biến mất và họ hạnh phúc mãi mãi về sau. Đó là tư tưởng đơn thuần đến từ sự sợ hãi. Hạnh phúc mãi mãi về sau chỉ là chuyện cổ tích dành cho trẻ em. Một người sống hạnh phúc một thời gian đủ lâu họ sẽ cảm thấy nhàm chán và sẽ vô thức tự tạo drama cho chính cuộc sống của họ. Nếu họ không làm thế thì drama bằng cách nào đó vẫn xảy ra theo một cách khách quan, như trường hợp của tôi. Maya sẽ tìm cách thu hút sự chú ý và nhập tâm vào vai diễn của chúng ta bằng các drama. Một bộ phim không thể không có drama, không có biến cố. Tốt thôi. Nhân vật của tôi đã gặp nhiều biến cố lên xuống và tôi vẫn đang nhập tâm quan sát. Tôi vẫn cảm thấy may mắn vì tuy mất laptop nhưng tôi vẫn còn chiếc điện thoại để viết bài. Và tương tự, nếu chẳng may tôi bị tai nạn cụt tay cụt chân thì tôi vẫn cảm thấy may mắn vì cái đầu vẫn còn nguyên vẹn để tư duy và biểu đạt suy nghĩ của mình. Chúng ta đang ở trong ngôi nhà của Maya và chúng ta phải chơi theo luật của cô ấy. Vũ trụ không nhất thiết phải là kẻ thù của chúng ta, vũ trụ chỉ là một người bạn tinh nghịch thích đùa giỡn và có thể quá khích. Mục đích của sự kiện này là gì? Tôi vẫn chưa biết. Nhưng ít nhất tôi có thêm một câu chuyện để kể với mọi người, một bài viết lên trang blog, hoặc một sự kiện làm cho bộ phim cuộc đời thêm phần sâu sắc, hoặc hài hước?